Còn cô thì đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, sợ hãi co rúc trong một góc.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Chú đưa cháu về nhà nhé?”.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ bất lực lại mờ mịt: “Cháu không có nhà.”
Anh sững sờ: “Đưa cháu về nhà chú nhé?”
Cô yên lặng níu lấy góc tay áo của anh: “Vâng ạ.”
Anh bằng tuổi chú của cô, cô không dám vượt ranh giới, âm thầm viết 24 bức thư tình nặc danh cho anh.
Đợi đến khi anh trở về từ nước ngoài, cô đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Tất cả mọi người đều biết Chu Tân Hạc yêu thương cô, nhưng không ai biết Quan Ánh cũng yêu anh.
Trong nhà giục kết hôn, anh thuận miệng hỏi: “Ánh Ánh cảm thấy bao nhiêu tuổi thì nên kết hôn?”
Cô không có cách nào che dấu được tâm tư tạp niệm trong lòng, thấp giọng đáp: “28.”
Khuôn mặt anh đầy ý cười: “Được.”
Chu Tân Hạc độc thân đến năm 28 tuổi.
Thiên kim vọng tộc muốn liên hôn với anh mà đạp cửa đến tận nơi.
Ngày đó, trưởng bối trong nhà ngồi với nhau buộc anh phải đưa ra lựa chọn.
Chu Tân Hạc nắm chặt tay Quan Ánh, cười lạnh lùng nhưng kiên định: “Vợ sắp cưới của con đang ở đây, con xem ai dám chia rẽ chúng con.”
———
Có lần cãi nhau, Quan Ánh uất ức nói: “Chu Tân Hạc, sao anh cứ xem em như trẻ con thế, em là vợ của anh!”
Người đàn ông nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, thì thầm nói: “Vì anh muốn Ánh Ánh quay lại là một đứa trẻ.”
Quan Ánh là một cô bé không có tuổi thơ.
Chu Tân Hạc lập tức để cô trở về dáng vẻ của một đứa trẻ.
Cô cứ thỏa thích ngây thơ, còn anh hết lòng nuông chiều cô.
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Đô thị tình duyên, Thiên chi kiêu tử, Trâu già gặm cỏ non, 1v1, Thị giác nữ chủ, Chức nghiệp tinh anh, Niên đại văn