Nguyên Trạch nhìn đôi má ửng hồng của cô, ừ khẽ một tiếng, mặt lộ rõ nét vui vẻ.
Hàng mi Chúc Yểu khẽ rung rung rồi dịu dàng cụp xuống. Hai bàn tay trắng nõn ôm chặt lấy bình nước, ngón tay cái bối rối vuốt dọc theo nắp bình, vừa thẹn thùng vừa e lệ.
Cô muốn nói mỗi lần anh hôn cô, cô đều cảm thấy rất vui, giống như khi còn nhỏ theo sư phụ học đánh đàn tỳ bà, sư phụ vốn lạnh lùng nghiêm khắc bỗng có biểu cảm ôn hòa một cách hiếm thấy, khen cô đàn rất tốt. Có lẽ vì cô xuất thân quá tốt, những thứ được cho là trân quý với người khác cô đều có thể dễ dàng có được nên sẽ không có cảm giác quá vui vẻ khi sở hữu nó. Cho nên cô không hiểu lắm tâm trạng vui mừng, kích động của những người khác. Có điều… từ khi gặp Nguyên Trạch, hình như cô đã lý giải được cảm giác ấy. Thứ mà mình rất muốn, rất muốn có, đột nhiên một ngày kia thuộc về mình.
Có tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên trên hành lang. Có người đến đây. Nguyên Trạch đứng thẳng dậy, mặt khôi phục vẻ thản nhiên, giọng nói thì vẫn rất ôn hòa. “Bên ngoài lạnh, về phòng đi thôi.”
Chúc Yểu gật đầu, ngoan ngoãn ừ một tiếng. Cô ôm bình nước chuẩn bị về lớp. Mới đi được vài bước liền có hai bạn học sinh đang đùa giỡn, người trước người sau chạy về phía này. Người đằng trước vừa nói chuyện với bạn mình vừa chạy tới, tông thẳng vào Chúc Yểu.
“Bộp” một tiếng, bình nước của Chúc Yểu rơi xuống đất, lăn lốc lốc một đoạn khá xa.
May mà bình nước có chất lượng rất tốt, không bị sứt mẻ gì, có điều… Chúc Yểu nhặt nó lên, đi đến bên cạnh vòi nước, khóc không ra nước mắt. “Lại phải rửa thêm lần nữa rồi.”
Nguyên Trạch mỉm cười, chìa tay ra nói: “Đưa cho mình.”
Chúc Yểu đưa bình nước cho anh, thân hình nhỏ nhắn đứng bên cạnh, nghe tiếng nước chảy ào ào, ngửa đầu, mỉm cười ngắm nửa bên mặt anh.
……
Hội diễn văn nghệ mừng năm mới của Hành Dương diễn ra vào chiều thứ 6. Kết thúc buổi văn nghệ sẽ là kỳ nghỉ ngắn kéo dài 3 ngày. Nhưng kỳ nghỉ này chỉ dành cho học sinh lớp 10 và 11, không dành cho lớp 12. Học sinh 12 chỉ được nghỉ đúng một ngày tết dương lịch, hôm sau là phải đi học ngay.
Trước khi khai mạc, học sinh lớp 12.9 lục tục từ trong phòng học kéo nhau ra ngoài hành lang xếp hàng theo đội hình lúc học thể dục, từ cao đến thấp. Chúc Yểu đút hai tay vào ống tay áo bông, chỉ để lộ ra hai ngón tay xách cái túi giấy màu hồng phấn, bên trong là quần áo và giày dép mà lát nữa cô sẽ mặc.
Nguyên Trạch mặc đồng phục chỉnh tề, đứng phía trước sắp xếp đội hình của lớp, giọng nói trong trẻo, rõ ràng. Lúc đến lớp mình, anh cúi đầu nhìn Chúc Yểu, nói nhỏ một câu: “Đi thôi.”
Chúc Yểu mìm cười ừm một tiếng rồi nhanh chóng đi theo anh.
