Vân Cửu mừng rỡ ngẩng đầu lên, “Tạ điện hạ khoan dung, nhưng...” Là một thị vệ, đáng lẽ phải tự mình đuổi kịp mới đúng, làm gì có đạo lý để người khác ở lại tìm kiếm thế này đâu.
Lâu Cảnh phất tay, “Chiếu theo ý tứ của điện hạ mà làm đi.” Đêm qua thật quá hung hiểm, hắn và Tiêu Thừa Quân được nối liền với nhau bằng đai lưng, trợ giúp lẫn nhau mà còn suýt chết, bất quá hắn cũng cảm thấy U Vân vệ sẽ không đến mức như thế, đây là bảo bối mà gia gia lưu lại cho hắn, hắn tuyệt nhiên không muốn họ bị tổn hại chút nào.
Vân Cửu khó nén được vui sướng mà khom người cáo lui, đi ra ngoài thương lượng chuyện cử ai lưu lại với Vân Nhất.
“Việc này, không phải do bọn thích khách trong kinh gây nên.” Tiêu Thừa Quân chuyển sang vết thương trên vai Lâu Cảnh, nơi đó có một mảng bầm tím lớn, sắc xanh tím đang có xu hướng chuyển thành màu đen, nhìn đau lòng vô cùng, động tác trên tay cũng nhẹ đi không ít.
Lâu Cảnh ôm thắt lưng phu quân nhà mình, lim dim mắt hưởng thụ, đối với hắn mà nói thì loại vết thương này cũng không tính là gì, nhưng đây là cơ hội hiếm có, nên tranh thủ ăn càng nhiều đậu hũ càng tốt, “Nhóm An Thuận đi theo đường nào thế?”
Theo lý thuyết, Tiêu Thừa Quân dùng một chiêu kim thiền thoát xác như vậy thì hẳn là sẽ cắt đuôi được không ít người, vì thế, có lẽ người xuống tay với bọn họ lần này là một kẻ khác.
(Kim thiền thoát xác: 金蟬脫殼,Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp, 1 trong 36 kế của Tôn Tử.)
“Bọn họ đi về phía Đông Giang Châu, đi từ Tuyên Dương vào Mân Châu.” Tiêu Thừa Quân hơi hơi nhíu mày nói.
Tầm Dương nằm ở phía Tây Giang Châu, từ nơi này đến Mân Châu không hề gần, vả lại Lâm Giang có khúc sông cong hình mỏ hạc cũng không dễ đi, lấy thân phận Vương gia về đất phong, còn mang theo bao lớn bao nhỏ, tất nhiên sẽ lựa chọn con đường bằng phẳng dễ đi nhất, bởi vậy, nhóm An Thuận liền “ấn theo lẽ thường” mà đi đường kia. Tuyên Dương cách Tầm Dương ba trăm dặm, bọn thích khách tuyệt đối không truy tới được.
Vụ việc xảy ra lúc sang sông vẫn không có đầu mối, hai người liền tạm thời bỏ qua, ôm nhau nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, hôm sau mới khởi hành đến quận Cửu Xương.
Toàn bộ Giang Châu chia làm ba vùng Nam, Bắc, Tây, mỗi vùng bốn quận; bốn quận phía Tây sát với vùng Ba Thục, đất đai cằn cỗi; bốn quận phía Nam là hàng xóm láng tỏi với Mân Châu và vùng Lĩnh Nam, núi non trùng điệp, quận Cửu Xương chính là quận lớn nhất ở phía Nam, quân doanh của bốn quận phía Nam nằm ở giáp giới của quận Cửu Xương và quận lân cận.
(Chương trước tác giả viết Giang Châu có 13 quận, chắc có 1 quận trung tâm nằm ở giữa 3 cái vùng này ╮(╯_╰)╭)
Mặc dù mục đích chính của chuyến đi lần này là tìm phu, nhưng Hoàng Thượng đã giao việc nên hắn cũng không thể không làm, vì thế hai người liền muốn đi quân doanh ở Cửu Xương để điểm tên trước, thông báo cho mọi người biết Lâu Cảnh - Trấn Nam tướng quân đã tới đây, sau đó mới yên tâm mà đi theo Tiêu Thừa Quân đến Mân Châu thưởng thức hải sản được.
Đã sang đến bên này sông, dân chạy nạn cũng không còn mấy nữa, một đường đi rất thông thuận, trên quan đạo cũng có không ít quán trà và quán ăn vặt.
“Cánh tay còn đau không?” Tiêu Thừa Quân ghìm ngựa, cho U Vân vệ vào quán trà mua một chút nước trà, vươn tay ôm lấy thắt lưng của người trong lòng, đỡ hắn ngồi thẳng lại.
“Không đau đâu.” Lâu Cảnh rất thoải mái mà tựa vào trong ngực của Mân vương điện hạ, bởi vì cánh tay bị gẫy nên hắn không thể cưỡi ngựa, bọn họ liền cưỡi chung một con, cũng may hãn huyết bảo mã của Lâu Cảnh và thanh thông mã của Tiêu Thừa Quân đều là loại ngựa thượng đẳng, chở hai người cũng không thấy mệt nhọc.
“Chủ nhân, nơi này chỉ cách thành Cửu Xương hai mươi dặm.” Vân Bát hướng chủ quán trà hỏi thăm lộ trình rồi quay lại đây bẩm báo.
“Vậy thì chúng ta vào thành rồi dùng cơm.” Tiêu Thừa Quân ra hiệu cho U Vân vệ lên ngựa, thuận tay lần tìm trong bao quần áo, lấy ra một khối lương khô đưa cho Lâu Cảnh, “Đói không? Ăn tạm cái này đi.”
Lâu Cảnh há mồm ngậm lấy cái bánh nướng khô vàng, vui vẻ mà cầm gặm một hơi, ngồi gọn giữa hai tay của Tiêu Thừa Quân, thoải mái mà tựa vào ngực y. Tiêu Thừa Quân giật nhẹ dây cương, hãn huyết bảo mã liền nhanh nhẹn tung vó chạy đi.
Đường đến thành Cửu Xương không xa, hai bên quan đạo đều là núi cao. Non xanh nước biếc, oanh đề yến nam, rất có tư vị du ngoạn ngày xuân. Nhưng mà, một cái bánh nướng còn chưa kịp ăn xong, hãn huyết bảo mã đột ngột dựng người lên hí vang một tiếng rồi khựng lại, bánh nướng trong tay Lâu Cảnh lập tức văng tuốt ra ngoài.
(oanh đề yến nam: Chim oanh líu lo, chim yến ríu rít.)
Tiêu Thừa Quân dùng một tay kéo mạnh dây cương, tay còn lại giữ chặt thắt lưng của Lâu Cảnh, phòng ngừa hắn ngã xuống.
Đây là một con đường nhỏ nằm giữa hai quả núi, đột nhiên trên đường xuất hiện hai hàng đá lớn, tạo thành bức tường chặn kín lối đi, nếu không phải Tiêu Thừa Quân ghìm ngựa đúng lúc, sợ là con ngựa sẽ bị té ngã.
“Ngươi nhìn kĩ cho ta, là mấy tên này hả?” Một đại hán cao chừng tám thước để trần thân trên, kéo một thân hình nhỏ gầy, quần áo tả tơi rách nát, dùng cánh tay cầm cửu hoàn đao chỉ vào Tiêu Thừa Quân hỏi.
(cửu hoàn đao: một thanh đao lớn có treo chín cái khoen ở cán đao)
“Đúng, chính là bọn họ...” Người bị kéo áo run run rẩy rẩy nói.
“Các hạ ngăn đường của chúng ta, đây là muốn làm gì?” Vân Nhất thúc ngựa lên trước, Vân Thập Tam và Vân Thập Tứ cũng đồng thời tiến lên, bảo hộ hai chủ nhân ở phía sau.
“Không phải dài dòng, ta hỏi ngươi, buổi tối bốn ngày trước, các ngươi ở miếu Hoàng thành, vùng ngoại ô cách Tầm Dương ba mươi dặm đúng không?” Trên cổ hắn lộ ra một cái vòng vàng, lòe lòe sáng lên trong nắng trưa.
Vừa dứt lời, mấy chục người đột nhiên xuất hiện bao vây bốn phía, tất cả đều mặc áo không có ống tay, tay cầm đao, côn, vẻ mặt hung thần ác sát.
Tiêu Thừa Quân giật mình kinh ngạc, nhìn kĩ nam tử nhỏ gầy bị đại hán bên cạnh giữ chặt, cảm thấy có vài phần quen mắt, đây chẳng phải là dân chạy nạn cũng nghỉ ở miếu Hoàng thành ngày ấy hay sao?
