Cố Thanh Khê nhìn những dòng chữ này, suýt nữa bật khóc.
Những tâm sự trẻ con thời niên thiếu, ngượng ngùng và cẩn thận che dấu những tình cảm của mình, cho dù là ở trong nhật ký, đều viết vô cùng mơ hồ, cũng không dám nói tỉ mỉ, thậm chí ở phía cuối còn cố ý vẽ rắn thêm chân để cường điệu, nói đó chỉ là bạn học tốt giúp đỡ lẫn nhau.
Thật ra chỉ có chính bản thân Cố Thanh Khê biết, trong những nét bút chậm chạp và mờ mịt đó, cất giấu những tâm sự và chờ mong.
Cô cũng nhớ rõ ràng rằng, hôm đó trời rất lạnh, nước ấm ở phòng nước ấm không được cung cấp nữa, những học sinh trọ ở trường chỉ có thể uống nước lạnh ăn lương khô, sau đó cuối cùng nước cũng được cấp lại, mọi người đều ồ ạt đến đó xếp hàng.
Lúc ấy bên ngoài phòng nước ấm đã kết băng, gió lạnh giống như dao nhỏ thổi qua mặt, không ít bạn họ vì để lấy nước mà phải đứng run rẩy ở trong gió.
Nếu không phải Tôn Dược Tiến chia cho cô phần nước ấm đó, cô sẽ phải tiếp tục chờ đợi, chờ đến khi trời tối lạnh cứng cả người cũng chưa chắc đã có thể đến lượt mình.
Cố Thanh Khê cầm cuốn nhật ký, đọc hết sức cẩn thật, sau khi nhìn thật lâu, cô xé đi trang nhật ký hôm đó.
Tôn Dược Tiến đã từng được cô đặt ở trong góc ngọt ngào và sâu thẳm nhất ở trong tim, ban đêm chỉ cần nhớ về đầu tim cũng cảm thấy ngọt ngào như vừa được ăn đường, vì thế trong lòng cô luôn cảm thấy ngọt ngào thỏa mãn.
Nhưng mà sau đó, khi cô thi rớt, giữa bọn họ dường như chẳng còn lại gì cả, thậm chí Tôn Dược Tiến cũng không hồi âm lá thư mà cô đã viết cho cậu ấy.
Một lần nữa cô nhìn thấy Tôn Dược Tiến là nửa năm sau, sau khi bọn họ trở về từ đại học vào mùa đông, Tôn Dược Tiến đã hẹn hò với chị họ của cô Cố Tú Vân, tình cảm của hai người có vẻ cũng rất tốt.
Khi đó Tôn Dược Tiến còn cố ý chạy đến thôn của mình chơi, cả nhà của bác đều hết sức vui bẻ, gặp người khác sẽ lập tức khoe con gái nhà mình đang hẹn hò với sinh viên, cả hai đứa đều đang đi học ở thủ đô, trường học ở cạnh nhau, sau này khi tốt nghiệp đều sẽ ở thành phố lớn để sinh sống.
Bởi vì đó là nhà bác của cô, hiển nhiên Cố Thanh Khê cũng gặp cậu ấy, lúc nhìn thấy nhau cả hai đều vô cùng lạnh nhạt, giống như không quen biết, thậm chí khi cô đưa cho cậu ấy một nắm hạt dưa, cậu ấy còn cười nói cảm ơn.
Người khác hỏi hai đứa là bạn học đúng không, Tôn Dược Tiến nói vâng, hai người học cùng một lớp, là bạn học với nhau.
Lúc ấy Cố Thanh Khê cũng không đến nỗi bị tổn thương bởi hai chữ “bạn học”, trên thực tế vào lúc biết mình thi trượt, cô cũng đã mất đi cơ hội để có thể theo đuổi, huống hồ cô cũng đang chuẩn bị gả chồng.
Cô đã nhìn rõ được điều đó.
Nửa bình nước ấm, cô sẽ trả lại cho cậu ấy, đời này, tình cảm thiếu nữ đã hóa thành một làn khói biến mất theo năm tháng, những câu chữ được viết xuống bởi mối tình yêu thầm bí mật cũng dần biết thành những hiện thực của cuộc đời.
Cố Thanh Khê xé trang nhật ký kia xuống, cũng hủy đi những rung động tuổi mười bảy của bản thân.
Sau đó cô đi ra khỏi phòng.
Lúc này trời đã sáng, trong sân vẫn còn bao phủ bởi một tầng sương của mùa đông, ba cô đang ngồm xổm ở chỗ hàng rào tre bên cạnh chuồng gà, dường như đã dùng dây cỏ và thanh gỗ để sửa lại hàng rào.
Căn phòng ở phía đông là nhà bếp, khói bếp tỏa ra từ bên trong, ống thông khói phát ra những âm thanh rất lớn, hẳn là mẹ của cô đang nấu cơm.
Nhà cô nghèo, không xây tường, hàng rào tre không cản được tầm nhìn, xuyên qua những cành khô của mùa đông đang vươn trong không trung, có thể nhìn thấy đồng ruộng ở phía đông của thôn, đó là một ruộng lúa mạch bị bao phủ bởi một tầng tuyết mỏng, xám xịt, thê lương mà tiêu điều.
Đây là mùa đông ở vùng nông thôn phía bắc vào thập niên 80.