• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bàn ăn bày đẩy đủ các loại đồ ăn nhưng….. ta thật không tiêu hóa nổi khi có người nhìn chằm chằm như này và nhất là đó lại là một mĩ nam.

Bạn thân yêu, đừng trách ta quá nhát gan, là tại đây là mĩ nam thôi.

Bạn thân yêu, bạn tưởng tượng ra bạn như một con gà bị vỗ béo rồi bị trai đẹp đem ra soi để chọn như chọn hai miếng lòng lợn thì bạn có thoải mái nổi không cơ chứ?

Ta khóc không ra nước mắt. Má ơi, có khi nào con cũng trở thành con gà tội nghiệp kia không vậy?

Aizz…. Cơ mà trước mặt ta đang tồn tại một mĩ nam nha. Giống như từ trên trời rơi xuống một cốc kem vậy. Không ăn, thực phĩ a. Vì vậy, mĩ nam này không đem ra tận dụng thì thật lãng phí tài nguyên thiên nhiên quá đi,

Ta cười thầm, đặt đũa xuống và….

- Công tử tên gì thế? – Ta nở nụ cười đảm bảo sát trai.

Đúng như dự đoán, hắn đơ ra 5 giây.

- À, ta tên Âu Dương Thần

- Ồ, vậy tại sao cứ nhìn ta ăn mãi vậy? Công tử đói sao?

- Không, là…… ta đang nghĩ xem cô làm sao trả tiền hết chỗ đồ ăn đó.

- Ách, không phải là công tử trả tiền sao? – Ta tròn mắt…. Tên mắc dịch này, ta nghĩ là hắn trả nên lỡ…. ăn “hơi” nhiều rồi. Giờ lại bảo ta trả, đùa ta sao?

- Ta lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ? – Hắn nhún vai, ra chiều lãng tử. Cái bản mặt ung dung đó khiến ta chỉ muốn rút dép ra mà đập cho kì vụn mới thôi – Và… mặt cô nương còn dính cơm kìa. – Hắn nín cười chỉ chỉ.

Dính cơm? Ta đưa tay lên miệng…. Đúng là…. Ặc, không có.

Ta liếc mắt qua cái tên đang nhịn cười đến mức gần như sắp nội thương. Mụ nội nhà hắn, dám trêu đùa ta. Nói cho ngươi biết, ngươi tưởng bổn tiểu thư ta dễ chọc hả?

Hắn cố nhịn, nói:

- Cô nương ăn xông rồi sao? Vậy tiền cơm….

- Ây da, công tử à, một là anh trả tiền, không thì đừng trách ta. Hai là…. Vẫn là anh trả.

- Cô định làm gì? – Hắn cười cười nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu.

Ta nhếch môi cười, bắt đầu diễn thôi…. Aizz nha , đừng trách ta, tuyệt đối đừng trách ta, là tại hắn.

Ta gục mặt vào lòng bàn tay, bù lu khóc.

- Hức, tại sao lại bỏ rơi ta? Ta có gì thua kém nữ nhân đó? – Ta nỉ non như thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ - Là chàng, là chàng phụ tình ta đi theo ả đó hay là tại ta không xứng với chàng?…. Hức… Tại sao? Ta đối xử tốt với chàng như thế…. Trao cả thân này cho chàng, nào có toan tính gì….. Hức…. cớ sao chàng nỡ lòng làm thế?

Ta ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt.

Hắn hóa đá. Hoàn toàn hóa đá. Ấy, ta đã nói là đừng trách ta rồi mà. Điệp Điệp à, ta chỉ không muốn thành phá gia chi tử thôi…

Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán…

- Cô nương kia xinh đẹp quá.

- Ừ, người tốt vốn chịu khổ mà.

- Ôi, tội nghiệp quá.

- Tên kia liệu còn có lương tâm không vậy?

- Đúng vậy, thật ngu ngốc mà.

- Cô nương về bên ta, ta nhất định không để cô chịu ủy khuất.

- Nhìn mặt tên kia kìa. Thật không đáng tin mà.

- ….

…..

Khuôn mặt trong lòng bàn tay khẽ cười nhưng bên ngoài vẫn vờ khóc lóc.

Tiểu Hương bên cạnh ta cũng hoảng cả lên.

* Trong lòng Điệp Điệp*

Oahaha. Mấy người thấy chưa? Hollywood mà không mời ta về diễn là một tổn thất lớn.

….

Được một lúc, ta đứng bật lên, mắt nhòa lệ:

- Thôi được rồi, ta biết là ta không xứng với chàng…. Mong chàng và người hạnh phúc…..

Nói xong, ta vụt chạy đi, bỏ theo ngàn vạn tiếng xì xào sau lưng.

Tiểu Hương cũng chạy theo:

- Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?

Chạy được một lúc, đến chỗ vắng người, ta quay lại, nhe răng cười, giơ tay chữ V

- Ta không sao cả, về phủ thôi.

…..

Về phần ai đó sau khi hóa đá vì màn kịch của nàng thì dần bình tĩnh. Âu Dương Thần nói với người bên cạnh:

- Kha Dương, điều tra về nữ nhân đó cho ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK