Cao Trạch không xuất hiện và chiếc chìa khóa cũng không quay trở lại.
Diêu Châu đã ngồi sẵn trong xe jeep, trợ lý của anh ấy là Phác Hành chạy ra khỏi nhà kho, tay nắm chặt điện thoại, thở hổn hển nói với hắn: " Diêu tiên sinh, kho hàng bên kia có người truyền tin đến Cao Trạch đã mang Lance đi, bên ngoài không có người ngăn cản bọn họ, sợ náo loạn ầm ĩ, khó giải quyết."
Diêu Châu bình tĩnh lắng nghe, mỉm cười và nói: "Đó không phải là vấn đề lớn, Cao Trạch cũng nghẹn đến sắp hỏng rồi, mang đi thì mang."
" Cao Trạch nghẹn hỏng " nghĩa là gì, Phác Hành suy nghĩ nhiều lần nhưng không thể hiểu ra. Hắn không dám hỏi, chỉ là xác nhận với Diêu Châu: "Ý của ngài là không truy cứu bọn họ?"
Diêu Châu lắc đầu, nói "không cần", và chuẩn bị lái xe đi.
Phác Hành là một cấp dưới rất trung thành, khi Diêu Châu lùi xe, anh ta đi theo xe hai bước, "Bây giờ ngài có về nhà không?"
Diêu Châu đạp phanh đột ngột và chiếc xe rung chuyển.
- về nhà?
Hắn nhớ rằng chiều nay Lâm Ân có hẹn với người hầu của mình, và hiện tại họ đang ở nhà.
Nếu bây giờ hắn quay lại một mình, Lâm Ân sẽ rất khó chịu.
Diêu Châu liếc nhìn bảng điều hướng tự động đặt điểm đến là biệt thự ở lưng chừng núi, nói: "Đêm nay ở khách sạn."
-
Chiều nay, Lâm Ân trở về biệt thự ngay sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ, chờ Giang Kì đến.
Kể từ khi rời khỏi nhà vào sáng nay, cơn sốt nhẹ của cậu vẫn chưa thuyên giảm. Dì Anh tìm thấy một miếng dán hạ sốt cho cậu sử dụng, Lâm Ân lo lắng rằng Giang Kì sẽ nhìn thấy nó, vì vậy cậu đã dán nó vài phút sau đó gỡ nó ra khỏi trán.
Giang Kì đến sớm hơn mười lăm phút so với thời gian dự định. Lão Tùng lần này dễ dàng hơn, cho anh ta vào nhà trước.
Sau hơn một tuần không gặp, Lâm Ân đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha thì Giang Kì bước vào phòng khách.
Giang Kì không thể biết liệu cậu có gầy hay không, dù sao Lâm Ân chưa bao giờ béo, nhưng vẻ ngoài phờ phạc lại rất rõ ràng. Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau trong dãy phòng khách sạn, Giang Kì đến và đi vội vàng, và nhiều chi tiết không rõ ràng. Hôm nay cùng Lâm Ân gặp mặt, trong phòng khách không có ai khác, nhìn thấy Lâm Ân đang ngồi nhắm mắt, Giang Kì dừng lại cách ghế sô pha bốn, năm bước.
Lâm Ân nhận thấy điều gì đó, mở mắt ra và ngay lập tức mỉm cười khi nhìn thấy Giang Kì.
Giang Kì khóe miệng khẽ nhúc nhích, thấp giọng kêu một tiếng: "Thiếu gia."
Lâm Ân hỏi anh ta, " Đến bằng cách nào?"
"Tự lái xe đi." Giang Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Anh ta nói ngắn gọn, nhưng nhìn kỹ mỗi chỗ trên người Lâm Ân.
Lâm Ân có thêm một vòng cổ quanh cổ và một chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út bên trái. Mặc dù mặc quần áo dài nhưng khi giơ tay kéo Giang Kì ngồi xuống, anh ta đã nhìn thấy những vết bầm tím trên cổ tay cậu. Giống như bị cưỡng chế nắm lấy cổ tay mới có thể để lại dấu vết như vậy.
