Quan Ánh biết anh không nhắc đến chuyện này là vì sợ cô đau lòng: “Cháu không còn yếu đuối như trước nữa đâu.” Nói xong, cô lại bổ sung thêm: “Cháu nói thật.”
Quan Ánh yếu đuối nhất chỉ có hai lần, một lần là ngày động đất khiến cô mất đi gia đình, lần khác là một năm trước. Chu Tân Hạc rõ ràng là đang nghĩ tới chuyện một năm trước, môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm trọng.
Anh khẽ cúi đầu, tia sáng mỏng manh xuyên qua những kẽ lá, rọi vào sống mũi thẳng tắp của anh những bóng râm chồng chéo lên nhau, đôi mắt đen láy được chiếu sáng rực cùng sâu thẳm.
“Có giả vờ yếu đuối không?” Anh hỏi.
Có.
Hôm đó sau khi tỉnh lại, phát hiện có người đang c/ởi qu/ần áo của cô, sợ hãi, hoảng hốt dẫn đến khát vọng trong lòng của cô đối với Chu Tân Hạc lớn hơn gấp bội. Giây phút anh lao vào phòng ôm lấy cô, cô muốn có được người đàn ông này mãi mãi, là thật lòng có được.
Thế nên cô đề nghị kết hôn. Nhưng mà cô của khi đó, cũng không hoàn toàn chân thật.
Cô không lợi dụng chú hai, nhưng cô lại lợi dụng sự cưng chiều của Chu Tân Hạc dành cho cô, lừa anh bước vào hôn nhân.
Hai cánh tay nhỏ nhắn của Quan Ánh khoác lên vai Chu Tân Hạc khẽ thu lại, cụp mắt tránh đi cái nhìn chăm chú của anh: “Có thể lựa chọn câu hỏi để trả lời không?”
Chu Tân Hạc đưa ra một câu hỏi tương tự: “Vì sao lại thấy khó chịu?”
Quan Ánh: “Bởi vì chú hai.”
Không phải bởi vì chuyện một năm trước, nét mặt của Chu Tân Hạc thả lỏng: “Chú hai cháu là bạn tốt nhất của chú.”
Quan Ánh hỏi: “Chú ấy có từng nhắc đến cháu với chú không?”
Chu Tân Hạc: “Có. Rất nhiều.”
“Chú ấy có nói lúc đầu chú ấy cảm thấy rất mất mặt vì có một đứa cháu gái chỉ kém chú ấy có tám tuổi không?”
Chu Tân Hạc: “Có.”
Quan Ánh cong mắt mỉm cười, không hề né tránh ánh mắt của Chu Tân Hạc: “Bà nội cháu đến năm 45 tuổi mới sinh chú ấy, khi còn nhỏ chú ấy không thích cháu đi theo, cũng không cho phép cháu gọi chú ấy là chú, lúc gặp bạn bè chú ấy, cháu đều gọi là chú ấy là anh trai.”
Chu Tân Hạc: “Sau này thi sao?”
“Sau này chú ấy đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, trở thành niềm tự hào lớn nhất của ông bà nội.” Nhà cô cũng không giàu có gì, bố mẹ cô mất khi cô mới hơn hai tuổi, ông bà nội cũng không có gì tích cóp, chú hai chỉ có một con đường là học tập. Ông bà của cháu nói, bố cháu không còn nữa, sau này chú hai sẽ là trụ cột của nhà họ Quan.”
Bố của Quan Ánh hy sinh khi đang thực hiện nhiệm vụ, mẹ cô uất ức nên tự sát, chú hai thay bố mẹ chăm sóc cô. Nhưng cuối cùng, ngay cả chú ấy cũng đi mất.
“Bọn họ nói cháu là đồ xui xẻo.” Quan Ánh vô cùng bình tĩnh khi nói những lời này, tựa như đã chấp nhận chuyện đó.
Chu Tân Hạc sửa lại lời của cô: “Cháu là người thân của liệt sĩ.”
Quan Ánh có chút xúc động, rơi vào bế tắc: “Vậy sao bố mẹ cháu lại mất, chú hai cũng mất, chỉ có cháu còn sống.”
Chu Tân Hạc thu tay lại, ấn đầu cô vào trong ngực: “Bởi vì bọn họ ở trên trời phù hộ cho cháu.”