Hội diễn văn nghệ tổ chức ở lầu ba của tòa nhà chính, do chủ nhiệm và lớp trưởng dẫn đầu, đi vào hội trường theo thứ tự từng lớp. Lúc lớp 12.9 đến, đằng trước có mấy lớp vẫn chưa đến, còn đợi bên ngoài, mấy phút sau mới đến lượt lớp mình.
Sau khi vào, Chúc Yểu bật chiếc ghế màu đỏ ra, ngồi xuống.
Bên trái là lối đi, bên phải là Tưởng Điềm Nha, kế nữa là Hứa Du Du, tay còn cầm bộ đề toán để làm.
Hội trường khá ồn áo. Tưởng Điềm Nha nghiêng đầu qua, mắt díu lại. “Buồn ngủ quá, mai là có thể ngủ nướng rồi.”
Đối với học sinh lớp 12, giấc ngủ là một thứ quá xa xỉ. Chúc Yểu nói với cô bằng chất giọng nhẹ nhàng. “Buồn ngủ thì tựa vào mình ngủ một chút đi, khi nào bắt đầu mình gọi cậu.”
Tưởng Điềm Nha “cảm động” ôm chặt cánh tay Chúc Yểu, tựa đầu vào bờ vai mỏng manh của cô, nhắm mắt lại, thì thào. “Yểu Yểu, cậu thật là tốt.” Nhớ đến việc lát nữa Chúc Yểu còn phải lên sân khấu biểu diễn, Tưởng Điềm Nha không khỏi lo lắng, hé mắt lên, hỏi: “Yểu Yểu, cậu không hồi hộp sao?”
Trước kia Chúc Yểu rất nhút nhát, là mẫu người nhìn là biết yếu đuối, hướng nội.
Chúc Yểu mím môi, khuôn mặt trắng trẻo, hiền hòa. “Vẫn ổn.”
Dường như cũng không có gì phải lo lắng, chẳng qua là lên đàn một bản thôi mà. Mấy ngày trước cô và Đường Việt đã tập luyện vài lần, cậu chơi piano rất hay, cô thì đã quá thuần thục, nếu cứ phát huy như thường ngày thì chắc là sẽ không có sai sót gì.
Tưởng Điềm Nha hơi nhấc đầu lên, lầm bầm một câu. “Vậy thì tốt, mình cứ sợ cậu căng thẳng.”
Tưởng Điềm Nha chuẩn bị dựa vào Chúc Yểu ngủ tiếp một lúc, bỗng có người kéo nhẹ đầu tóc của cô. Cô lập tức quay đầu lại, nhìn rõ gương mặt phía sau mình thì hung dữ trừng một cái. “Trình Gia Úy, cậu làm gì vậy.”
Trình Gia Úy ngồi ngay phía sau Tưởng Điềm Nha, cậu khoanh hai tay trước ngực, cười hì hì. “Đừng ngủ mà, chúng ta trò chuyện đi.”
Chúc Yểu cũng quay đầu lại.
Bên cạnh Trình Gia Úy là vị trí của Nguyên Trạch, vừa vặn ngay phía sau Chúc Yểu. Vẻ mặt anh thờ ơ hờ hững, giống như xung quanh có ồn ào đến mấy cũng không liên quan đến mình. Ánh mắt anh bình thản. Ngay lúc Chúc Yểu quay người lại, chuẩn xác bắt được ánh mắt cô.
Chúc Yểu hơi cụp mắt xuống, cong môi cười. Hình như khi nãy anh đang nhìn cô, không biết là đã nhìn bao lâu.
Tưởng Điềm Nha lười nói chuyện với Trình Gia Úy, chỉ nhìn Nguyên Trạch, bảo: “Lớp trưởng, cậu có mang danh sách các tiết mục biểu diễn không, cho mình mượn xem một chút đi.”
Mỗi lớp trưởng đều có danh sách các tiết mục biểu diễn, Nguyên Trạch đưa nó cho Tưởng Điềm Nha. Tưởng Điềm Nha vui vẻ nhận lấy, kéo Chúc Yểu xúm lại xem. Dài đến hai trang, tới 35 tiết mục. Lớp 12.9 là tiết mục thứ 28, gần về cuối.