“Ta không biết hảo hán nói vậy là có ý gì, nếu muốn phí qua đường,” Vân Nhất bày ra bộ dáng của một tay giang hồ già đời lão luyện, vươn ngón tay cái chỉ chỉ vào lồng ngực mình, “Huynh đệ trà trộn vào giang hồ cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, ngươi ra một cái giá đi, chúng ta sẽ thương lượng.”
Vân Cửu liếc mắt nhìn Vân Nhất đột nhiên biến thành tiêu sư, vứt một ánh mắt ra hiệu cho Vân Thập Nhị và Vân Lục, hai người liền hiểu ý mà dịch về phía sau vài bước, lấy cung đang đeo trên vai xuống, cầm chắc trên tay.
(tiêu sư: người giữ việc hộ tống hàng hóa ngày xưa.)
“Hôm nay lão tử không cần tiền, muốn mạng!” Đại hán kia ném nạn dân sang một bên, giơ cửu hoàn đao, lớn tiếng nói.
“Lão Tứ, nhớ chừa lại mỹ nhân trong ngực tiểu bạch kiểm kia cho ta đấy~!” Một người có sắc mặt âm ngoan men theo vách đá cao nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai đại hán kia nói.
(tiểu bạch kiểm: những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc)
Tiêu Thừa Quân nghe vậy, sắc mặt nhất thời tối sầm, rút ngay bảo kiếm Xích Tiêu bên hông ra, dám mơ ước vương phi của y, tội đáng chết vạn lần!
“Hừ!” Đại hán được gọi là lão Tứ kia hừ nhẹ, khinh thường mà liếc liếc nhìn Lâu Cảnh đang ngồi trong lòng Tiêu Thừa Quân, “Các huynh đệ, ngoại trừ tên ẻo lả kia, tất cả đều băm hết cho ta!”
Nhóm sơn phỉ nghe vậy, hô hào ầm ĩ mà nhào tới tấn công.
Vân Thập Nhị và Vân Lục nhảy xuống ngựa, thân nhẹ như yến mà chia nhau phi tới chỗ cao ở hai bên đường, rút tên ra, nhằm thẳng về phía hai tên đầu lĩnh bắn tới.
Đại hán cầm đao nghiêng người tránh đi, thanh đao trong tay gạt mạnh mũi tên lao đến, phát ra tiếng va chạm thanh thúy. Hắn lập tức bị chọc giận, gào thét hướng Tiêu Thừa Quân đánh tới, Vân Nhất nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lăng không bổ về phía đầu hắn.
Đại hán kia tránh không kịp, liền nâng đao lên để chắn nhưng vẫn bị thương ở bả vai, hăng tiết vịt mà cùng Vân Nhất chiến thành một đoàn. Vân Nhất cũng không dự đoán được một tên chỉ luyện công phu ngoại gia mà lại có đao kình lớn như vậy, dựa vào một thân cậy mạnh mà có thể cùng hắn liều mạng.
Gã mơ ước Lâu Cảnh thì không có vận khí tốt như vậy, mới khua được vài đường kiếm đã bị Vân Lục bắn thủng ngực, một tiểu lâu la hoảng sợ hô lên một tiếng “Nhị đương gia!”, rồi nhanh chóng túm hắn sang một bên.
Lần này rấp rút chạy đi, cũng không phải ra chiến trường nên U Vân thập lục vệ không mang theo binh khí dài, khi cận chiến liền thập phần chịu thiệt, ào ào nhảy xuống ngựa, đem Tiêu Thừa Quân và Lâu Cảnh bảo hộ ở bên trong, cùng đám sơn phỉ chém giết đỏ mắt.
Phần lớn sơn phỉ đều là dân chúng vào rừng làm cướp, người biết võ thuật không nhiều lắm, đối với U Vân vệ mà nói thì cũng giống như chặt rau chém dưa, chẳng qua nhân số quá đông đảo, giết mãi không hết.
“Tất cả lùi hết về phía sau, lấy đá ném bọn chúng!” Lão Tứ dùng khoen trên cán đao xoắn lấy thanh đao mỏng của Vân Nhất, gào lên với đám lâu la đang bị giết thảm thiết.
Đám tiểu lâu la liền vừa đánh vừa lui về sườn dốc phía sau, Lâu Cảnh thấy tình thế không ổn, một tay giữ chặt dây cương, mãnh mẽ quay đầu ngựa lại, hãn huyết bảo mã nhảy dựng lên, lùi về sườn dốc phía Đông, cùng lúc đó, ở sườn dốc phía Tây, hàng loạt đá tảng ầm ầm lăn xuống, nhóm U Vân vệ như quỷ mị mà lủi lên sườn dốc, chém giết đám lâu la đang đẩy, ném đá.