Những lời này tựa như dòng nước ấm chảy chảy quanh người, trái tim vốn dĩ đang bị thương của Quan Ánh lại trở nên ấm áp dễ chịu.
Vòng tay của Chu Tân Hạc càng thêm ấm áp, Quan Ánh ôm sát anh, tai trái vô thức áp sát vào ngực anh, cô có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ.
“Vậy còn chú?” Cô hỏi: “Là bởi vì chú hai nên chú tốt với cháu tốt như vậy sao?”
Dường như bị hỏi khó, Chu Tân Hạc chăm chú nhìn cô hai giây, ngước mắt nhìn thẳng về phía trước: “Lớn thật rồi, hỏi gian xảo quá.” Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của cô: “Muốn chú trả lời như thế nào?”
Quan Ánh bĩu môi, lại hỏi một câu ngốc nghếch rồi.
Đương nhiên là bởi vì chú hai của cô, nếu không với tính lạnh lùng của Chu Tân Hạc còn có thể nhặt đại con gái nhà người ta trên đường hay sao?
“Chú đi lấy xe ra.” Chu Tân Hạc đặt Quan Ánh xuống, “Có thể đứng vững không? Ánh Ánh?”
“Cháu không yếu thế đâu.” Quan Ánh lẩm bẩm, trả chiếc áo vest ở trên đùi cho anh: “Chú mặc vào đi, ở đây lạnh lắm.”
Đường xẻ tà trên sườn xám của cô rất dài, khi ôm rất dễ lộ nhưng cô vẫn còn mặc quần tất bên trong, Chu Tân Hạc từ lúc đi đến giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng, Quan Ánh sợ anh bị lạnh, nên áp mu bàn tay mình lên mu bàn tay của anh, vẫn ấm, đàn ông đúng là chịu lạnh giỏi thật.
Chu Tân Hạc nhìn mu bàn tay, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
“Sao chú lại cười?” Quan Ánh rất thích nhìn Chu Tân Hạc cười, anh cười lên tựa như tuyết đầu mùa tan chảy, lạnh lẽo tan biến, mùa xuân sắp về.
Cho dù đó chỉ là một mùa xuân ngắn ngủi không chân thật.
Khoé môi anh khẽ cong nhẹ, ý cười tràn ngập trong đôi mắt đen sẫm, giọng nói mang theo ý lưu luyến khó tả: “Cười Ánh Ánh coi chú như trẻ con ấy.”
“Cái gì cơ?” Quan Ánh phản ứng lại, đây là nói cô giống như mấy người mẹ lo lắng con mình bị lạnh nên mới muốn sờ tay sao.
“…”
Quan Ánh vốn muốn phản bác vài câu, nhưng nghĩ đến Chu Tân Hạc từ nhỏ đã không có mẹ, còn đáng thương hơn cả cô, nên đành kìm lại.
Ít nhất cô đã gặp mẹ, tuy lúc đó quá nhỏ không nhớ rõ được dáng vẻ của mẹ, nhưng Chu Tân Hạc thì từ lúc anh mở mắt ngắm nhìn thế giới đã không được gặp mẹ.
Bà ấy vừa sinh anh ra liền bỏ đi, nghe Chu Niệm Niệm nói là bởi vì không môn đăng hộ đối, nhà họ Chu không thích xuất thân và trình độ của mẹ Chu Tân Hạc, nên vừa sinh anh ra đã đưa cho bà ấy một khoản tiền rồi cắt đứt liên lạc.
Từ khi sinh ra, Chu Tân Hạc chỉ có mẹ kế. Chịu ảnh hưởng bởi gia đình, anh từng là một người giữ vững chủ nghĩa không kết hôn.
Quan Ánh thầm nghĩ có lẽ cô đã phá vỡ nguyên tắc của anh, vốn không nên đòi hỏi quá nhiều nhưng cũng bởi vì cô quá tham lam.
Lòng người thật khó đoán, lúc trước Chu Tân Hạc làm vậy cũng bởi vì cô.
Quan Ánh nhìn Chu Tân Hạc, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này rất đơn thuần.
Đời sống tình cảm của anh trống rỗng, cũng sẽ không dùng những những chiêu trò lừa gạt hay làm những việc lãng mạn, tương lai nhất định sẽ ăn “hành” vì tình yêu.