Tưởng Điềm Nha chỉ vào danh sách, nói: “Côn Vũ Thanh Xuân, biểu diễn Chúc Hằng lớp 12.3. Ha ha, Yểu Yểu, anh cậu sẽ biểu diễn côn nhị khúc này.”
Bình thường đến hội diễn mừng năm mới, Chúc Hằng liền thừa cơ chuồn ra ngoài chơi, có đâu mà biểu diễn thứ gì khác.
Năm nay Chúc Hằng tâm huyết dâng trào, muốn mang vinh dự về cho lớp nên đã tự ứng cử.
Chúc Yểu liền trả lời. “Ừ, mấy ngày trước mình có thấy anh ấy luyện tập trong phòng khách, sau đó…” Chúc Yểu sờ cằm, ra chiều ngẫm nghĩ. Sau đó côn nhị khúc vô tình bay ra, đập trúng người Chúc Tấn Ung, Chúc Tấn Ung xách chiếc dép lê rượt Chúc Hằng chạy khắp phòng khách. Hai cha con người đuổi, người chạy, làm nhặng xị cả lên.
Tưởng Điềm Nha cười ha hả. “Anh cậu thật là thú vị.”
Bài phát biểu khai mạc dài dòng khô khan kết thúc, hội diễn văn nghệ mừng năm mới chính thức bắt đầu.
Người mở màn là Trình Hiểu Oánh lớp 10.3. Cô mặc bộ váy múa ba lê, mũi chân nhón lên, hòa vào tiếng nhạc du dương. Dưới ánh đèn rực rỡ, thân hình linh hoạt mà thanh nhã như một cô thiên nga đáng yêu đang tự do bay múa trên sân khấu.
Đám con trai đều xem rất hăng say.
Trình Gia Úy dùng khuỷu tay huých nhẹ Nguyên Trạch bên cạnh mình, nói nhỏ: “Không hổ là hoa khôi lớp 10.3, khí chất không tồi, mặt mũi cũng xinh xắn… Chậc chậc, đáng tiếc quá, sao lại để ý cậu nhỉ.”
Tuy Trình Gia Úy đã cố tình nói nhỏ nhưng Chúc Yểu vẫn nghe thấy khá rõ ràng. Trong lúc đang thưởng thức điệu múa, cô bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hai mắt chớp khẽ một cái rồi mở to nhìn nữ sinh trên sân khấu. Đây chính là Trình Hiểu Oánh, hoa khôi của lớp 10.3 – người từng đi tặng sữa cho Nguyên Trạch mà Triệu Thiến Đình nhắc đến với cô lần trước.
Trình Gia Úy sờ cằm, bình luận. “Có điều ngực hơi nhỏ.”
Cuối cùng Tưởng Điềm Nha không chịu được nữa, quay lại mắng cậu: “Trình Gia Úy, cậu thật thô bỉ.”
Trình Gia Úy rụt người về phía sau, trợn tròn mắt. “Cậu nghe lén bọn mình nói chuyện à?”
Tưởng Điềm Nha cảm thấy buồn cười. “Là do giọng cậu to quá.”
Trình Gia Úy nghẹn họng. Giọng của cậu đúng là rất lớn, có nhiều khi cậu cảm thấy mình đã nói rất nhỏ rồi nhưng đối với người khác, nó vẫn rất vang dội.
Sau ba bốn tiết mục, Triệu Thiến Đình dẫn Chúc Yểu đi hóa trang.
Phòng hậu đài rất lộn xộn, học sinh ầm ĩ chen chúc nhau. Triệu Thiến Đình dẫn Chúc Yểu đến trước một tấm kính hóa trang, ngồi xuống, đợi thợ trang điểm làm mặt cho cô.
