Không vì Mark, cũng chẳng phải vì tôi.
Váy áo, trang sức, nếu như chúng được đặt vào một hoàn cảnh thích hợp nào đó sẽ trở nên xinh đẹp vô cùng. Nhưng bây giờ tất cả đối với tôi, chẳng là gì cả.
- San Ni, không thích sao? - Hạo Ân rõ ràng là lúng túng, vì thái độ lạnh nhạt muôn thuở của tôi.
-...
- Hay là mỗi loại chúng ta mua một ít, mang về nhà rồi từ từ chọn? - Cậu ấy đã đặt rất nhiều váy áo trước mắt kia, nhưng đối với tôi, là không có tâm trạng.
-...
- Được rồi. - Hạo Ân quay sang cô nhân viên đang tỏ ra một loại thái độ ngạc nhiên lạ kỳ - Cái này, cái này và cả cái này nữa, gói lại cho tôi.
- Vâng, thưa Lâm thiếu gia. - Cô ấy vâng dạ làm ngay, chắc có lẽ chưa từng thấy qua khung cảnh đi thử áo cưới nào lạnh lẽo như vậy.
*
Vào một buổi chiều đẹp trời trước ngày cưới nào đó, tất cả mọi thứ đều được gửi đến Tần Khanh.
- Ngày mai làm cô dâu rồi, có thể nào vui vẻ một chút không? - Tiểu Thuần ngồi bên cạnh, tay bà cứ vuốt nhẹ mái tóc của tôi.
- Khó chịu như vậy, hay là hủy hôn đi! - Lão Tần gục đầu lên vai mẹ tôi, hạ giọng nói.
- Anh, sao lại thế được?
- Em không thấy sao? Con bé có vui vẻ gì đâu nhỉ?
- Nhưng là...
- Ba, mẹ. Con không sao! - Tôi bỗng mở lời, cắt ngang câu chuyện hãy còn đang gượng gạo.
Cuộc đời mà, chẳng bao giờ được như ta mong muốn, phải không? Có khi, nhờ những bước ngoặt như thế ta mới thôi mộng mơ về một loại tình yêu vĩnh cửu chỉ xuất hiện trong tưởng tượng vô hình.
- Thiếu gia, tôi đã về. - Tiếng ai đó cung kính dạ thưa, làm cho tôi giật mình, bừng tỉnh.
- Mark, lâu rồi không gặp! - Ba tôi nhìn lên, ra hiệu bảo anh ngồi.
- Xin lỗi thiếu gia, tôi đã vướng phải một vài chuyện cần làm. - Nói rồi anh chìa ra một tập hồ sơ - Đây, tất cả tôi đã chuẩn bị xong.
- Uhm, Mark, cậu vất vả rồi.
- Được, tôi xin phép.
Nói rồi, anh rời đi. Từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn tôi một chút. Đây là loại thái độ gì vậy ha?
Từ khi xảy ra chuyện, đây là lần thứ hai tôi thấy Mark có mặt ở Tần Khanh, thời gian còn lại thì đi đâu mất dạng.
- Ba, đây là gì? - Cầm lấy tập hồ sơ trên bàn, tôi tò mò hỏi.
- Con xem đi.
Giấy Chuyển nhượng tư cách sở hữu tập đoàn Công nghệ Tần Khanh?
Người giao chuyển: Mark Jr.
Người nhận: Tần San Ni.
- Ba ba, cái này là sao? - Tôi bị dọa cho một phen suýt ngất, giấy tờ gì chứ, vừa cầm đã cảm thấy không vui.
- Uhm, con đã đủ trưởng thành. Tập đoàn Tần Khanh bây giờ là của con.
- Nhưng, còn Mark?
- Cậu ấy sẽ rời đi, chắc bây giờ đang thu dọn đồ đạc... - Đung đưa tách trà trên tay, lão Tần ung dung nói.
- Sao ba không nói sớm? - Tôi bực mình đứng dậy ngay, nếu không hỏi tôi còn nghĩ là Mark đang ở trong phòng nghỉ ngơi gì đấy.
- Ơ, hay nhỉ? - Ba tôi tỏ ra thái độ ngạc nhiên vô tội - Con đã hỏi lúc nào đâu?
Thế là tôi chạy ngay vào phòng. Căn phòng xinh đẹp từng một thời chỉ có Mark và tôi, đã từng chất chứa biết bao kỉ niệm của một thời thanh xuân non trẻ.
- Mark, vì sao lại làm như vậy? - Thấy anh đang lặng lẽ sắp xếp đồ đạc vào vali, tôi lập tức chạy đến, hỏi.
-...
- Không phải anh thừa biết, những thứ này không thích hợp với em sao? - Tôi chìa tập hồ sơ lúc nãy ra, tỏ ý không hài lòng.
-...
- Anh chính là muốn cắt đứt mọi thứ liên quan đến em à?
-...
- Thứ này, em không cần nữa. - Tập hồ sơ vô tội bị tôi xé toạc làm đôi, không một chút lưu tình.
-... - Mark vẫn lặng yên thu dọn đồ đạc. Ngay cả cái nhìn vội vã, cũng không chịu gửi cho tôi.
Tức giận thật đấy, thế là tôi chạy đến chỗ anh ngồi lôi hết quần áo ra, làm cho tất cả vương vãi đầy giường.