Vậy thà thích cô còn hơn.
———
Quan Ánh về nhà liền đi tắm rửa, mệt mỏi cả ngày, tắm xong cả người đều cảm thấy thoải mái.
Sấy tóc xong, Quan Ánh mới phát hiện sau gáy bị sưng lên một cục.
Chuyện đập đầu ở lối đi an toàn chiều nay thật sự quá tàn nhẫn, Trương Mị Khanh không hổ là người phụ nữ lớn lên từ sữa mẹ, khỏe hơn hẳn người uống sữa bột mà lớn như cô.
Trước kia, Quan Ánh bị xước móng tay một xíu cũng phải lớn tiếng nói toạc ra, sợ Chu Tân Hạc không đau lòng, trải qua chuyện lúc chiều, Quan Ánh tự ngẫm lại, cảm thấy bản thân không nên “làm” như thế nữa.
Mặc dù cô rất muốn nhào vào lòng ngực của Chu Tân Hạc khóc lóc tố cáo Trương Mị Khanh, nhưng sự thật đúng là vậy mà, quả thật Chu Tân Hạc cũng yêu thương cô nên cái gì cũng đồng ý với cô, loại chuyện “rẽ sang” hôn nhân này hoàn toàn không cần ra tay.
Bôi thuốc xong, Quan Ánh mở máy tính lên, lên mạng tải bản mẫu “thỏa thuận ly hôn” về.
Trong tài liệu cô gõ: Không có tài sản chung.
Rời khỏi nơi này, cuộc sống sau này có quá chật vật không? Quan Ánh xoá dòng này đi, gõ tên ba căn hộ mà Chu Tân Hạc đã cho cô.
Viết xong lại cảm thấy đuối lý.
Thêm căn hộ hiện tại đang ở thì tổng cộng có bốn căn hộ, cô lấy hết đi, có phải quá nham hiểm không?
Lương tâm Quan Ánh hiện ra, lại xoá tiếp, đổi thành để lại một căn cho Chu Tân Hạc.
Chu Tân Hạc còn đầu tư vào một số hãng thời trang nổi tiếng, dưới tập đoàn cũng có vài thương hiệu cao cấp, quy mô rất lớn, cô cũng muốn chia.
Quan Ánh muốn nhiều tài sản như vậy cũng có lý do cả.
Chu Tân Hạc dốc lòng vì sự nghiệp, không có sức đâu mà yêu đương, mấy năm nay lịch sử tình cảm của anh tựa một tờ giấy trắng, không có kinh nghiệm yêu đương, cũng chỉ biết nuông chiều nghe theo con gái, lỡ như bị yêu tinh nào bên ngoài lừa tiền lừa sắc thì cô vẫn còn giữ được một chút.
Chờ ngày nào đó anh bị lừa tiền lừa sắc rơi xuống nhân gian, cô sẽ mang phần tài sản này giúp đỡ anh, khiến anh hiểu rõ, trên đời này chỉ có mỗi cô thật lòng với anh.
Nghĩ tới đây, Quan Ánh đã xếp hơn hai mươi công ty mà Chu Tân Hạc có cổ phần vào tài sản sau hôn nhân, chia đôi từng cái một.
Thật ra “Trúc” mới là thứ quan trọng phải giữ, bởi vì giá trị thương hiệu của nó vượt xa tiền tài, dùng tiền cũng không mua được, yêu tinh bên ngoài muốn lừa gạt thì chắc chắn sẽ lừa cái này đầu tiên.
Quan Ánh đánh cược thể diện, xếp “Trúc” vào tài sản chung, chia mỗi người một nửa.
Túi của “Trúc” rất khó mua, để tránh những phiền toái về việc muốn có được sản phẩm của “Trúc” sau khi ly hôn, Quan Ánh đã đặt hai dây chuyền sản xuất dưới danh nghĩa của mình.
Lúc trước Chu Tân Hạc cũng từng nói, bất kể cô muốn bao nhiêu tiền anh cũng sẽ cho. Chắc là anh sẽ không đến nỗi tiếc rồi đổi ý quỵt nợ đâu nhỉ?
Không đâu.
Anh không phải loại người như vậy.
Vì vậy, Quan Ánh đã để tiếp ba căn nhà thương mại[1] ở trung tâm thành phố dưới tên mình.