Lớp 12.9 không thuê thợ trang điểm chuyên nghiệp. Lớp 12.7 bên cạnh vì muốn diễn kịch kịch sử nên đã tốn một số tiền lớn thuê thợ về. Triệu Thiến Đình cũng khá thân với lớp trưởng lớp 12.7 nên đã hỏi trước một tiếng, tiện thể trang điểm cho Chúc Yểu luôn.
Thợ trang điểm rất trẻ, là một chàng trai ăn mặc rất thời thượng, cũng rất chuyên nghiệp. Trong lúc trang điểm chỉ trao đổi với Chúc Yểu vài câu đơn giản, còn lại rất hiếm khi lên tiếng, nhưng thành quả của anh ta thì đúng là rất đẹp.
Thiếu nữ 17 tuổi, hoàn toàn không cần trang điểm cầu kỳ lòe loẹt. Da Chúc Yểu vốn đã trắng trẻo mịn màng, có thể bớt được rất nhiều bước, chủ yêu là nhấn vào đôi mắt và đôi môi.
Trang điểm lên sân khấu phải đậm hơn lúc bình thường.
Lông mi Chúc Yểu vốn đã cong, giờ thêm hàng mi giả làm cho đôi mắt càng long lanh, như biết nói. Phấn mắt tông màu chủ đạo là hồng cam, đường kẻ mắt dài uốn cong, rồi ngay tại đuôi mắt điểm xuyết vài đóa hoa đào nho nhỏ, sống động như thật. Trên mặt cô đã có lớp má hồng vừa phải, chiếc cọ trang điểm mềm mại có chấm phấn bắt sáng quét qua trán và sống mũi, sau đó là chiếc cằm xinh xinh. Phần trên chân mày và hai bên má cũng phủ một ít phấn bắt sáng.
Cuối cùng là đôi môi.
Cây cọ môi màu hồng mềm mại tỉ mỉ vẽ theo cánh môi. Môi Chúc Yểu căng đầy, hình dáng rất đẹp, màu hồng nhạt đầy sức sống. Chấm nhẹ chút son bóng lên, đôi môi lập tức căng mọng mướt mát.
Khi thợ trang điểm vừa đặt cây cọ xuống, Chúc Yểu mở mắt ra, nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen dài được búi lên, kiểu phi tiên tinh xảo thanh thoát, hai lọn tóc thưa rũ xuống hai bên, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, chân mày như dáng núi xa, đôi mắt là điểm nhấn đặc biệt nhất. Trang điểm hơi đậm, nhưng tạo cảm giác vừa nhìn là đã phải sững sờ, là kiểu trang điểm mà tiểu công chúa chưa từng thử qua khi còn ở hoàng cung Đại Ngụy.
Triệu Thiến Đình nhìn đến ngây người. “Đẹp quá đi mất!”
Lớp trưởng lớp 12.7 bên cạnh cũng nhìn sang, trêu một câu: “Woa, lúc nãy trang điểm cho lớp của mình cũng không được đẹp đến thế.”
Thợ trang điểm cầm bông phấn, ngón tay út cong lên, khom người dặm lại cho Chúc Yểu, cuối cùng sửa sang lại hàng mi, cười bảo: “Biết sao được, cô bé này quá xinh, vẽ sơ một chút là đẹp ngay.”
Hóa trang xong, Chúc Yểu xách cái túi giấy vào phòng thay đồ. Mấy buồng thử đồ lúc này chật kín người.
Lúc Phùng Tinh Vãn ôm quần áo đến thay, vừa lúc gặp Chúc Yểu đang đợi ở đó. Mắt hai người chạm vào nhau, đều ngẩn người trong một giây.
Phùng Tinh Vãn nhìn Chúc Yểu xinh đẹp kiều diễm, ký ức bắt đầu nhớ lại tiểu công chúa không rành thế sự trong chốn thâm cung Đại Ngụy. Lúc đó, tiểu công chúa là người mà cô ngưỡng mộ nhất, thích làm gì thì làm, muốn gả ai thì gả.
