Lúc bấy giờ cô mới hiểu ra là Tưởng Điềm Nha chỉ thuận miệng nói đùa. Cô nhìn chàng thiếu niên bên cạnh mình, không biết có phải vì tuổi còn nhỏ hay không mà có chút khác biệt với dáng vẻ chững chạc, sắc sảo trên triều đình năm đó.
Nguyên Trạch khi đó, gặp công chúa hoàng gia là không bao giờ nhìn thẳng, chỉ cung kính hành lễ với cô, giữ khoảng cách khá xa.
Trong lòng tiểu công chúa, thái phó Nguyên Trạch cũng giống như thần tiên, thanh tao thoát tục, không vướng bụi trần, tuy thân ở chốn quan trường nhưng lại nhẹ nhàng thanh thoát.
Dường như không có bất cứ điều gì có thể làm khó anh, cũng không có bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
Có lẽ do tiếp xúc không nhiều nên tiểu công chúa chốn thâm cung kia luôn hình dung anh một cách vô cùng hoàn hảo.
Lúc này, anh cứ thế nhìn cô, ánh mắt rất hiền hòa.
Tuy ngây ngô, nhưng chẳng phải là không biết gì. Chúc Yểu có thể cảm giác được… dường như có ý đùa bỡn trong ánh mắt đó.
Ấy vậy mà… cô lại không hề khó chịu, ngược lại mặt lập tức ửng hồng, không nói được lời nào.
Bên dưới lớp, Tưởng Điềm Nha vẫn tiếp tục nói. “Nhưng hôm nay Yểu Yểu của chúng ta thật là đẹp, dáng vẻ ôm tỳ bà che nửa mặt ấy quả thật là tuyệt vời, mình nhìn mà ngây người.”
Chúc Yểu không để ý Tưởng Điềm Nha nói gì, đầu óc cô đang rối bời. Nguyên Trạch thấy cô ngơ ngác vậy nên không tiếp tục đề tài khi nãy nữa, chỉ nhanh chóng lau cho xong bảng rồi nói với cô. “Cậu đi thu dọn đồ về nhà đi.”
Chúc Yểu ừ một tiếng, nhìn Nguyên Trạch bưng cái thau nhựa ra ngoài đổ nước.
Bóng lưng cao lớn, cánh tay răn chắc mạnh mẽ, dáng vẻ rất có sức sống. Nhìn một lát, áng mây hồng trên mặt cùng dần tan biến, Chúc Yểu trở về chỗ ngồi, bỏ vở bài tập phải làm vào cặp.
Dây kéo hộp bút không kéo chặt nên cây bút máy trong hộp rớt ra ngoài, rơi xuống sàn nhà.
Chúc Yểu đặt cặp lên bàn, cúi người nhặt cây bút máy lên. Lúc khom người xuống, cô bỗng nhìn thấy vài thứ trong hộc bàn của chiếc bàn bên cạnh.
Hộc bàn của Nguyên Trạch luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ, càng không lén lút giấu đồ ăn vặt như những bạn khác nên nhìn một cái là thấy hết toàn bộ.
Trong hộc bàn có một phong thư màu hồng phấn đang lặng lẽ nằm yên cùng một chiếc bình thủy tinh có chứa những ngôi sao nhiều màu. Chiếc bình thủy tinh đè lên trên phong thư nhưng vẫn để lộ ra một chữ Nguyên, có lẽ là viết Nguyên Trạch thân mến hay gì đó…
Đây là…
Chúc Yểu biết. Đó là thư tình.
“Là thư tình à.”
Tưởng Điềm Nha không biết đã qua đây từ lúc nào, ngồi vào chỗ của Nguyên Trạch, nhìn bình sao trong hộc bàn, lắc đầu chê: “Chiêu cũ rích.”
Chúc Yểu ngồi thẳng dậy, trong lòng không được vui lắm.
Tưởng Điềm Nha nói: “Sau khi Nguyên Trạch vào Hành Dương, rất nhiều con gái đều thầm mến cậu ấy, lúc tan học còn cố ý lên xuống cầu thang, ngang qua lớp chúng ta, gây sự chú ý. Có lẽ là biết xưa nay cậu thấy không nhận thư tình của người khác nên nhân lúc hôm nay chúng ta đến phòng nhạc sinh hoạt lớp, vô đây lén nhét thư tình vào…”
Cô an ủi Chúc Yểu. “Cậu yên tâm đi, chắc chắn lớp trưởng của chúng ta sẽ không xem đâu.”
