---Tôi mặc cậu xử lý. Được không, A Tư?
Câu cuối cùng dường như mang theo một chút dư âm, đọng lại trong bầu không khí u ám của phòng ngủ hồi lâu không tan.
Cao Trạch mấy ngày nay bận rộn chăm sóc Lance, không có nghỉ ngơi nhiều, râu ngắn trên cằm mọc dài ra, cả người trông có vẻ thoải mái nhẹ nhàng, không hợp với dáng vẻ Alpha cao lớn của anh ta.
Lance rũ mắt xuống, không nhìn Cao Trạch, sau đó chậm rãi thả đối phương ra, đứng dậy, lùi lại hai bước, ngồi ở mép giường.
Cao Trạch cũng từ dưới đất ngồi dậy, vươn tay xoa xoa cổ.
Buổi chiều phải gặp những vị khách quý, sẽ không hay nếu để lại một vòng vết bầm.
Lance không nói có tiếp nhận thương vụ của Cao Trạch có hay không, nhưng vài phút sau, anh yêu cầu Cao Trạch lấy lại điện thoại di động, gọi cho người cung cấp thông tin của mình và yêu cầu đối phương chuẩn bị lý lịch chi tiết về Bạch Việt Chi..
Vài giờ sau, Cao Trạch và Lance cùng nhau xuất hiện tại biệt thự.
Khác với sân trước trống trải ngày xưa, hôm nay có hai đội lính đánh thuê đứng ngoài cửa biệt thự. Cao Trạch và Lance vào nhà, dì Anh dẫn họ đến phòng khách, Jasmine đã đến sớm và đang chơi cờ với Lâm Ân.
Nhìn thấy Lance xuất hiện, Jasmine vẻ mặt bình thường, nâng cằm lên coi như chào hỏi.
Chiếc TV treo tường vẫn bật, không phát bất kỳ kênh nào, chỉ có những hình ảnh được ghi lại bởi hai camera ở các vị trí khác nhau được chiếu đồng thời lên màn hình.
Một trong số chúng nhắm vào Bạch Trăn, người đang ở dưới tầng hầm, và cái còn lại nhắm vào sân thượng được ngăn cách bởi một bức tường với phòng khách.
Lance và Cao Trạch đi đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn màn hình giám sát trên TV. Mấy phút sau, Diêu Châu từ trên lầu đi xuống, ánh mắt đầu tiên quét qua khuôn mặt Lance, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Ân.
Trò chơi giữa Lâm Ân và Jasmine đã đi đến hồi kết, Lâm Ân vẫn còn hai quân tượng trên bàn cờ, trong khi Jasmine nắm giữ một vị vua duy nhất.
Diêu Châu đi đến bên bàn, nhìn tình hình trận đấu rồi nói "thắng."
Hai con tượng đã ép vua đến rìa bàn cờ, ăn quân cờ đang ở ngay trước mắt họ.
Lâm Ân nói "Ừ", nhưng không hoàn thành bước cuối cùng. Cậu đặt quân cờ xuống, ngẩng mặt lên hỏi Diêu Châu: "Người đến rồi à?" - ám chỉ Bạch Việt Chi.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Diêu Châu, Lâm Ân lập tức đứng dậy nói: "Tôi theo anh đi gặp anh ta nhé?"
Những người còn lại trong phòng khách không nói gì về điều đó. Thái độ của Diêu Châu đã nói lên tất cả, Lâm Ân ngày càng trở nên quan trọng hơn.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Diêu Châu đồng ý.
Bên ngoài phòng khách là sân thượng hướng ra sân trước, rộng, view đẹp. Diêu Châu dẫn Lâm Ân lên sân thượng, rất nhanh, một chiếc xe công vụ màu đen chạy vào lối đi dẫn vào sân trước.
Cánh cửa trượt nối phòng khách với sân thượng đã đóng lại. Trong phòng khách, Cao Trạch hỏi ý kiến của Lance: "Chúng ta có nên đi cùng nhau không?"
Lance nhìn màn hình, khẽ lắc đầu, "Nếu Bạch Việt Chi chỉ đi một chiếc xe đến thành phố ngầm, số người hắn mang theo sẽ không nhiều..."
Anh ta chợt dừng lại, bất giác cau mày, khi nói lại vẫn dùng cách xưng hô trước đó để ám chỉ Diêu Châu: "Lão đại dẫn Lâm Ân đến đón, để lần gặp mặt này không có cảm giác quá ngột ngạt."