Tiêu Thừa Quân ôm Lâu Cảnh nhảy xuống ngựa, tiến đến tảng đá nơi Vân Thập Nhị đứng thì dừng lại, toàn bộ sơn phỉ muốn hướng bên ngày chạy tới đều bị Vân Thập Nhị bắn chết.
“Đi cầu viện lão Đại, mau!” Mặc dù cửu hoàn đao chiếm ưu thế ở chỗ to nặng, nhưng đao pháp của Vân Nhất lại biến hóa kì lạ, tốc độ cực kì nhanh, trên người lão Tứ đã có vài vết đao không nhẹ, phảng phất như giòi bọ bám trên mu bàn chân dây dưa không ngớt khiến hắn tức giận đến oa oa kêu to, nhưng vẫn liều lĩnh chiến đấu như trước, hướng về chỗ cao rống lớn cho người đi tìm viện binh.
“Lớn mật!” Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hô to, một đội mặc trang phục nha dịch cấp tốc hướng bên này chạy tới.
“Quan binh đến đấy!” Đám tiểu lâu la hét lên, nháo nhào chạy trốn tứ phía.
Xen lẫn trong đám lâu la đang nhốn nháo chạy lên núi, có một gã được thủ hạ đỡ lấy kéo đi, mới chạy được một đoạn đường khoảng một tầm tên thì bị Vân Lục bắn trúng đầu gối, nhất thời quỳ rạp xuống đất, tiểu lâu la kia sợ tới mức kêu to, cuống quýt bỏ hắn xuống, quay đầu chạy mất.
“A --” Lão Tứ nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực vung đao muốn gạt Vân Nhất ra, liều mạng mà nhận lấy một đạo vết thương nguy hiểm từ Vân Nhất, bổ nhào về phía Tiêu Thừa Quân.
Tiêu Thừa Quân nâng kiếm đỡ đại đao đang vung tới, Lâu Cảnh nhấc chân, một cướp đạp văng hắn xuống.
Đại hán kia ngã nhào trên đất, không dám ham chiến nữa, xoay người nhảy lên ngựa bỏ chạy trối chết. Vân Thập Nhị kéo cung, bắn thẳng về phía lưng người nọ, không ngờ hắn lại như có mắt sau lưng, nằm rạp trên lưng ngựa tránh thoát được mũi tên, chạy đến khúc ngoặt của con đường thì không còn thấy bóng dáng.
Vài con ngựa của nhóm U Vân vệ đều bị đá ném trúng, bị thương không nhẹ, hơn nữa, bảo vệ chủ nhân mới là ưu tiên hàng đầu, liền không có ai đuổi theo.
Nhóm quan binh lững thững chạy đến, bắt giữ gã bị tên bắn xuyên qua đầu gối cùng vài cái lâu la không kịp chạy trốn, trói chặt lại. Vân Bát liền tiến đến lôi kéo làm quen với nhóm quan binh, nói rõ bọn họ là người qua đường vô tội bị chặn cướp.
Người cầm đầu nghe Vân Bát nói xong, xoay người hướng về phía Tiêu Thừa Quân ôm quyền, “Chúng ta chính là nha dịch trong quận phủ của quận Cửu Xương, được phái đi giải quyết công việc mà ngang qua nơi này, còn thỉnh công tử cùng nhóm hộ vệ đi theo ta một chuyến đến nha môn, cùng quận thủ đại nhân báo cáo kết quả công tác.”
Quận thủ quận Cửu Xương à? Lâu Cảnh thoáng nhăn mày, đây chẳng phải là người muốn đem nữ nhi đến phủ An Quốc công làm trắc thất, Dương Hưng đó sao? Thiếu chút nữa là quên xừ mất, lần này hắn ra ngoài, còn phải giúp phụ thân thúc giục việc hôn nhân cơ mà!
“Mới vừa rồi bị đụng vào cánh tay sao?” Tiêu Thừa Quân thấy thần sắc Lâu Cảnh không đúng, cau mày lo lắng hỏi.
Lâu Cảnh lắc lắc đầu, ghé vào bên tai Tiêu Thừa Quân nhỏ giọng nói: “Ta có việc muốn gặp vị quận thủ kia.”
Tiêu Thừa Quân hơi gật gật đầu, quay sang nói với nha dịch kia, “Nếu như thế, chúng ta sẽ đến nha môn một chuyến.”