• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

……. Ngọc Long Cung…..

Trong một căn phòng rộng lớn, Hoàng Thái Hậu nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Khuôn mặt hiền lành ẩn hiện những nếp nhăn. Trước trán bà còn lòa xòa vài sợ tóc bạc trắng.

Xung quanh, ta, Âu Dương Thần, Mai Nguyệt Dung và một số các bô lão đứng nhìn vị Thái Y già đang bắt mạch cho Hoàng Thái Hậu. Trên mặt mỗi người có những nét biểu cảm riêng nhưng hầu hết trong đáy mắt họ là sự thờ ơ chán chường. Họ không hề quan tâm đến Hoàng Thái Hậu sống hay chết. Điều họ cần quan tâm chỉ là có lấy được lòng Hoàng thượng hay không thôi. Vị Thái Y nọ chợt nhíu đôi lông mày hoa tiêu sâu róm của mình lại.

- Thẩm Thái Y, sao rồi? – Âu Dương Thần lo lắng hỏi.

Thẩm Thái Y thở dài, nhìn hắn. Trong số các quan quyền ở đây, chỉ có ông mới dám nhìn thẳng vào mặt thánh thượng. Đơn giản, ông là một vị quan già thanh liêm chính chực, là người thân cận cũng như người Hoàng Thái Hậu coi như bằng hữu. Bên cạnh đó, ông cũng chính là người gắn bó với Âu Dương Thần từ khi hắn còn nhỏ xíu. Chính vì vậy, hơn ai hết, ông hiểu hắn yêu quý và tôn sùng Hoàng Thái Hậu đến nhường nào.

Thẩm Thái Y đứng dậy, ông ghé sát tai Âu Dương Thần chuyện gì đó rồi đi ra ngoài. Âu Dương Thần lưỡng lự nhìn ông rồi cùng ông đi ra ngoài.

Ta đứng nhìn Hoàng Thái Hậu mà lòng như lửa đốt. Hoàng Thái Hậu sẽ không sao chứ? Tuy ta mới vào cung chưa được lâu nhưng đã sớm coi Hoàng Thái Hậu như bà mình. Hoàng Thái Hậu là người luôn bên cạnh ta, giúp ta quen với cuộc sống Hoàng cung. Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, người sẽ không sao chứ?

Một lúc sau, Âu Dương Thần bước vào phòng, khuôn mặt xám xịt không chút biểu cảm. Mau nói đi, Hoàng Thái Hậu sẽ không sao đúng không?

-Ai là người đã dâng rượu cho Hoàng Thái Hậu?- Hắn lên tiếng. Băng giá vô cảm.

Sao lại hỏi như vậy? Không lẽ trong rượu có độc? Nếu như những suy đoán đó là đúng thì không lẽ… Ta liếc một cái về phía Mai Nguyệt Dung. Ừm, chắc không phải. Nếu như vậy thì sao cô ta có thể manh động như thế? Không phải nếu ta nói ra hết thì cô ta sẽ là đi đời sao? Ta tự cười mình rồi lắc nhẹ đầu.

- Trong li rượu đó có độc. Ta hỏi, là ai?- Âu Dương Thần lặp lại câu hỏi. Giọng nói uy uyền âm lãnh. Dường như hắn hết chịu nổi rồi.

Có độc?

Thật là có độc sao?

Ha ha, hóa ra ta đoán đúng sao?

Ha, vậy có gọi là ám sát gián tiếp không nhỉ?

Haha, buồn quá đi mất. -_-

- Là ta – Ta chậm rãi lên tiếng.

- Điệp nhi… nàng…- Âu Dương Thần như bất ngờ.

- Vậy Hoàng hậu là người hạ độc Hoàng Thái Hậu sao?- Một vị đại thần nào đó lên tiếng.

Câu nói đó như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng. Ngay lập tức, câu nói vừa phát ra lôi kéo được ngàn vạn sự ủng hộ. Trong phòng, tiếng xì xầm bàn tán. Hầu hết đều nói ta muốn tạo phản.

- Im hết đi. – Âu Dương Thần hét lên một tiếng khiến tiếng xì xầm lắng xuống.- Không phải nàng áy làm. Nếu Hoàng hậu làm thì nàng ấy còn đứng đây cho mấy người kết tội sao?

Âu Dương Thần nói, ánh mắt kiên định như thể hắn chắc chắn về điều đó vậy? Hừm…. hắn tin ta đên vậy sao? Biết đâu chính ta làm điều đó thì sao? Ta khó hiểu nhìn hắn, trong lòng không khỏi lóe lên một chút vui vẻ hạnh phúc.

Không khí xung quanh đông đặc, im phăng phắc không một tiếng động. Mấy vị đại quan trong phòng đến thở cũng không dám thở mạnh.