Lâm Ân có vẻ trẻ trung và ngây thơ, nhưng cậu ấy không vô dụng như Lance và những người khác nghĩ ban đầu.
Đôi khi Lâm Ân giống như một loại thuốc an thần không màu không mùi, Diêu Châu mang theo cậu có một số chỗ tốt.
Kính trên sân thượng có thể nhìn thấy từ một phía, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong, hệ thống giám sát có chức năng vô tuyến sẽ truyền hình ảnh và cuộc trò chuyện theo thời gian thực về nhà, để Lance và những người khác tùy cơ ứng biến.
-
Trên xe Bạch Việt Chi đang lái có bốn người. Ngoài hắn ta còn có một tài xế, một vệ sĩ và trợ lý riêng của anh.
Sau khi xe dừng lại, Bạch Việt Chi yêu cầu tài xế và vệ sĩ ở lại trong xe, hắn ta cùng trợ lý xuống xe.
Một Alpha mặc đồng phục lính đánh thuê đi đến trước mặt, ra hiệu: "Ông chủ đang đợi ngài ở sân thượng. Mời ngài đi lối này."
Bạch Việt Chi ngước mắt lên, nhìn thấy Diêu Châu đang đứng trên sân thượng.
Hai người chưa từng gặp mặt, nhưng Bạch Việt Chi đã nghe đến tên Diêu Châu từ nhiều đường khác nhau.
Khoảng hai ba năm trước, sau khi Diêu Châu nắm quyền Tây khu không lâu, hắn đã làm một việc rất chấn động. Trước đó, cư dân của thành phố ngầm bị coi là chủng tộc thấp kém và không thể vào Thượng Thành nếu không có giấy thông hành đặc biệt.
Diêu Châu đã sử dụng quyền lợi cập cảng của mình và số lượng giao dịch vũ khí ở chợ đen được cho là đáng kinh ngạc để đạt được thỏa thuận mới với các quan chức ở khu Thượng Thành: cư dân của thành phố ngầm giờ đây có thể tự do ra vào 24 quận thuộc thẩm quyền của liên minh mà không cần bất kỳ hạn chế thân phận nào.
Bạch Việt Chi không còn nhớ được cảm giác của mình khi nghe tin này như thế nào, nhưng hôm nay, cách Diêu Châu hơn mười mét, hắn ta chợt nhớ tới tin tức cũ này.
Tận mắt nhìn thấy Yêu Châu có chút không phù hợp với hình ảnh mà Bạch Việt Chi đã tưởng tượng trước đó. Bạch Việt Chi vừa đi vừa nhìn Alpha đang đứng cách đó không xa.
Diêu Châu hai mươi chín tuổi chắc chắn còn trẻ, cũng không hung hãn thô bạo như lời đồn thổi bên ngoài.
Anh ta không mặc trang phục lịch sự, chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay và một chiếc quần âu trong thời tiết gần tháng 12. Anh ta có vẻ trầm tĩnh của một Alpha cấp cao, nhưng anh ta không hề giống một một lão đại tung hoành trong thành phố ngầm.
Diêu Châu tóc hơi dài, trên mặt có một vết sẹo rất sâu, ngũ quan nhìn khá tuấn tú, nhưng vết sẹo lại tăng thêm tính cách tà ác không dễ chọc vào.
Khi đi đến cuối sân thượng, lính đánh thuê và trợ lý của Bạch Việt Chi cùng nhau dừng lại. Bạch Việt Chi một mình đi lên lầu, Lâm Ân đứng dậy đón, cậu cũng là người lên tiếng trước.
Cậu gọi Bạch Việt Chi, "Anh Việt." Trong giọng điệu và vẻ mặt có chút áy náy.
Bạch Việt Chi là một người thông minh và biết rằng việc Bạch Trăn trở thành con tin không liên quan gì đến Lâm Ân.
Với tình trạng hiện tại của Lâm Ân, căn bản không thể ảnh hưởng đến quyết định của Diêu Châu. Vẫn phải trách Bạch Trăn quá tùy, nói đến cùng cậu ta bị Bạch Việt Chi chiều chuộng.
Bạch Việt Chi mỉm cười với Lâm Ân, ôn nhu hỏi: "Em không đi học à?"