Giang Kì đã không hỏi thiếu gia của mình những ngày này có khỏe không, anh ta không thể mở miệng hỏi được.
Lâm Ân đứng dậy rót nước cho anh ta, nhưng Giang Kì đã nhanh chóng ngăn cậu lại, "Tôi không khát, thiếu gia không cần làm vậy." Sau đó, Giang Kì nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi mang cho cậu một ít đồ ăn, đều là hai Đặc sản của Nhị Linh giao cho vệ sĩ ở cửa."
Đồ bên ngoài không thể trực tiếp đưa cho Lâm Ân, phải để Lão Tùng kiểm tra trước. Lâm Ân hiểu những quy tắc này.
Cậu không nhiều lời, mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Tình hình sau khi anh tiếp quản thế nào?"
Giang Kì không dám tùy tiện nói về một vấn đề quan trọng như vậy, vì vậy anh ta suy nghĩ một lúc và nói: "Mới chưa đến nửa tháng, vì vậy tôi chỉ có thể nói... nó cũng không tệ."
Dừng một chút, lại nói: "Thiếu gia, tôi không nên nói như vậy quấy rầy cậu, nhưng tôi biết cậu muốn biết tình huống hiện tại."
" tương đối hỗn loạn. Khu vực xung quanh khu 20 không yên bình. Hiện tại hộ vệ của Lâm gia đã rút đi, để lại một đống hỗn độn, quả thực rất khó thu dọn."
Trên thực tế, Giang Kì đã cố gắng hết sức nói tránh đi, nhưng Lâm Ân có thể nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của anh ta.
Quận 20 lãnh thổ nhỏ, chỉ có mười mấy vạn dân thường trú, trong ba khu vực giáp ranh chỉ có Quận 19 là cùng Quận 20 ký kết hiệp nghị hữu hảo, hai quận còn lại có kế hoạch riêng nên biên giới loạn chiến không ngường.
Bây giờ nhà họ Lâm đã buông tay, mặc dù Giang Kì không phải là không có lai lịch, hai người anh trai của anh ta đều đang làm việc trong liên minh. Tuy nhiên, nhà họ Giang không thể tiêu tốn nhân lực và vật lực cho một khu vực không thể kiếm đủ tiền như vậy, vì vậy Lâm Ân vẫn phải tự mình tìm đường.
Hai người trò chuyện trong phòng khách một lúc, Lâm Ân cảm thấy tự trách rất nhiều. Giang Kì quay sang thuyết phục cậu "Thiếu gia, đừng luôn nói rằng cậu không làm gì cả. Mặc dù tôi không muốn nói điều đó, nhưng lai lịch của ông chủ Diêu ở đây, rất nhiều người sợ hãi quyền lực của hắn ta và sẽ tạm thời không động thủ với khu 20, như vậy chúng ta sẽ có thời gian giải quyết tranh chấp."
Sau khi nghe điều này, Lâm Ân càng cảm thấy bất lực hơn. Những gì Giang kì nói là sự thật, ngay cả khi Lâm Ân không muốn thừa nhận điều đó nữa, cậu phải đối mặt với sự thật rằng nếu không có ảnh hưởng của Diêu Châu, khu 20 sẽ chỉ hỗn loạn hơn.
Hiện tại ngoài bản hợp đồng hôn nhân kia, cậu không còn cái gì.
Nhắc mới nhớ, thời gian gặp Giang Kì hôm nay vẫn là do Diêu Châu sắp đặt. Lâm Ân vốn tưởng rằng hắn sẽ ở đây, nhưng buổi chiều đã sắp tàn mà Diêu Châu vẫn chưa xuất hiện.