Có điều…
Tưởng Điềm Nha nghĩ ngợi một chút, nói nhỏ. “Mình cũng rất phục mấy bạn nữ này, dù không có cơ hội nào nhưng ít ra người ta cũng có dũng khí thử một phen. Mình nói này Yểu Yểu, cậu không thể cứ thương thầm mãi thế, hèn nhát quá, hay là…”
Hay là cái gì? Chúc Yểu nhìn cô.
Tưởng Điềm Nha cười như một con cáo. “Cậu cũng thử xem.”
……
Tiếng sấm ầm ầm, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống những tán cây xanh um, cành cây lắc lư, hương hoa quế ngày một nồng hơn.
Tưởng Điềm Nha để quên ô ở phòng học nên đang trở lên lấy. Chúc Yểu đứng dưới hành lang đợi, nhớ tới những lời Tưởng Điềm Nha vừa nói khi nãy.
Bây giờ bình tĩnh lại mà ngẫm nghĩ thì trong lòng có chút hy vọng nho nhỏ. Cô không còn là công chúa Đại Ngụy, không cần câu nệ chuyện thân phận, cũng không câu nệ chuyện lễ nghi. Cô nên dũng cảm hơn một chút.
Có điều… Chúc Yểu nhớ tới đôi bạn cùng bàn bị cô chủ nhiệm lớp chia rẽ. Cô bạn kia khóc thật thảm thiết. Ở tuổi này, lẽ ra nên đặt việc học tập lên hàng đầu, những chuyện tình cảm nam nữ rõ ràng là bị nghiêm cấm.
Chúc Yểu nhụt chí.
Bên kia, ngay cầu thang, Lâm Chỉ Y tình cờ gặp được Nguyên Trạch vừa từ trên lầu xuống.
Anh đeo cặp một bên vai, khí chất lãnh đạm xa cách, lại có chút cao ngạo rất khó tả. Những thiếu niên ở độ tuổi này thường đang trong giai đoạn dậy thì, có người mặt toàn là mụn, rất hiếm có ai hoàn hảo được như anh, cứ như là từ trong tranh bước ra vậy.
Tim Lâm Chỉ Y run lên.
Tuy học chung một lớp nhưng bình thường họ ít khi tiếp xúc. Thật ra cô rất ngưỡng mộ Chúc Yểu, có thể trở thành bạn cùng bàn với Nguyên Trạch, cho dù không nói gì thì cũng có thể danh chính ngôn thuận ngồi bên cạnh anh.
Lâm Chỉ Y gọi anh lại. “Lớp trưởng.”
Bước chân đang đi xuống lầu của Nguyên Trạch dừng lại, anh nhìn cô một cái. “Có việc gì sao?”
Tuy Nguyên Trạch không nói nhiều nhưng từ khi anh đảm nhiệm chức lớp trưởng, mọi việc trôi chảy đâu vào đấy, không chê chỗ nào được. Giọng của anh khá lạnh nhưng lại rất êm tai. Lâm Chỉ Y hơi đỏ mặt, giọng dịu dàng hơn bình thường. “Mưa to lắm đấy, cậu có mang ô không? Có cần mình cho cậu mượn?”
Lâm Chỉ Y để ý thấy trong tay Nguyên Trạch hoàn toàn không có mang theo ô.
Trời đang mưa, là bạn học chung lớp nên cho mượn ô cũng chẳng có gì. Có điều không ai đi học mà mang theo hai chiếc ô cả, Lâm Chỉ Y cũng vậy, cho nên dù nói là cho mượn nhưng cuối cùng đương nhiên là hai người cùng che chung một chiếc ô.
Anh đưa mắt nhìn sang, nhanh chóng từ chối. “Không cần đâu.”
Anh nói thêm. “Mình có ô.”
Những ngón tay đang cầm ô của Lâm Chỉ Y vô thức siết chặt lại.
Cô có ngoại hình dịu dàng thanh thoát, là hình mẫu lý tưởng của mối tình đầu, dáng vẻ thẹn thùng hết sức động lòng người. Thật ra cô cũng chỉ thử xem mà thôi, biết là không có khả năng lắm nhưng vẫn ôm lấy chút hy vọng.
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: “Hôm nay, chuyện của Chúc Yểu…”
Ánh mắt Nguyên Trạch thoáng dừng lại, nhìn cô, đợi nói tiếp.
Lâm Chỉ Y hoàn toàn không nói giúp cho cô bạn thân thiết cả ngày như hình với bóng của mình mà ngược lại bóng gió bênh vực Chúc Yểu.