Trước kia gặp nhau, Phùng Tinh Vãn không chịu nhận Chúc Yểu là vì muốn né tránh Chúc Hằng, có điều bây giờ…
Phùng Tinh Vãn chủ động lên tiếng, chào hỏi: “Công chúa.”
Chúc Yểu nghĩ nếu Phùng Tinh Vãn không muốn tiếp xúc với cô thì cô sẽ giả vờ không quen biết. Bây giờ Phùng Tinh Vãn chủ động chào hỏi, Chúc Yểu ngây người vài giây, sau đó mới mỉm cười, đáp: “Chị Phùng đừng khách khí, chị gọi em Chúc Yểu là được.” Bây giờ còn công chúa gì nữa chứ? Cô và Phùng Tinh Vãn đều là học sinh Hành Dương, là bạn học.
Phùng Tinh Vãn gật đầu. Tính cô ôn hòa, giọng có vẻ áy náy. “Trước kia… trước kia chị cố tình không quen biết em… Xin lỗi nhé.”
Chúc Yểu vội nói: “Là do anh trai em không tốt, cứ quấn lấy chị. Chị không muốn tiếp xúc với bọn em cũng là chuyện rất bình thường.” Nói đến Chúc Hằng, Chúc Yểu hỏi thêm một câu: “Anh trai em gần đây có còn làm phiền chị không. Chị cứ nói em, em răn anh ấy giúp chị.”
Phùng Tinh Vãn lắc đầu. “Không có.” Gần đây Chúc Hằng không đến dây dưa cô, có đôi khi chạm mặt trên đường, cô nơm nớp lo sợ, nhưng Chúc Hằng lại làm như không nhìn thấy. Ngày xưa, thái tử Chúc Hằng tính cách ham vui, ưa mới mẻ, còn cô tẻ nhạt không thú vị, cậu không có hứng thú với cô cũng là chuyện bình thường.
“Rẹt” một tiếng, màn cửa phòng thay đổ ở giữa được kéo ra, cô bạn vừa thay đồ xong bước từ trong ra. Không nói thêm nữa, Phùng Tinh Vãn bảo: “Em vào thay trước đi.”
Chúc Yểu trả lời: “Được.” Cô xách cái túi giấy bước vào, đang định kéo màn thì Phùng Tinh Vãn bỗng bước tới, tay nhẹ nhàng giữ màn lại. Chúc Yểu nghi hoặc nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, như có điều gì đó rất muốn nói nhưng lại rất do dự.
Phùng Tinh Vãn biết mình không nên nhiều chuyện, nhưng nhìn tiểu công chúa ngây thơ trong sáng thế này, vẫn muốn nhắc nhở cô. Phùng Tinh Vãn nói với giọng thăm dò: “Công chúa và thái phó… đang quen nhau sao?” Tuy không tiếp xúc với Nguyên Trạch nhưng Phùng Tinh Vãn cũng có thể khẳng định anh chính là thái phó chuyển kiếp đến.
Chúc Yểu bỗng trợn to mắt, trông có vẻ rất ngạc nhiên.
Ngày xưa lúc còn là công chúa, tuy rất mến mộ thái phó nhưng tình cảm này luôn được cô giấu thật sâu trong đáy lòng. Thái phó rất siêu phàm, cô không muốn mình ảnh hưởng đến tương lai của anh cho nên dù có thích đến đâu cũng không dám để cho người khác biết, kể cả Phùng Tinh Vãn – hoàng tẩu tương lai thường vào cung làm bạn với cô.
Phùng Tinh Vãn không biết cô mến mộ thái phó, mà ngày xưa thái phó cũng không có qua lại gì với cô. Chúc Yểu không rõ, tại sao Phùng Tinh Vãn bỗng nhiên hỏi như vậy…
Đôi mắt hạnh của Phùng Tinh Vãn ánh lên vẻ hiền hòa, nhìn khuôn mặt nghi hoặc của tiểu công chúa, nói rất nhỏ nhưng vẫn khá rõ ràng. “Chị chỉ hy vọng công chúa đừng để lỡ nhân duyên của mình.”