- Mark, mau trả lời em!
- Tiểu thư, chúc mừng lễ cưới!
Sững sờ, tôi biết phải đối mặt thế nào đây?
-...
- Tần Khanh là của cô, hiện tại tôi đã hết nhiệm vụ.
- Anh... anh có thôi làm em đau lòng?
- Tôi xin phép. - Sau khi vội vã dồn hết số quần áo một cách không trật tự vào lại vali, anh bước ra khỏi cửa.
- Mark! Tiệc cưới ngày mai, có đến không? - Tôi cũng chẳng biết mình đang muốn nói gì nữa, chỉ sợ anh sẽ rời đi.
- Người cô sắp lấy là Lâm thiếu gia. Đừng nên để chuyện khác tác động... - Vẫn là nụ cười ấy, nhưng sao tôi lại thấy quá đau lòng?
- Thực sự đã không còn yêu em? - Tôi cắn môi, cố kìm cho dòng nước mắt không phải tuôn trào.
- Xin lỗi, tôi còn có việc. Thành tâm chúc phúc cho cô.
Tôi muốn nghe anh nói, nhưng không phải những câu đắng chát như vậy mà.
"Xoảng!" - Tôi muốn đập nát tất cả mọi thứ ở đây, ngay tại căn phòng chứa đầy rẫy những câu chuyện buồn bã này. Vô ý sao tôi lại cầm ngay chậu xương rồng Lục bảo, ném mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo, buốt đau.
Chậu hoa bằng sứ vỡ tan rồi.
- Anh đã vô tình như vậy thì thôi, những thứ này, không cần giữ lại làm gì nữa.
Chỉ thêm đau lòng.
Tôi thấy ánh mắt anh căng thẳng nhìn tôi. Nhưng vẻ mặt vẫn là điềm nhiên, không động tĩnh.
- Kể cả hoa cũng không thể có, chẳng phải là rất vô dụng hay sao? - Tôi khóc thật, xương rồng Lục bảo không nở hoa, cũng giống như tình yêu giữa anh và tôi mãi mãi cũng không có kết quả vậy.
Tim tôi đã vỡ vụn theo chiếc chậu xinh đẹp lúc nãy mất rồi. Anh không quyến luyến, tôi cũng chẳng vấn vương.
- Hi vọng anh sẽ vui vẻ với quyết định của mình! - Nói rồi, tôi chạy thẳng ra ngoài, không còn quan tâm đến mọi thứ ở sau lưng nữa.
Sau lưng, hãy xem là quá khứ đi thôi...
Vì tôi, làm gì xứng đáng với anh nữa chứ!
*
Ngày cưới, người ta vui vẻ, chỉ tôi thì buồn.
Vốn dĩ tôi quyết định như vậy một phần cũng vì muốn xem thử thái độ của Mark. Nào ngờ đâu, con người lạnh nhạt ấy một chút biểu cảm cũng không hề lộ ra.
Chắc là chẳng ai như tôi đâu nhỉ? Ngày trọng đại của mình nhưng váy áo từ trước thì không hề thử qua. Tất cả là do ba tôi, mẹ tôi, chú Lâm và Hạo Ân sắp xếp.
Tôi chỉ việc đứng đây, cuối cùng lại tự hỏi rằng: Chẳng biết mình có vai trò gì trong buổi tiệc ngày hôm nay nữa.
Cứ nhìn về phía cửa, tôi đang hi vọng điều gì đến hay sao? Đúng, tôi ước gì mình đang nằm mơ, để khi tỉnh dậy, người đang tiến vào lễ đường kia, là anh chứ không ai khác.
Mark, Mark sao?
Bóng dáng quen thuộc nào đó ẩn hiện ở cuối hàng ghế khách mời. Nhưng trong chớp mắt, lại chẳng thấy đâu.
Là do tôi quá nhớ nhung, là do tôi trông gà hóa cuốc mất rồi.
Vị Cha sứ đang đọc lời thề trên chiếc bục danh dự kia. Cha hỏi Hạo Ân, ngay lập tức cậu gật đầu:
- Con đồng ý!
Đến lượt tôi, cũng phải nói như vậy sao? Không, tôi không muốn. Vì người trước mặt này, tôi không yêu.
Nhưng, cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này chính là như vậy.
Sự lạnh nhạt của Mark, sự đau khổ của tôi, có kết quả rồi?
- Teresa Tần San Ni, con có đồng ý không? - Tiếng Cha nhắc nhở đã kéo tôi trở về với hiện thực đau lòng.
Lại suy nghĩ vẩn vơ chuyện ở nơi nào vậy nhỉ? Tôi suýt quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình nên chỉ đứng tần ngần ra đấy mà thôi. Cái mà tôi cần đối mặt chính là lúc này, chứ không phải luôn hoài niệm về bản thân trong một giấc mơ nào đó đã quá xa xôi.
- Con... - Trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, bất chợt tôi không còn nhìn thấy gì nữa.
Tôi cảm nhận được thân thể mình đã đổ rạp xuống nền đá hoa cương. Có tiếng giày lộp cộp vây quanh, nhưng tôi không muốn để ý đến.
San Ni, tôi, mệt rồi!
Chỉ muốn ngủ thôi...