Lâm Ân gật đầu: "Ở nhà học trực tuyến."
Lâm Ân không dám rời khỏi biệt thự, sợ rời đi Bạch Trăn sẽ xảy ra chuyện gì. Mấy ngày nay, cậu cứ cách mấy giờ lại xuống tầng hầm thăm Bạch Trăn, thỉnh thoảng mang theo bữa trưa hoặc bữa tối cùng Bạch Trăn ăn. Diêu Châu nhắm mắt làm ngơ, cũng không ngăn cản.
Sau khi chào hỏi một hồi, Diêu Châu cũng đi tới. Lâm Ân bước sang một bên, Diêu Châu bắt tay Bạch Việt Chi.
"Em trai tôi không sao chứ?" Bạch Việt Chi hỏi.
Diêu Châu trầm ngâm một lát rồi nói: "Trừ việc sợ nhìn thấy anh trai của mình, những thứ khác đều ổn."
Cuộc trò chuyện giữa hai người khá yên bình, không có bầu không khí căng thẳng mà giống như trò chuyện một cách bình thường.
Diêu Châu cũng không nói về tình hình hiện tại của Bạch Trăn, hắn nói chính là tình hình thực tế, vì vậy sau khi nghe điều này, Bạch Việt Chi không nặng không nhẹ mà than một cái, "Tôi không có ý định đến, nhưng ông chủ Diêu lại đang giữ người".
Trong ba ngày qua, tất cả những người có năng lực dưới trướng của Bạch Việt Chi đều tình nguyện đến khu Tây, nhưng họ thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt của Diêu Châu.
Trong khoảng thời gian này, tin tức chính xác nhất mà Bạch Việt Chi nhận được chính là câu nói mà tài xế gửi về sau khi về nhà vào ngày xảy ra vụ việc: Bạch Việt Chi được yêu cầu đích thân đón em trai.
Diêu Châu thấp giọng nói: "Những người đó căn bản không thú vị, thảo luận cũng không có kết quả."
Thái độ của hắn không hề có vẻ trịch thượng, nhưng lời nói lại mang một vẻ lạnh lùng và sắc bén.
Vừa nói, Diêu Châu vừa nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, nói: "Xe không phải loại tốt nhất, thủ hạ cũng không phải binh lính tinh nhuệ, Bạch tổng dựa vào thực lực của bản thân đem Bạch gia kéo lại thời kì đỉnh cao lúc trước, thật sự không dễ dàng."
Nghe được những lời này, Bạch Việt Chi lúc đầu có chút sửng sốt, sau đó mới hiểu được một chút ý tứ của Diêu Châu.
Hắn ta đút hai tay vào túi, không vội vàng đáp: "Diêu lão bản biết tôi chỉ có thể cố gắng duy trì Bạch gia, chứng tỏ tôi không có gì giấu giếm, vậy anh muốn gì ở tôi?"
Đang nói, Bạch Việt Chi quay đầu liếc nhìn cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn bên cạnh. Bởi vì nó có thể nhìn thấy được từ một phía nên ba người trong phòng cũng hạn chế pheromone của mình, theo lí hắn ta không nên nhận ra điều đó.
Nhưng vẻ mặt hắn ta có chút nghiền ngẫm, khiến Lâm Ân nghĩ rằng hắn ta hình như đã biết có người nghe lén.
Bạch Việt Chi thông minh, Diêu Châu cố gắng dẫn đề tài này đến gia tộc đằng sau lưng hắn ta, nhưng ý định ban đầu của Bạch Việt Chi là mang Bạch Trăn đi. Vì thế không đợi Diêu Châu trả lời, hắn ta đã chủ động đề cập tới chuyện thả người.
Diêu Châu cũng rất vui vẻ, Bạch Việt Chi không muốn nói nhiều về chuyện gia tộc, hắn cũng không ép buộc, nói: "nếu không tôi cùng Bạch tiên sinh đi xem Bạch Trăn thế nào?"
Bạch Việt Chi không từ chối, phía dưới sân thượng là cửa hông của biệt thự, dẫn vào nhà và dẫn xuống tầng hầm nơi Bạch Trăn bị giam giữ.
Trọn vẹn ba ngày, Bạch Việt Chi cuối cùng cũng gặp được Bạch Trăn.
