Hàng năm giám đốc Lưu của hội sở xa hoa đều duy trì quan hệ chó săn tốt đẹp với đám cậu ấm cô chiêu, hôm nay lão trực ban, khéo quá hóa vụng bắt gặp chim hoàng yến của Lý thiếu và Tần tổng cùng đi ra khỏi phòng tổng thống!
Phải biết rằng từ trước đến giờ căn phòng đó của Tần tổng không có một người không đứng đắn nào vào được, gã chỉ đến đây để bàn chuyện làm ăn hoặc thi thoảng nghỉ ngơi chút, chim hoàng yến kia lại nổi tiếng là họa thủy, là người khiến Lý thiếu phải quản chặt, bây giờ còn ở riêng một phòng với Tần tổng – một nhân vật anh ta vốn không thể quen biết, đúng là khiến người ta không nghĩ nhiều không được!
Giám đốc Lưu lập tức ứa mồ hôi lạnh, căng mặt bước qua đó, không biết sống chết chặn đường Tần tổng rồi lại nhìn Kim Hoài An hỏi:
– Tần tổng, Kim tiên sinh, xin hỏi hai vị có yêu cầu gì không?
Kim Hoài An vốn không nhận ra giám đốc Lưu là ai, có nhiều người anh không biết họ nhưng họ lại biết tên anh lắm.
Ánh mắt Tần Hước lạnh lùng nhìn Giám đốc Lưu, đáp:
– Không cần, hay anh cho rằng tôi cần gì sao?
Giám đốc Lưu không chịu được áp lực, luôn cảm thấy mình không nên xía vào chuyện người khác.
Cơ mà bây giờ không báo tin ngay cho Lý thiếu lão sẽ chết rất thảm, nhưng nếu báo với Lý thiếu thì lão sẽ đắc tội với Tần tổng.
Xem đi, đều do chim hoàng yến này gây họa!
– Tần tổng, tôi vừa nhận được điện thoại của Lý thiếu, hình như cậu ấy biết Kim tiên sinh đang ở bên này, đang trên đường đến đây.
Lão bắt đầu nói dối, nôm na là không thể để hai người họ phát sinh quan hệ ở chỗ lão được.
Lý Nho nổi tiếng là kẻ điên, nhưng dù có điên thì cũng là điên một cách cẩn mật, điên một cách thận trọng, cho nên kể cả hắn có giết người thì kẻ phải vào tù cũng không phải hắn.
Đắc tội một kẻ điên như thế, e là còn khó chịu hơn cả chết.
Tần Hước lãnh đạm không thèm để ý, nhưng chim hoàng yến Kim Hoài An lại hơi chần chờ, anh do dự một chốc, cảm thấy mình cứ đi theo Tần Hước thuê phòng thế này… có vẻ không ổn lắm, dù thế nào thì mình cũng phải giáp mặt chính thức chia tay với Lý Nho, hay ít nhất là thông báo cho đối phương một tiếng mới phải phép.
Tuy rằng đứng trước mặt anh, từ trước tới giờ Lý Nho đều không cần mặt mũi, dù anh có vừa đánh vừa mắng hắn, Lý Nho cũng chỉ cười hôn anh, vậy mà anh còn hẹn với Tần Hước, có khác gì cắm sừng cho Lý Nho đâu?
Thế là chim hoàng yến móc di động ra, nói thẳng là xin Tần tiên sinh cho anh vài phút rồi giải thích:
– Tôi gọi điện thoại cho Lý Nho.
Tần Hước bèn hứng thú đứng chờ, gã tựa lưng lên vách tường ngắm nhìn dáng người của Kim Hoài An, khẽ than da anh trắng như bạch ngọc vậy, sau đó nghe thấy Kim Hoài An nói với Lý Nho qua điện thoại rằng:
– Lý Nho, tôi muốn thông báo với cậu chuyện này, sau này tôi sẽ không đến chỗ cậu nữa, tôi định dọn ra ngoài, ừm, dù sao hợp đồng cũng đến thời hạn rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian ở chỗ cậu nữa, cứ vậy đi…… cậu không cần biết là ai, không liên quan đến cậu.
Nói xong bèn cúp điện thoại, chim hoàng yến mặt không đỏ tim không loạn quay về bên cạnh Tần tiên sinh nói:
– Bây giờ thì được, tôi độc thân rồi.
Tần Hước không nhịn được cười, cảm thấy chim hoàng yến đáng yêu khiến người ta hận không thể phá hủy anh rồi nuốt vào bụng, ôm eo chim hoàng yến kéo vào trong lòng mình, hôn hôn khóe môi Kim Hoài An, nói:
– Em có biết rằng ban nãy em hoàn toàn có thể cho hắn biết tôi là ai mà?
– Không cần thiết, tôi không thích cậu ta nhúng tay vào việc của tôi.
(Lăng: bối rối vụ xưng hô quá, tuy niên hạ công nhưng TH ở địa vị cao hơn, cũng nắm giữ vị trí chủ động, tính cách mạnh mẽ nên khó xưng em gọi anh với KHA.
Thôi tạm thời TH: tôi – em, KHA: tôi – anh nhé!).
Danh Sách Chương: