“Những quyển khác thuộc hạ sẽ bảo quản thích đáng.” Trình Tu Nho hiểu rõ, đem sổ sách thu lại, “Còn một chuyện nữa, hôm qua quốc công gia đã phái người đi Tấn Châu.”
Trong mắt Lâu Cảnh hiện lên một đạo hàn quang, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi, “Cứ để gã đó đến Tấn Châu đi, không có tín vật của ta, ai cũng đừng mong động đến một phân tiền nào.”
Sau khi Trình Tu Nho rời đi, Lâu Cảnh lại tìm Cao Nghĩa, “Hồi âm từ Lĩnh Nam đã tới chưa?”
“Đã đến, thuộc hạ đang định nói với ngài.” Cao Nghĩa móc một phong thư từ trong ngực ra, trao cho Lâu Cảnh, “Hầu gia có chuyển lời, mong ngài cứ an tâm, chớ nóng lòng.”
Lâu Cảnh tiếp nhận phong thư trong tay Cao Nghĩa. Tín thư này là do người chuyên trách đặc biệt phi ngựa bất kể ngày đêm mang tới, hành trình mấy ngàn dặm mà đi về chỉ dùng mất nửa tháng. Bức thư này rất quan trọng với Lâu Cảnh, bởi vì người gửi thư là đại cữu của hắn —— Bình Giang hầu.
Phủ Bình Giang Hầu và An quốc công giống nhau, nhiều thế hệ đều xuất ra mãnh tướng. Mấy năm nay Lĩnh Nam không yên ổn, Hoàng Thượng phái Bình Giang hầu trấn thủ vùng Lĩnh Nam. Chính vì vậy mà hầu hết các cữu cữu của Lâu Cảnh đều mang theo gia quyến rời đi. Tuy không còn gặp gỡ nhau hàng năm nhưng cứ vài ba tháng họ lại gửi thư trở về thăm hỏi một lần. Hiện tại phụ thân đối đãi với hắn như vậy, xuất phát từ đạo hiếu, có rất nhiều việc nhi tử không thể làm, nhất định phải có cữu cữu hỗ trợ mới được.
Mở thư ra, tỉ mỉ đọc đi đọc lại ba lần, Lâu Cảnh thở hắt ra, tươi cười thả bức thư vào trong ngực.
Bức thư đại cữu gửi về có thể tóm tắt làm ba ý sau: ý thứ nhất, cữu cữu hắn đang cực kì tức giận; ý thứ hai, tất cả các cữu cữu khác cũng vô cùng tức giận; ý thứ ba: ít ngày nữa, nhị cữu và đại cữu mẫu sẽ về đến kinh thành.
Trong tiền thính, Lâu Kiến Du tươi cười giới thiệu thân thích trong nhà với Tiêu Thừa Quân.
“Đây là Vĩnh Ninh bá, đại cữu của Trạc Ngọc.” Lâu Kiến Du chỉ vào Vĩnh Ninh bá – Ngụy Ngạn nói.
Ngụy Ngạn lập tức tươi cười tiến lên hành lễ: “Thần Ngụy Ngạn, tham kiến Thái tử điện hạ.”
Tiêu Thừa Quân nhìn thoáng qua Vĩnh Ninh Bá, “Ta nghe nói, bên ngoại của Thái tử phi là nhà Bình Giang hầu, vì sao đại cữu lại là Vĩnh Ninh bá?”
Lời vừa nói ra, mặt của Vĩnh Ninh bá lập tức trướng đến đỏ bừng.
Lâu Kiến Du cũng nghẹn lời, Bình Giang hầu đúng là đại cữu hiện tại của Lâu Cảnh. Mà cả gia đình nhà người ta vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, hắn muốn giới thiệu huynh trưởng của kế thất thì đúng là có chút không thích hợp, nhưng bây giờ phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói với Thái tử, đây là huynh trưởng của kế mẫu Thái tử phi?
Nhị thúc của Lâu Cảnh thấy vậy liền vội vàng hòa giải: “Có lẽ điện hạ không biết, vị này chính là gia huynh của kế mẫu, còn Bình Giang hầu chính là nương gia của mẫu thân Lâu Cảnh.”