Lâm Ân cảm thấy thoải mái hơn nhiều vì điều này và cuộc trò chuyện với Giang Kì cũng bớt gò bó hơn. Một lúc sau,dì Anh bước vào phòng khách mời Lâm Ân ăn tối.
Lâm Ân mời Giang Kì ở lại và ăn tối với cậu, nhưng Giang Kì tự biết thân phận lịch sự từ chối nói rằng anh ta phải đi.
Giang Kì đã rất hài lòng khi có thể trò chuyện một mình với Lâm Ân lâu như vậy mà không bị giám sát. Lâm Ân tiễn anh ta tới cửa, Lão Tùng cũng đưa đồ đã được kiểm tra qua đưa cho Lâm Ân.
Giang Kì lái xe đi, và Lâm Ân trở lại nhà ăn với một túi thức ăn lớn.
Bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn, Lâm Ân không động đũa, cậu mở gói đồ, chọn một miếng mille-feuille với các loại hạt, cắn một miếng, lập tức đọng lại trên môi và răng.
Khi còn nhỏ, mẹ ruột của cậu, Kỳ Ân Mỹ, cũng làm những món ăn nhẹ như vậy cho Lâm Ân. Sau khi mẹ qua đời, Lâm Ân hiếm khi trải qua cảm giác này nữa.
Cậu nuốt thêm vài ngụm nữa, ăn hết mille-feuille, rồi chống tay lên mép bàn, im lặng.
Không thể tiếp tục tùy hứng, Lâm Ân tự thuyết phục mình.
Sáng nay phản kháng là vô nghĩa, và sự bốc đồng của đêm hôm trước là chưa trưởng thành. Diêu Châu không chỉ tức giận mà còn không có kết cục tốt đẹp.
Bất kể tối nay Diêu Châu muốn làm gì, cậu nên hợp tác một cách khôn ngoan. Cũng giống như Omega đêm qua. Đó là kiểu bạn đời mà Alpha thích.
-
Mặc dù Lâm Ân đã chuẩn bị tinh thần nhưng Diêu Châu đã không về nhà vào đêm hôm đó.
Dì Anh đã nói với cậu trước khi hết giờ làm việc, "Nếu cậu lo lắng, cậu chủ trẻ, có thể gọi điện thoại và hỏi."
Dì Anh có ý tốt, bà rất thích Lâm Ân an tĩnh hiểu chuyện và đã rất vui khi cậu có thể ở bên Diêu Châu. Nhưng Lâm Ân đã do dự nhiều lần, và cuối cùng vẫn là không gọi cho Diêu Châu.
Cậu vẫn còn quá nhút nhát, mặt khác lại không đoán được tính khí của Diêu Châu. Vết bầm để lại sáng nay vẫn còn nhức nhối, cả buổi chiều Diêu Châu không xuất hiện, chẳng lẽ muốn cho cậu chút thời gian để gặp Giang Kì sao? Lâm Ân không thể đoán được ý của Diêu Châu.
Đêm đó cậu nằm một mình trên chiếc giường lớn trống trải, trằn trọc mãi đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Lâm Ân không ngờ rằng mình sẽ gặp Diêu Châu ở cổng trường vào chiều hôm sau.
Tan học, cậu đến cổng trường đợi Lão Tùng đến đón, đường ngoài trường đầy xe đưa đón học sinh tan học, nhưng chiếc xe thương vụ biển số khu Tây thì lại chậm chạp không xuất hiện.
Lâm Ân lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lão Tùng, nhưng cậu chưa bấm số thì một bóng người đột nhiên từ một chiếc xe địa hình bên kia đường lao xuống và gọi tên cậu ở bên kia đường.
Một số học sinh đi ngang qua tò mò nhìn, Lâm Ân theo tiếng động ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Diêu Châu mặc một chiếc áo gió dài, đứng bên cạnh chiếc xe jeep màu đen, rõ ràng đã đợi ở cổng trường một lúc.
Lâm Ân sững người một lúc. Diêu Châu đến trường đón cậu? Tại sao!?