“Hứa Du Du quả thật hơi quá đáng, cũng may là Chúc Yểu tốt tính…”
Nụ cười của cô nhìn có vẻ rất chân thành. “Không ngờ Chúc Yểu lại chơi đàn tỳ bà hay như vậy, mình rất khâm phục cậu ấy.”
Lâm Chỉ Y còn nói: “Lúc ấy mình cũng muốn bảo Hứa Du Du xin lỗi Chúc Yểu. Bạn bè với nhau nên hòa đồng, không ngờ là…” Không ngờ là Chúc Yểu vừa ngồi xuống thì Nguyên Trạch đã bắt Hứa Du Du xin lỗi.
Nhớ lại quan hệ với Chúc Yểu trước kia, các bạn trong lớp gần như đều xem nhẹ cô, Lâm Chỉ Y thể hiện rất nhiệt tình. “Mình thấy gần đây Chúc Yểu rất nỗ lực. Thành tích của mình tuy không phải quá tốt nhưng nếu sau này cậu ấy có việc gì cần thì mình rất vui khi có thể giúp đỡ lẫn nhau học tập.”
Những lời này thật là khiêm tốn.
Thành tích của Lâm Chỉ Y rất tốt, các bạn trong lớp đều thích nhờ cô giảng một số vấn đề, mỗi lần như vậy cô đều giảng rất tỉ mỉ. Còn với thành tích của Chúc Yểu, hoàn toàn không có chỗ nào đáng để cô “học tập lẫn nhau”.
Lâm Chỉ Y quan sát sắc mặt của Nguyên Trạch, thấy anh đưa mắt nhìn mình, cuối cùng thốt ra hai chữ thật lãnh đạm. “Không cần.”
Hả? Lâm Chỉ Y sửng sốt.
Tiếp đó, anh nói một câu. “Mình sẽ dạy cậu ấy.”
Sắc mặt Lâm Chỉ Y lập tức trở nên trắng bệch.
Họ đã lên cấp ba, không còn là học sinh tiểu học. Giữa bạn nam và nữ đã không còn đơn thuần như lúc trước.
Nếu là người khác thì thôi, nhưng đây là Nguyên Trạch, có bao giờ anh tiếp xúc nhiều với các bạn nữ đâu. Nghe nói hồi cấp hai anh đã học giỏi nức tiếng. Lên cấp ba, chẳng những học giỏi mà lúc ứng xử với mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định, rõ ràng ràng là một học sinh ưu tú, lạnh lùng.
Ấy vậy mà… không biết bắt đầu từ lúc nào, anh hết sức quan tâm đến Chúc Yểu.
Giảng bài cho Chúc Yểu, có khi đi nước rót nước sẽ chủ động xách theo bình nước của cô ấy. Vả lại hôm nay còn công khai ra mặt bênh vực Chúc Yểu.
Nguyên Trạch xuống cầu thang, đến lầu một.
Trời mưa rất to, cây cối đung đưa. Anh đưa tay kéo phéc-mơ-tuya của chiếc cặp, định lấy ô ra.
Nhưng lại nhìn thấy tiểu công chúa của Đại Ngụy đang cô độc đứng trên hành lang cách đó không xa. Cô đeo cặp, tay cầm một chiếc ô.
Nhìn một cái. Nguyên Trạch kéo phéc-mơ-tuya lại, chậm rãi bước qua đó.
Học sinh mà được tan học về nhà là rất tích cực, trong trường chỉ còn lác đác vài người. Người ít, cộng thêm Nguyên Trạch vốn rất thu hút sự chú ý nên Chúc Yểu nhanh chóng nhìn thấy anh.
Anh đang đi về phía này, trên người vẫn mặc bộ đồng phục giống như cô, hai sắc trắng xanh đan xen.
Bộ đồ đồng phục rộng rãi, kiểu dáng thật ra khá xấu, nhưng không biết sao mặc lên người anh lại không khác chàng Thám Hoa mặc bộ đồ gấm, phong thái đĩnh đạc khi xưa là mấy.
Mắt Chúc Yểu cong lên, cô gọi tên anh. “Nguyên Trạch.”
Tiểu công chúa thấy anh đến đứng một chỗ với mình, mắt nhìn trận mưa ngoài trời. Cô cúi đầu, phát hiện hai tay Nguyên Trạch trống không, chẳng mang theo ô.
Vì thế, cô quan tâm hỏi khẽ một câu: “Cậu… không mang ô sao?’
Chàng trai khôi ngô kia lại đưa mắt nhìn khuôn mặt Chúc Yểu, nhanh chóng trả lời câu hỏi.
Anh gật đầu. “Ừ.”