Thái tử điện hạ bưng chén trà, không nhanh không chậm mà uống một hơi, lạnh lùng không nói.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tam thúc của Lâu Cảnh thấy nhị ca nhà mình nổi bật, cũng đi theo hát đệm: “Tuy là huynh trưởng của kế thất, nhưng cũng được coi như đại cữu mà!”
Vốn là khi nghe xong lời giải thích của nhị đệ, Lâu Kiến Du đã mỉm cười hài lòng vuốt cằm, ai dè tam đệ lại nhanh nhảu đoảng nhảy ra nói thêm, đang vừa lại hóa lố, thiếu chút nữa thì hắn bị nghẹn chết.
Khuôn mặt của Vĩnh Ninh bá càng đỏ như gan lợn. Năm đó, tổ tiên hắn đi theo Thái tổ đánh giặc cũng không lập được nhiều chiến công xuất sắc gì, chỉ được sắc phong là bá. Hơn nữa, từ trước đến nay phủ Vĩnh Ninh bá lại có rất ít đại tướng, trong nhóm huân quý cũng chỉ được tính là kẻ sa cơ thất thế, thẳng cho đến khi đem bào muội gả cho An quốc công làm vợ kế, dựa vào cây đại thụ là phủ An quốc công, sinh kế trong nhà mới có khởi sắc.
Vài người thuộc nhóm huân quý có quan hệ thông gia đều đứng một bên, không có ý tứ muốn trộn vào, rõ ràng là bộ dáng xem kịch vui.
Rất nhanh, sự việc diễn ra ở tiền thính đã rơi vào tai hậu viện, An quốc công phu nhân Ngụy thị tức giận nghiêng tay đánh rơi chén trà, hung hăng trừng mắt nhìn tam thẩm một cái.
Tam thẩm rụt cổ, ngược lại nhìn về phía nhị thẩm.
Nhị thẩm lặng lẽ bĩu môi, sau đó mới gượng cười nói với Ngụy thị: “Phu nhân không nên tức giận. Hẳn là lần đầu tiên tam thúc gặp mặt Thái tử, nơm nớp lo sợ nên không khỏi sẽ lỡ lời, ngài tha thứ một chút.”
Ngụy thị vẫn còn trẻ tuổi, chưa biết cách che dấu tâm tư, liền nói thẳng tuột: “Tam thúc lấy lòng Thái tử như vậy, thật vất hết mặt mũi của gia đình ta, làm thế chỉ chuốc lấy sự xem thường của Thái tử mà thôi.”
“Sao? Thế nào gọi là chuốc lấy sự xem thường?” Tam thẩm lập tức không vui, “Này, làm như vậy chẳng phải vì cấp mặt mũi cho thế tử hay sao?”
Ngụy thị quét mắt một vòng nhìn nữ quyến trong phòng, cơ bản là ở đây không có người ngoài, tất cả đều là tức phụ, nữ nhi, vú già,… của Lâu gia, liền hừ lạnh nói: “Thế tử đã làm Thái tử phi, về sau trong phủ này sẽ có thế tử mới. Các ngươi cứ xum xoe như vậy, chưa chắc người ta đã để ý đâu.”
Buổi trưa khai yến, Lâu Cảnh ngồi ở Chu Tước đường, Nhạc Nhàn hầu hạ hắn dùng cơm. Dù sao bản thân hắn cũng không chú ý đến việc bàn tiệc có phô trương hay không, rất nhanh liền ăn xong. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong Chu Tước đường, Lâu Cảnh liền đứng dậy đến khố phòng.
Thời điểm xuất giá hắn vẫn phải nằm trên giường, một số đồ vật được cấp làm của hồi môn còn chưa kịp mang đi.
Vì không có cô nãi nãi nên nhóm nữ quyến trong nhà không thỉnh ngoại nhân, mặt khác trong lòng Ngụy thị vẫn đang bực bội nên bữa cơm này diễn ra trong bầu không khí hết sức nặng nề. Nhị thẩm lấy cớ đi nhà xí mà bước ra ngoài, cho một tiểu nha hoàn đi hỏi thăm mấy chuyện diễn ra ở tiền thính.
“Nhị tẩu, sao ngươi lại chạy ra đây, làm ta tìm mãi không thấy.” Không thấy nhị thẩm có mặt, tam thẩm cũng không có tâm trí nào ngồi lại, vội chạy ra ngoài tìm người.
“Ta đâu có dại mà ngồi trong đó nhìn sắc mặt của Ngụy thị.” Nhị thẩm ném phiến lá phong trong tay, bực bội trả lời.
“Chính là,” Tam thẩm nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, “Lão tam nhà chúng ta cũng đâu có nói sai. Chẳng phải nàng ta chỉ là kế thất hay sao?”
“Hừ, tự nhận mình là mẫu thân mà cũng không nhìn lại xem chính bản thân mình đã đối xử với Trạc Ngọc thế nào. Hồi trước vừa mới qua cửa, nàng ta đã nằng nặc đòi chủ trì việc bếp núc, kết quả là cả quần áo mùa đông cho thế tử gia cũng không có.” Nhị thẩm căm giận nói.
“Nhị tẩu, chẳng phải chính tẩu đã bỏ qua chuyện này, không ghi vào sổ sách thu chi hay sao?” Tam thẩm nhỏ giọng hỏi.
Lúc mẫu thân Lâu Cảnh mất, nhị thẩm vẫn là người chủ trì việc bếp núc trong nhà, nhưng khi kế thất vào cửa thì buộc phải nhường đường, liền bày trò muốn làm khó. Ai dè kế thất không hiền lành kia lại thực sự biết thời biết thế mà không chuẩn làm áo mùa đông cho Lâu Cảnh. Sau đó lão An quốc công biết chuyện, đã mắng các nàng một trận ra trò.
“Hừ, dù sao vị kế phu nhân này cũng không tính toán để chúng ta sống thoải mái. Theo như ta thấy, cái nhà này vẫn nên sớm tách ra mới phải.” Nhị thẩm bĩu môi nói, “Ngươi nghe ý tứ của nàng ta hôm nay chưa? Chờ đến khi nàng ta sinh con ra thì trong phủ này nào còn có đất cắm dùi cho chúng ta nữa.”
“Nếu không…” Tam thẩm nhìn nhìn sắc mặt của nhị thẩm, “Chúng ta đi tìm thế tử gia nói một chút đi, Trạc Ngọc vốn chẳng thích gì Ngụy thị, lại là người chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, khẳng định là sẽ giúp chúng ta.”
Nhị thẩm dừng lại vò khăn tay, suy nghĩ một hồi lâu, khẽ cắn môi, dậm chân nói: “Đi, trong tay ta còn một phần sổ sách sao chép năm kia, không bằng giao nó cho Trạc Ngọc, đến lúc tách ra ở riêng thì nhờ hắn trở về làm chủ.”
Tiêu Thừa Quân vẫn giữ bộ dáng trầm ổn như núi ngồi ở chính sảnh, mặc cho ai đến mời rượu cũng chỉ nhẹ nhấp một chút. Y là Thái tử, người khác cũng không dám bắt y uống cạn chén, chỉ phải tự mình uống ba chén đổi lấy Thái tử nhấp một hơi. Yến tiệc đã trôi qua được một nửa, mặt Thái tử điện hạ vẫn không đổi sắc, ngược lại những người mời rượu khác đã đỏ hết mặt mày.
Lâu Kiến Du lấy cớ thay quần áo, bước ra hỏi một gã sai vặt: “Thái tử phi đang ở đâu nhỉ?”
“Bẩm, vẫn luôn ở Chu Tước đường.” Gã sai vặt lập tức đáp.
Lâu Kiến Du gật gật đầu: “Ta đến Chu Tước đường, ngươi ở trong này nhìn chằm chằm, có chuyện gì thì lập tức báo cho ta biết.”
“Vâng ạ.” Gã sai vặt vội gật gật đầu.
Lâu Cảnh còn không biết mình đang được rất nhiều người nhớ thương, lúc này hắn đang chọn đồ trong tư khố ở Chu Tước đường đến cao hứng.