- Biết đâu Hoàng hậu đã có toan tính, mọi chuyện đã được sắp xếp trước rồi thì sao? – Một giộng nói khàn đục vang lên. Một lão già có khuôn mặt mà ta nhìn đã đoán ngay là chẳng có gì hay ho cả lên tiếng kết tội ta.

- Ngươi đừng tự suy bụng ta bụng người thế. Ngươi có bằng chứng gì không?- Âu Dương Thần chán ghét nói. Rõ ràng hắn cũng không có cảm tình gì với tên này.

- Không phải chính Hoàng hậu cũng đã nhận chính nàng là người dâng rượu cho Hoàng Thái Hậu sao? Như thế hẳn là mọi chuyện đã rõ ràng rồi còn gì phải bàn nữa?- Lão ta cười đểu.- Thưa Hoàng thượng, nếu người nghĩ điều đó chưa đủ để kết tội Hoàng hậu thì sao người không hỏi trực tiếp Hoàng hậu ấy. Hay chính người cũng không muốn Hoàng hậu bị xử tru di. Coi trọng nữ nhân hơn Hoàng Thái Hậu thì cũng không hay đâu ạ.

Lão ta liếc ta, ánh mắt ngập tràn sự khinh thường. Ta khó chịu. Lão nghĩ lão là ai chứ? Từ bé đến giờ, Điệp Điệp ta đay chưa bao giờ để ai chèn ép mình quá đáng. Chèn ép hoặc bị chèn ép. Ta đây dĩ nhiên chọn chèn ép.

Hoàng cung sao? Mấy người nghĩ phim cổ trang ta xem để làm cảnh à? Phim cổ trang sinh ra để làm gì? Đơn giản, không phải là để bồi dưỡng trí óc khi xuyên không sao?

- Xin lỗi, nếu ngươi có chắc chắn là ta làm hay tận mắt chứng kiến ta bỏ độc vào ly rượu đó thì hãy phát ngôn. Biết đâu đấy chính ngươi là người đã mưu sát Hoàng Thái Hậu thì sao?- Ta cười mỉm, đưa ánh mắt khinh thường trả lại lão ta.

Lão già đó nghe ta nói thế thì giận tím mặt nhưng không phản bác được một từ nào. Nhìn mặt lão ta cũng biết lão muốn lôi ta ra mà đâm, mà chém, mà phanh thây ta ra lắm đấy. Thế những, lão lại không thể làm gì. Đáng thương, đáng thương nha. Cơ mà đáng thương thì đáng thương, ta cũng không thể dâng mình cho lão giết được, phải không nào?

Âu Dương Thần nhìn ta, ánh mắt ánh lên sự hài lòng và nét cười nơi đáy mắt.

Ở một góc tối trong căn phòng, sau cái rèm cửa bằng lụa đang rủ xuống, nụ cười nguy hiểm nhẹ treo trên môi ai đó. Hòa với bóng tối, nụ cười đó quỷ dị đến đáng sợ.

- A…. Xem ra…. Chưa đủ rồi…..

………….

Trong một căn phòng tại Mai cung, ánh sáng leo lét của ngọn nến nhỏ lúc cao lúc thấp. Ngoài cửa sổ đóng chặt, tiếng gió lùa vào đống lá khô nghe xòa xạc. Mai Nguyệt Dung ngồi trên chiếc bàn tròn, bên cạnh là cốc trà nóng bốc hơi nghi ngút. Khuôn mặt xinh đẹp nghiến chặt răng, ánh mắt lóa lên sự tức giận tột độ.

“Ta không tin, con tiện tì đó, lại được Hoàng thượng sủng ái đến vậy. Tại sao Người lại tin nó đến thế? Rõ ràng chính nó dâng trà cho Hoàng Thái Hậu, tại sao Người lại một mực bảo vệ nó? Ta không can tâm. Người phải là của ta. Hoàng thượng, không ai có được người cả. Chỉ mình ta….. Chỉ mình ta mà thôi….. Con ả đó, sẽ không chen chân được trongc ái hậu cung này đâu. Và… ngôi vị Hoàng hậu… sẽ là của ta… Ha ha…”

Ý nghĩ điên dại quay cuồng trong đầu Mai Phi. Cô ta uất hận. Một con người kiêu ngạo mà phải lép vế một người, cô ta không chấp nhận sự thật đó. Độc ác, mưu mổ, xảo quyệt. Tất cả những thứ đó bao trùm lên hậu cung.

” Hoàng thượng, nếu Người không phải của ta thì ta sẽ không để ai có được Người cả.”

Trong những suy nghĩ đó nhấn chìm Mai Nguyệt Dung xuống, cô ta bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Mai Phi nương nương, nô tì có việc muốn nói.

