“Mẹ của Lương Thế Thông, là một người phụ nữ rất dịu dàng...”
Đêm đã khuya, Qúy Thục Hiền từ chỗ Lưu Mai nghe được rất nhiều chuyện về gia đình Lương Thế Thông, những chuyện này làm cho Qúy Thục Hiền càng có thêm hiểu biết với nhà họ Lương, hoàn cảnh gia đình tệ, người nghèo nhất thôn, trong nhà chỉ có một người lao động chính là Lương Thế Thông, tính cách hai đứa nhỏ trong nhà còn khá là kỳ quái, thân thể bà Lương không được tốt, tính cách yếu đuối.
Gia đình này xét từ cái nhìn bên ngoài thì thật đúng là không thích hợp để gả sang, nhưng từ lời nói của Lưu Mai, Qúy Thục Hiền còn hiểu được một vài tin tức sâu sắc hơn. Ban đầu Lương Thế Thông là một người giỏi nhẫn nhịn, sau đó bị bức ép mới phải phản kháng. Điều này chứng tỏ Lương Thế Thông là một người khá chính trực. Loại người này có thù báo thù, đối với người không có thù oán thì cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc, loại tính cách này rất tốt.
Hơn nữa Lưu Mai từng nói Lương Thế Thông từng đi thị trấn một chuyến, đã giải trừ được nguy cơ cả nhà bị đánh phê bình, điều này chứng tỏ nhà họ Lương cũng không giống như ở vị trí ai cũng có thể bắt nạt như vẻ bề ngoài, nhà họ Lương hẳn là giữ lại một vài con đương cho mình.
Hơn nữa, cô bị người ta hãm hại, nằm trên một chiếc giường với Lương Thế Thông. Kết hợp với xem xét thực tế, kết hôn thật sự là một sự lựa chọn tốt hơn. Ngày mai tìm cơ hội đi tìm Lương Thế Thông, hỏi suy nghĩ của anh ta. Kết hôn, cần sự sẵn sàng của cả hai bên, và sự đồng ý của cha mẹ là được.
...
Một đêm bình yên, ngày hôm sau Qúy Thục Hiền bị Lưu Mai gọi dậy.
“Thục Hiền dậy thôi nào, ăn sáng xong còn phải đi làm, còn không dậy là không kịp giờ ăn đâu đó.”
Nghe Lưu Mai gọi mình, Qúy Thục Hiền chậm rãi tỉnh dậy từ trong cơn say ngủ.
Lúc này Vương Minh Nguyệt cũng rời giường, cô ta ngù ở giường đối diện, lúc này đang bưng nước rửa mặt chuẩn bị vào rửa mặt, nhìn thấy Lưu Mai gọi Qúy Thục Hiền thức dậy, cô ta đứng ở bên cạnh hừ lạnh: “Có mấy người quen thói tiểu thư nhà giàu, xuống nông thôn xây dựng nông thôn, thế mà cũng phải để người khác gọi dậy mới được, tôi thấy, một số người đáng lẽ nên bị kéo ra ngoài dạy dỗ lại mới đúng.”
Qúy Thục Hiền cũng không thèm nhìn Vương Minh Nguyệt, chỉ coi cô ta như không khí. Cô lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ tủ quần áo của nguyên chủ ra, vụng về mặc vào, sau đó đi theo Lưu Mai ra ngoài, rửa mặt ăn cơm.
Bữa sáng là cháo ngô và bánh tổ, lần này cháo ngô đặc hơn cháo gạo lứt tối qua một chút, chỉ là cháo ngô này đau cổ họng hơn cháo gạo lứt nhiều, lúc uống đến cổ, cổ họng có chút đau rát.
Mọi người xung quanh đều bưng chén ăn uống, không ai chú ý tới cái nhíu mày trên mặt Qúy Thục Hiền. Qúy Thục Hiền thấy người khác đều cặm cụi ăn, nghĩ một lát còn phải đi làm, buổi sáng mà không ăn thì không thể chống đỡ tới bữa trưa. Cô chịu đựng sự khó chịu trong cổ họng, cúi đầu húp cháo. Húp cháo xong, nhìn cái bánh trong tay, cô im lặng một hồi, cũng há miệng ăn từng miếng nhỏ.
Trong dạ dày có thức ăn, Qúy Thục Hiền cảm giác thân thể thoải mái hơn rất nhiều, cũng có sức lực hơn rất nhiều. Sau khi Lưu Mai cũng ăn xong, cô và Lưu Mai cùng đi làm.
Đại đội trưởng sắp xếp công việc, ai muốn làm mảnh đất nào thì phải có sự chấp nhận của đại đội trưởng, bởi vì cố kị là thanh niên trí thức mới tới, mấy lần trước Qúy Thục Hiền đều được phân đến mảnh đất bằng phẳng, công việc cũng khá là thoải mái.
Nhưng hôm nay khi Qúy Thục Hiền tới, đại đội trưởng đã tới, đi đến trước mặt Qúy Thục Hiền nói: “Thanh niên trí thức Qúy, hôm nay đất được phân cho cô là đất dưới chân núi, mảnh đất kia phải đào đất, trồng một vài lương thực có năng suất cao như khoai lang, lát nữa cô và đám Lý Vượng cùng nhau qua đó.”