Từ nhỏ hắn đã được học cách quản lý gia đình, với binh khí cũng không đặc biệt am hiểu, nhưng ngẫm nghĩ mấy ngày nữa sẽ đi lấy lòng Hoàng hậu nương nương, hắn liền chọn một thanh kiếm —— Xích Tiêu. Xích Tiêu là một bảo kiếm vang danh từ thời thượng cổ, được làm từ đồng đen. Đương nhiên thanh kiếm trong tay hắn cũng không phải là kiếm Xích Tiêu thật sự, mà là một bảo kiếm do một vị chú kiếm đại sư dựa vào đồ đằng của Xích Tiêu để luyện chế ra từ hai trăm năm trước.
Vỏ kiếm trạm trổ phức tạp, khảm rất nhiều đá quý, chuôi kiếm cũng được khảm ngọc nhiều màu, cực kì đẹp đẽ và quý giá. Lâu Cảnh nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm có màu xám trắng, hàn khí bức nhân.
“Thế tử có muốn chọn một cái rửa bút khác không?” Cao Nghĩa đi theo sau cười nói, hắn biết Triệu Hi đã lừa lấy mất món đồ rửa bút bằng thanh ngọc mà Lâu Cảnh thích nhất.
Lâu Cảnh nhìn thoáng qua dáng người khôi ngôi, nét cười hàm hậu của Cao Nghĩa, “Ồ, vài ngày không thấy, ngươi ngược lại đã học thông minh.”
Cao Nghĩa chà xát mũi, “Ca ca thường nói ta ngốc nghếch, khiến ta phải chú tâm nhiều hơn.” Anh trai của Cao Nghĩa là Cao Vân, tuy cả hai là anh em song sinh nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng. So với Cao Nghĩa, Cao Vân thông minh lanh lợi hơn nhiều, cho nên Lâu Cảnh vẫn để hắn phụ trách ở điền trang ngoài kinh thành, đó là nơi nuôi dưỡng huấn luyện tử sĩ, so với chuyện nhà của phủ An quốc công thì quan trọng hơn rất nhiều.
Lâu Cảnh không để ý tới Cao Nghĩa, bước thẳng đến khu vực đồ cổ phía trước. Hắn nhớ rõ nơi này có đặt một đồ rửa bút cùng loại với cái mà Triệu Hi đã lấy đi, thậm chí so với cái kia còn hoàn hảo hơn, hắn vẫn luyến tiếc không nỡ bỏ ra dùng, hôm nay lấy nó làm quà tặng cho Tiêu Thừa Quân tốt lắm. Cầm đồ rửa bút thanh ngọc trong tay, Lâu Cảnh bỗng nhiên nghĩ ra, khi nào rảnh rỗi nên đưa Thái tử điện hạ đến điền trang nhìn xem, nếu tính toán hợp tác với nhau thì nên cho chủ công thấy con bài chưa lật của hắn, miễn cho Thái tử điện hạ lại coi hắn như một Thái tử phi cần chăm sóc bảo bọc mà nuôi dưỡng bên người.
“Bẩm Thái tử phi, An quốc công vào Chu Tước đường.” Vốn thủ vệ ở bên ngoài, Nhạc Nhàn vội thông bẩm.
Phụ thân tới đây làm gì? Lâu Cảnh nhướng mày, đưa hai vật đang nắm trong tay cho Nhạc Nhàn, nhấc chân đi đến chính sảnh.
“Hai ngày không thấy, không ngờ thương thế của ngươi lại tốt lên rất nhanh.” Lâu Kiến Du thấy Lâu Cảnh hành động tự nhiên, âm thầm kinh ngạc.
Lâu Cảnh sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra mình có thể đi đường thoải mái hơn trước rất nhiều, cười tủm tỉm nói: “Nhờ phúc của phụ thân, nhi tử còn chưa bị phế đi.”
“Ngươi nói cái gì vậy!” Lâu Kiến Du lập tức nổi trận lôi đình, “Ta là phụ thân của ngươi, chẳng lẽ ta không tư cách giáo huấn con trai mình?”
“Lời này phụ thân không nên hỏi ta, ngài muốn đánh đã đánh, sao lúc này còn hỏi có tư cách đánh hay không?” Lâu Cảnh nhàn nhã cầm chén trà trả lời.
Lâu Kiến Du tức gần chết, thiếu chút nữa đã quên mình đến đây làm gì, thở hổn hển vài cái mới hoãn lại sức lực, “Ngươi đã được gả cho người ta, sản nghiệp của tổ tiên bên Tấn Châu cũng nên giao lại cho phủ quốc công. Bây giờ ngươi cứ bảo Trình Tu Nho chuẩn bị sổ sách sẵn sàng đi, mười tám tháng này ta sẽ tìm người đến đối chiếu, nhận lại toàn bộ sổ sách.”
Lâu Cảnh nghe vậy, cười như không cười mà buông chén trà, thẳng tắp mà nhìn phụ thân, “Điền trang và cửa hiệu ở Tấn Châu đều là do tổ phụ đặt mua mấy năm trước, lúc ấy đã nói rõ ràng là cho ta làm tài sản riêng, khế ước mua bán nhà đất đều viết tên của ta.”
“Đồ vô liêm sỉ!” Lâu Kiến Du đập bàn, “Lâu gia kinh doanh ở Tấn Châu đã mấy thế hệ, chúng đều là cửa hiệu và điền trang được sửa sang lại vào mấy năm trước mà thôi.”
“Thuần Đức năm thứ ba, thát tử xâm chiếm Tấn Châu, lương thảo áp giải từ trong kinh bị chặt đứt, tổ phụ đã bán sản nghiệp của tổ tiên để đổi lấy lương thực cho quân sĩ sử dụng.” Lâu Cảnh vẫn treo nụ cười tươi tắn như gió xuân, ngữ điệu vô cùng ôn hòa: “Nếu phụ thân không tin thì có thể cho người đi Tấn Châu hỏi thăm, cả mấy người bán rau ngoài chợ cũng biết đến chuyện này đấy ạ.”
“Ngươi…” Lâu Kiến Du tức giận đến nhảy dựng lên, “Rõ ràng chúng đều là sản nghiệp của tổ tiên Lâu gia, hiện tại gia chủ Lâu gia là ta. Tên nghịch tử này! Dám lấy sản nghiệp của tổ tiên nói thành tài sản riêng của ngươi!” Nói xong, Lâu Kiến Du vung tay hướng mặt Lâu Cảnh đánh tới.
(1) cữu: a. Cậu, anh em với mẹ gọi là cữu.
b. Cha chồng. ◇Lễ Kí 禮記: Tích giả, ngô cữu tử ư hổ, ngô phu hựu tử yên 昔者,吾舅死於虎, 吾夫又死焉 (Đàn cung hạ 檀弓下) Ngày trước, cha chồng tôi chết vì cọp, chồng tôi cũng chết vì cọp.
c. Chồng gọi cha vợ là ngoại cữu 外舅.
d. Các anh em vợ cũng gọi là cữu, ví dụ như: cữu mẫu (mợ, tức là vợ của cậu)
(2) thúc: a. Anh gọi em trai là thúc, vi dụ: nhị thúc 二叔 chú hai.
b. Chị dâu gọi em trai chồng là thúc.
c. Chú (em trai của cha), ví dụ: thúc phụ 叔父 chú ruột.
(3) bào muội: em gái ruột
(4) sinh kế: nghề để kiếm sống
(5) thẩm: thím (vợ của chú/ vợ của em chồng), dùng để tôn xưng phụ nữ đã có chồng và ngang tuổi với mẹ.
(6) tẩu: a. Tiếng xưng hô đối với chị dâu (vợ của anh mình), ví dụ: huynh tẩu兄嫂 chị dâu.
b. Tiếng kính xưng đối với vợ của bạn hoặc đối với phụ nữ nói chung, ví dụ: tẩu phu nhân 嫂夫人 nhà chị (để gọi vợ bạn).
(7) chú kiếm đại sư: thợ đúc kiếm bậc thầy
(8) đồ đằng: tranh vẽ