- Vào đi. – Mai Phi lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói.

Được sự cho phép của chủ tử, Nhược Bảo đẩy cửa bước vào. Cô ta ghé tai Mai Phi nói cái gì đó rồi rụt rè lùi lại, đưa ánh mắt chờ đợi nhìn chủ tử của mình. Mai Nguyệt Dung nghe xong thì đảo đảo tròng mắt. Một lúc lâu sau, cô ta cất tiếng:

- Đi thôi, người ta gọi thì không thể không đến.

Nói rồi, cô ta cười nhẹ một cái.

………

Chiếc xe ngựa đỗ xịch lại trước cửa Thanh Vân Lâu. Đúng, nơi đây là kĩ viện nổi tiếng nhất kinh thành. Sự xa hoa hào nhoáng mà chỉ có những tay ăn chơi khét tiếng mới có thể đặt chân đến. Trước cửa sáng loáng những đèn lồng đỏ, những kĩ nữ xinh đẹp đứng ở cửa ra sức mời chào. Thanh Vân Lâu chia làm ba khu: Hạ, Trung, Thượng. Nghe tên đã có thể đoán ra đẳng cấp của từng khu.

Mai Nguyệt Dung bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của Thanh Vân Lâu. Sau đó, cô ta chậm rãi bước đến cửa, thờ ơ nhìn mấy tên lính canh. Nhược Bảo chạy đến, nói với tên mụ tú bà vừa mới đi ra.

- Mai Phi nương nương đến.

- A, ra là Mai Phi nương nương, thất lễ rồi. Chủ tử đang chờ người ở trên lầu. Người đâu, đưa Mai Phi lên.- Nghe đến danh Mai Nguyệt Dung, bà ta liền gọi ngay tên hầu bàn ở gần đó đến, ra lệnh.

- Vô lễ, không phải như thế là coi thường nương nương sao? Chính bà phải….

- Bỏ đi, Nhược Bảo. Nhanh nào, ta đang rất tò mò muốn biết hắn ta gọi ta đến là có việc gì đây.

Nhược Bảo nghe Mai Phi nói vậy thì cúi đầu, đi theo cô ta dưới sự dẫn dắt của tên hầu bàn lên lầu.

Phía sau, mụ tú bà chép miệng:

- Tưởng cô ta hay lắm sao? Vị thế không bằng một góc của chủ tử.

…..

Trên tầng cao nhất của Thanh Vân Lâu, một nam nhân anh tuấn tiêu sái, ánh mắt lạnh lùng ngồi bình thản uống trà. Đối diện với anh ta là Mai Phi:

- Câu chuyện mưu sát Hoàng Thái Hậu, là ngươi làm đúng không? – Không vòng vo nhiều, khi tên bồi bàn kia vừa lui ra, nam nhân đó đã nhìn thẳng Mai Phi mà nói luôn.

Mai Phi như không tin vào tai mình. Cô ta ngẩng phắt mặt lên, đôi môi run rẩy. Sao hắn ta lại biết được việc đó? Không lẽ hắn nhìn thấy ả bỏ độc vào sao? Vô lí, ả đã giấu kín lắm mà.

- Người đừng nói lung tung, sao ta phải làm việc đó chứ? Không phải quá lộ liễu sao? Và Hoàng hậu mới là người dâng rượu mà, người không hiểu rõ tình hình rồi. Sao có thể là ta được chứ? Ha ha, người thật biết đùa. – Mai Nguyệt Dung cười, cố tỏ vẻ bình thản

- Không phải thì thôi, sao ngươi phải giải thích nhiều thế chứ?- Nam nhân đó nhếch môi cười.

- Ta….. – Mặt Mai Phi tối lại…

- Đùa thôi, ta biết chắc chắn ngươi làm. Nếu cần, ta có bằng chứng. Ngươi biết khả năng của ta chứ? Nhưng…. Nếu ngươi không muốn bại lộ…. thì hãy theo ta… Chúng ta cùng hợp tác. Thế nào? Ta biết ngươi muốn gì. Đừng hiểu nhầm, ta chỉ muốn giúp ngươi thôi. – Giọng nói đều đều vang lên.

- Người chắc chắn sẽ không có ý gì khác chứ?

- Dĩ nhiên rồi. – Hắn cười.

- Được. Vậy ta giúp người. Và giờ, xin cáo lui.

Kết thúc câu nói, Mai Phi đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng. Trong căn phòng rộng lớn, nam nhân đó nhàn nhã đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm. Hắn cười mà như không.

- Ngươi có người ngươi muốn, ta có ngai vàng. Ha ha ha…..

Một tràng cười vang lên xuyên vào đêm tối…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK