Qúy Thục Hiền khom lưng rửa mặt, Lương Thế Thông yên lặng đứng ở một bên, đôi mắt anh rơi vào gương mặt trắng non nớt phủ màu ửng đỏ của Qúy Thục Hiền, yên lặng dời tầm mắt đi.
Lương Thế Thông chờ đến khi không còn tiếng nước nữa, anh mới xoay người nhìn Qúy Thục Hiền.
Chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu rửa tay.
Lương Thế Thông rửa tay sạch sẽ xong, đổ nước trong xô xuống ruộng: “Tôi tìm bà nội Vương đi cầu hôn, hôm nay sẽ đi.”
“Vậy thì tôi phải nhanh chóng trở về rồi? Đi cùng nhau đi?” Qúy Thục Hiền nhìn về phía Lương Thế Thông hỏi thăm.
“Ừm.” Lương Thế Thông xách thùng nước rỗng đi cùng Qúy Thục Hiền.
Không bao lâu nữa hai người sẽ kết hôn với nhau, lần này đi cùng với Lương Thế Thông, Qúy Thục Hiền thoải mái hơn lần trước một chút, trên đường đi, cô cũng nói nhiều hơn: “Đồng chí Lương, tôi hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng kết hôn, lễ kết hôn, bên anh có sắp xếp gì không?”
Lương Thế Thông gánh đồ nặng, đi dưới ánh mặt trời, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng về phía trước: “Tạm thời không mua được ba món đồ lớn, sính lễ thì chín đồng chín, một thước vải, một cái chậu, một cái ấm đun nước, có được không?”
Đêm qua Lưu Mai đã nói về lễ kết hôn ở nơi này cho Qúy Thục Hiền nghe, bình thường đều là năm đồng cộng thêm một ấm đun nước, một chậu nước, Lương Thế Thông đưa chín đồng chín, ở nơi này đã xem như là khá cao.
“Được, đồ cưới bên tôi, của hồi môn là hai mươi đồng, một cái tủ, hai đôi giày, hai bộ quần áo.” Của hồi môn dựa theo lễ vật mà gấp đôi lên, trên mặt lý thuyết là vậy.
“Ừm, sau này của hồi em thì em tự giữ.” Lương Thế Thông đi bên cạnh Qúy Thục Hiền, dùng khóe mắt liếc nhìn cô gái bên cạnh, mặt cô trắng đến có chút phát sáng, sáng bóng chói mắt.
Nhịp tim đập không tự chủ mà tăng nhanh, lúc Qúy Thục Hiền ngẩng đầu, Lương Thế Thông nhanh chóng dời tầm mắt nhìn về hướng khác, giống như vừa rồi anh căn bản không hề nhìn Qúy Thục Hiền.
Qúy Thục Hiền không hề phát hiện ánh mắt quan sát mình của Lương Thế Thông, nghe Lương Thế Thông nói, trong lòng cô càng cảm thấy Lương Thế Thông là một người không tệ. Bình thường, một người đàn ông có năng lực, có đạo đức cũng sẽ không động đến của hồi môn của vợ, Lương Thê Thông nói của hồi môn sẽ để cô tự giữ, điều này chứng tỏ anh là một người sẽ không động đến của hồi môn của vợ, loại người này có lòng trách nhiệm rất mạnh mẽ, năng lực cũng không tệ.
“Được.” Qúy Thục Hiền nhếch môi, tâm trạng cũng bởi vì lời nói của Lương Thế Thông mà tốt lên không ít.
Hai người sánh bước cùng nhau đi vào thôn, khi đến nhà họ Lương ở cuối thôn, Qúy Thục Hiền nhìn về phía Lương Thế Thông: “Đồng chí Lương, anh về trước đi.”
Lương Thế Thông dừng lại, nhìn về phía Qúy Thục Hiền: “Tên tôi là Lương Thế Thông.”
Nhìn thấy Qúy Thục Hiền ngẩng đầu nhìn mình, Lương Thế Thông lại khẽ nhếch môi: “Em có thể gọi tên tôi.”
Đồng chí Lương nghe rất xa lạ.
Qúy Thục Hiền nhìn Lương Thế Thông, nhếch môi: “Được.”
Nhận được câu trả lời của Qúy Thục Hiền, Lương Thế Thông đáp một tiếng: “Ừm.” Nói xong, xoay người về nhà.
Trong sân nhà họ Lương, mẹ Lương đã chuẩn bị cơm xong, nhìn thấy Lương Thế Thông trở về thì nói với anh: “Về rồi à, mẹ đã nói chuyện với bà nội Vương rồi, buổi trưa bà ấy sẽ sang cầu hôn cho con.”
“Vâng.” Lương Thế Thông trả lời một chữ, đặt đồ trên tay xuống một góc, sau đó vào bếp rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.
Bà Lương nhìn con trai mình, luôn cảm thấy hôm nay anh vui vẻ hơn hẳn ngày thường, tuy là không cười, nhưng ánh mắt nhìn bà cứ thấy dịu dàng hơn bình thường.
Viện Tri Thanh ở đầu thôn, Qúy Thục Hiền vừa mới bước vào cửa, Lưu Mai đã chạy tới kéo cánh tay cô, kéo cô vào trong một góc nhỏ giọng nói: “Em về rồi, mẹ của bí thư thôn đến tìm em. Bà ấy đang ngồi trong phòng của chúng ta, em đi xem xem bà ấy tìm em làm gì.”