Cùng lúc đó, có một người khác ở tầng hầm. Khi Diêu Châu và nhóm người của hắn đi xuống, đứng bên bức tường có cửa sổ nhỏ phía trên để uống nước.
Vừa nhìn thấy Diêu Châu và Bạch Việt Chi xuất hiện, Lance vặn nắp chai, cười gọi Diêu Châu: "Lão đại."
Lance gầy đi có thể trông thấy, nhưng ngữ khí nói chuyện cùng nụ cười trên môi lại khiến người khác khó nhận ra.
Mọi người còn chưa kịp chào hỏi, Bạch Việt Chi đột nhiên lên tiếng, quay sang hỏi Diêu Châu: "Đây chắc chắn là Lance, người từng giao dịch lui tới với Bạch Trăn?"
Lâm Ân đứng sang một bên với vẻ mặt ngạc nhiên. Bạch Trăn, người đang ngồi trong vách ngăn kính, nghe vậy cũng đứng dậy.
Diêu Châu phản ứng một cách bình tĩnh trước điều này. Với thủ đoạn của Bạch Việt Chi, hắn nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng ra trước khi đến đón người về, cho nên tìm ra manh mối về Lance cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hiện tại còn phải xem Lance lau sạch dấu vết như thế nào.
Lance nhướng mày, không đợi Diêu Châu ra hiệu, liền tự mình nói: "Bạch tiên sinh tại sao lúc gặp mặt lại nói như vậy? Nhất định là có hiểu lầm gì đó đi?"
Bạch Trăn trong phòng kính đang định nói, nhưng Bạch Việt Chi đã ra hiệu ngăn cản.
"Ta nghe người hầu chăm sóc Bạch Trăn nói mấy tháng gần đây Bạch Trăn thường xuyên gửi tiền cho ngươi, nhận được tin tức Lâm Ân từ ngươi, chuyện mấy ngày trước cũng là do ngươi xúi giục."
Bạch Việt Chi thay Bạch Trăn lên tiếng, hắn truy cứu cũng không phải trình độ hùng hổ dọa người, nhưng giọng điệu lại khá kiên quyết, "Tôi cũng có đoạn video quay lại cảnh các ngươi gặp nhau ở vùng giao giới, có lẽ các ngươi muốn xem?"
Bạch Việt Chi muốn ra tay trước, điều này Lance hoàn toàn có thể đoán trước được, chỉ cần Bạch Việt Chi có thể chứng minh việc Bạch Trăn "bắt cóc" Lâm Ân là do khu Tây bày ra, Diêu Châu không có lý do gì để cưỡng bức giam giữ người.
Lance mỉm cười, nghe được lời nói của Bạch Việt Chi, đáp lại: "Trước mặt lão đại của tôi nói tôi nhận tiền của người khác, sau lưng bắt tay với người khác. Lời buộc tội này quá lớn."
Lance lắc đầu, không hề tỏ ra lo lắng: "Khi Bạch thiếu gia chuyển tiền cho người khác thì hẳn phải có thông tin về người được chuyển tiền. Bạch tiên sinh đã kiểm tra xem những tài khoản này có liên quan đến tôi không? Tôi không biết video là ngày nào. Tôi đã không rời khỏi thành phố trong một tháng qua và những điều này có thể được xác minh.
Là một kẻ ẩn nấp có kinh nghiệm, Lance từ lâu đã quen với việc che giấu danh tính của mình.
Tài khoản Bạch Trăn chuyển cho anh không đứng tên anh, Lance mỗi lần đồng ý gặp mặt đều cải trang, anh chưa bao giờ sử dụng bằng lái xe và thẻ thanh toán tại các trạm thanh toán ở các khu vực khác nhau, Bạch Việt Chi không thể xác nhận rằng người liên lạc với Bạch Việt Chi trong thời gian qua chính là Lance.
Lance nói xong, quay người lại liếc nhìn Bạch Trăn.
Anh cúi xuống, mỉm cười với Bạch Trăn, thâm ý nói: "Có rất nhiều muốn người giả mạo tôi, lần sau Bạch thiếu gia cần phải thận trọng hơn, thấy rõ danh tính thực sự của đối phương, và đừng để bị lừa.". "
Lance dễ dàng khiêu khích, mà đáp lại, lại là Bạch Trăn tức giận nắm chặt tay, đập mạnh vào vách kính.