[1] Nhà ở thương mại (Commercial housing) là những căn hộ, nhà ở do các tổ chức, hoặc cá nhân thuộc các thành phần kinh tế khác nhau đầu tư xây dựng nhằm mục đích bán hoặc cho thuê lâu dài (Nguồn: cenhomes.vn).
Gõ gõ xóa xóa hơn cả tiếng đồng hồ. Tiền tiết kiệm, nhà cửa, xe cộ, cổ phần công ty… Tài sản phân chia đã gần hơn mười hai trang.
Quan Ánh đã nghĩ xong thỏa thuận ly hôn, kéo chuột đọc lại một lần từ trên xuống.
Tốt rồi, lấy đi hơn nửa tài sản của Chu Tân Hạc.
Quan Ánh chuẩn bị in tài liệu ra.
Lại phát hiện trong nhà hình như không có máy in.
Loại “tài liệu mật” này nếu mang ra ngoài in sẽ rất mất mặt, Quan Ánh lưu tài liệu thật kỹ, đặt một chiếc máy in.
Tốc độ giao hàng rất nhanh, ngày hôm sau đã đưa đến tận cửa.
Quan Ánh bật máy tính lên, kết nối với máy in, màn hình hiện lên dòng nhắc nhở thêm mực in, Quan Ánh làm theo giấy hướng dẫn sử dụng, đổ mực vào, lại hiện thông báo máy in cùng máy tính không tương thích.
“…”
Biết ngay không đơn giản như vậy mà.
Quan Ánh là một tờ giấy trắng về mấy phần mềm, gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng cả buổi cũng không hiểu, tư vấn viên đề nghị hỗ trợ từ xa, Quan Ánh từ chối.
Trong máy tính của cô có hơn một trăm tấm hình tuyệt đẹp của Chu Tân Hạc, không thể để bất cứ ai nhìn thấy được.
Nhưng mà cô đã nghiên cứu hơn một tiếng rồi…
Chu Tân Hạc là cao thủ máy tính, Quan Ánh gọi điện thoại cho anh: “Chú nhỏ, chú có thể giúp cháu cài đặt phần mềm từ xa không?”
Bên anh có tiếng lật giấy: “Phần mềm gì?”
Quan Ánh: “Máy in.”
Chu Tân Hạc ừ một tiếng: “Đọc mã nhận dạng[2] cho chú.”
[2] Nguyên raw: 识别码. Ờm mình cũng không biết đây là cái gì nữa, đọc Baidu cũng không hiểu, bạn nào có biết thì giải thích giúp mình với nhé ><
Quan Ánh đọc mã nhận dạng của phần mềm từ xa cho anh nghe.
Vài giây sau, con trỏ chuột đang đứng yên bỗng dưng di chuyển nhẹ, Chu Tân Hạc đang vào máy của cô, không biết có phải vì hơn một trăm tấm ảnh đẹp của anh không mà tâm trạng Quan Ánh hồi hộp khó hiểu.
Chu Tân Hạc vào trang web chính thức của máy in để tải phần mềm, mỗi lần con chuột di chuyển một chút, trái tim Quan Ánh cũng rung động theo.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, tựa như giờ phút này anh đang ở trước mắt cô, đang nhẹ nhàng vuốt v3 người cô.
Quan Ánh hơi khát nước, rót một cốc nước, ngay cả tiếng uống nước cũng dè dặt.
Sau khi đã tải xong, nhưng con chuột không nhúc nhích, mắt Quan Ánh nhìn biểu tượng phần mềm bên góc phải dưới màn hình, định tự mình di chuột để cài đặt, điện thoại lại hiển thị người gọi “Cô nhỏ”.
Quan Ánh mở loa ngoài, nhìn chằm chằm con trỏ trên màn hình: “Alo.”
“Cục cưng, đang làm gì đó? Không phải nói hôm nay đến lấy đồ sao?”
Quan Ánh hơi mơ hồ: “Lấy gì ạ?”
“Là quà Chu Thần Thao để lại cho cháu đó! Không phải tối qua chúng ta đã hẹn rồi sao?”
“À! Cháu quên mất… Để ngày mai đi.”
“Không được! Mẹ cô đã gọi người đến sơn lại phòng của Chu Thần Thao rồi, nói là muốn đuổi xui xẻo đi, bắt đầu “danshari”[3], vứt hết đồ anh ấy không dùng nữa, vẫn là cô nhỏ đây lấy hộp quà của cháu từ trong đống rác ra đấy.”
[3] Danshari là tư tưởng về điều chỉnh lối sống, vứt bỏ bớt những đồ dùng sinh hoạt không cần thiết. Thuật ngữ này do tác gia người Nhật Yamashita Hideko đề ra và đã đăng ký thương hiệu. Danshari ứng dụng các phương pháp yoga là Đoạn (Dan 断), Xả (Sha 捨), Ly (Ri 離) để chữa tâm lý tiếc của (Nguồn: Wikipedia).
Quan Ánh: “…”
Lúc này, màn hình máy tính hiện lên thông báo đã cài đặt xong, Chu Tân Hạc đang in thử.
Quan Ánh: “Cô nhỏ chờ cháu một lúc, cháu để giấy vào máy đã.”
Chu Niệm Niệm: “Giấy gì?”
“Giấy để vào máy in.”
Bỏ giấy vào, máy nhắc nhở có một phích cắm chưa được cắm đúng, Quan Ánh xem thử mới phát hiện vẫn còn một sợi dây chưa được gắn vào, cô vỗ trán, chán nản nói: “Mình ngốc quá, thảo nào lại không dùng được, quên cắm dây vào rồi.”
Sau khi cắm dây vào, Chu Tân Hạc lập tức in một lần nữa.
Quan Ánh nghe thấy tiếng “tít tít” của máy in thì hơi phấn khích: “Chú thông minh quá!”
Chu Niệm Niệm: “Ai cơ?”
“Chú nhỏ đó!”
“Không phải chỉ in tài liệu thôi sao, thế mà thông minh à?”
Quan Ánh không thể diễn tả được sự hạnh phúc do cảm giác ăn ý mang đến, cảm giác sùng bái bùng lên, khen ngợi hơi lố: “Chú ấy giỏi quá, sao lại có thể nhạy bén như vậy! Cháu vừa mới cắm dây vào là chú ấy biết in luôn!”
Chu Niệm Niệm: “Không phải hành động là bản năng của đàn ông sao?”
Quan Ánh cảm thấy lời này có chỗ không đúng, nhưng cũng không quan tâm: “Nhưng chú ấy là thiên phú dị bẩm! Thông minh đến mức dường như có thể nghe thấy lời hai chúng ta nói…”
Quan Ánh sững người.
Bởi vì anh mở file ra gõ chữ: Đúng là có thể nghe thấy.
Quan Ánh:……
Anh đóng file lại, giúp cô thêm biểu tượng máy in vào trên màn hình, vài giây sau, kết nối từ xa bị ngắt.
Quan Ánh nghẹn một hơi trong cổ họng cuối cùng cũng thở ra được: “Cô nhỏ ơi! Vừa rồi chúng ta có nói chuyện mất mặt không?”
“Không có, sao thế?”
Quan Ánh suy sụp nói: “Chú ấy nghe thấy hết rồi.”
Chu Niệm Niệm khựng lại vài giây: “Thế chuyện Chu Thần Thao lén tặng quà cho chị dâu, chuyện này có tính là mất mặt không.”
Quan Ánh vẫn ôm một tia hy vọng: “Chú nhỏ không yêu cháu, chú ấy không quan tâm đâu.” Cho nên chắc sẽ không giế/t ch/ết Chu Thần Thao đâu nhỉ?
“Nhưng anh cả không thích con chó Thao quấn lấy cháu, anh ấy không vừa mắt ai cũng đều biết.”
“Có thể cứu anh ấy nữa không?”
“Đợi anh cả về nhà, cháu có thể làm nũng để xoay chuyển tình thế.”
“Cháu không làm thế nữa đâu.” Hơn nữa Quan Ánh không nghĩ làm nũng có thể giải quyết được chuyện này.
“Vậy thì không cứu được, cháu chờ chết đi.”
“…”
Quan Ánh không nghĩ đến ngày “chết” lại đến nhanh như vậy.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mười mấy trang giấy thỏa thuận ly hôn vẫn còn chưa in xong, Chu Tân Hạc đã về rồi.