Vẫn là Phúc Y thính tai, nghe được hơi thở phía sau người, thế là xoay lại nhìn một cái xem người đến là ai. Vừa thấy người đến nguyên lai là Hoàng Thượng, Phúc Y vội vàng quỳ xuống: "Cung nghênh Hoàng Thượng hồi cung."
Luyến nhân nghe Phúc Y nói, mới giật mình phát giác phía sau có người, cũng gấp đến độ muốn quỳ xuống, nhưng y hiện tại đang ở trong mộc dũng, làm sao có thể đi ra? Cả người y lại xích lõa, không được, như vậy thật bất kính.
Luyến nhân đang tiến thoái lưỡng nan, lại nghe Hoàng Thượng lên tiếng: "Được rồi, đều hãy bình thân."
Nói xong lập tức đi đến bên giường, ở trên giường cầm lấy quần áo Phúc Y mới đưa tới, nhìn thoáng qua liền ném vào một bên: "Phúc Y, phân phó xuống, làm vài bộ quần áo vừa người cho luyến nhân."
Vừa nói, lại vừa đi đến bên người luyến nhân, tay khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y: "Đã thấy khá hơn chưa?"
"Vâng, đã khá hơn nhiều rồi." Luyến nhân cùng Hoàng Thượng đối diện, nhìn thấy trong ánh mắt kia chỉ có bóng dáng chính mình, trong lòng lại một trận hốt hoảng.
"Nơi kia cũng đã tốt hơn rồi sao?"
Luyến nhân trên mặt toàn bộ nhuộm đỏ, cúi đầu không dám trả lời.
Lúc này luyến nhân còn đứng ở trong mộc dũng, Phúc Y định đem khăn đến bên cạnh y, để y thuận tiện lau khô mình, thấy Hoàng Thượng đi tới, Phúc Y liền thức thời lui xuống.
Dung Diệp đi đến bên người luyến nhân, một tay dìu luyến nhân ra khỏi mộc dũng, rồi sau đó mới bế y lên.
Luyến nhân bị dọa đến thiếu chút nữa kêu to ra tiếng, sợ giãy dụa sẽ bị rơi xuống đất, chỉ dám gắt gao ôm cổ Hoàng Thượng. Khi cảm nhận được thân thể an toàn ở trên giường, luyến nhân mới yên lòng.
"Nơi đó còn đau không?"
Dung Diệp vẫn như cũ không một biểu tình hỏi, luyến nhân nằm ở trên giường thẹn thùng, muốn trốn lại trốn không xong. Hoàng Thượng cầm khăn đưa đến, đã không còn bộ dáng nổi giận đáng sợ như ngày hôm qua, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng lại lộ ra một tia ôn nhu. Dung Diệp đã gọi Phúc Y nhanh chóng đưa thuốc mỡ tới, tay cầm lọ thuốc mỡ đến trước giường luyến nhân: "Đến, trẫm bôi dược cho ngươi."
Luyến nhân nhẹ nhàng lắc đầu, đem khăn chùm trên đầu cơ hồ làm thành cái mũ. Hoàng Thượng đột nhiên đối với y ngập tràn ôn nhu, y có chút không tin vào mắt mình, nhớ tới đêm qua đau đớn khôn cùng, luyến nhân vẫn là có chút sợ hãi.
Chính là lúc này, Hoàng Thượng toát ra vẻ ôn nhu khó gặp, khiến luyến nhân trong lòng không hiểu sao rung động một chút, ngực đột nhiên đập thật nhanh, hai má dần dần đỏ lên.
"Không cần, Hoàng Thượng, luyến nhân có thể tự làm, không dám phiền Hoàng Thượng." Luyến nhân sợ tới mức đem chăn bao lại toàn thân mình, chỉ lộ ra hai ánh mắt ở bên ngoài.
"Tốt lắm, trẫm không làm khó dễ ngươi, nhưng chính là dược nhất định phải bôi."
Dung Diệp đem thuốc mỡ đưa đến trước mặt luyến nhân, ý tứ rõ ràng: nếu không cần ta hỗ trợ, vậy ngươi tự mình liền bôi.
Luyến nhân khó xử nhìn chén thuốc trước mặt, vết thương kia ở phía sau, chính mình làm sao xem đến, dược để lâu cũng sẽ không còn công hiệu, hiện tại Hoàng Thượng ở trước mặt, y làm sao không biết xấu hổ mà tự bôi dược? Hoàng Thượng tuy rằng trên mặt vẫn là không để lộ bất kì cảm xúc gì, nhưng luyến nhân cảm giác được Hoàng Thượng trên mặt chính là đang xem kịch vui. Luyến nhân dù sao tâm tính vẫn là một đứa nhỏ, y bối rối, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Dung Diệp nhìn thấy luyến nhân thẹn thùng, trong lòng có chút ngứa, thế là cúi thấp xuống môi phấn nộn mềm mại nhẹ nhàng hôn một chút. Luyến nhân chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không có tỏ vẻ kháng nghị, thế là Dung Diệp liền không nhẫn nại, tại miệng nhỏ nhắn phấn hồng kia hôn xuống lần nữa.
Luyến nhân chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, biết Hoàng Thượng đang hôn y, tuy rằng thân thể khẩn trương lại nhẹ nhàng phát run, y cũng không có phản kháng. Đêm qua, chuyện gì tới cũng đã tới, hiện tại phản kháng cũng không còn kịp. Luyến nhân tự an ủi chính mình, tự tìm cho chính mình một cái lý do, nếu không nghĩ như vậy, y cảm thấy có lỗi vì yêu Vương gia. Cho dù Vương gia cưới vợ, chính là luyến nhân biết, Vương gia trong lòng còn có y. Nếu cứ như vậy rơi vào tay Hoàng Thượng đối y nhu tình, luyến nhân cảm thấy chính mình thực hèn hạ.
Dung Diệp nhẹ nhàng hôn luyến nhân, nhìn thấy y lúc này mất tập trung, trong mắt nổi lên ý xấu, ở môi luyến nhân gặm cắn một chút.
Luyến nhân cảm giác được đau đớn liền hé miệng nhẹ giọng hô đau, lại bị đầu lưỡi linh hoạt thừa dịp lỗ hổng dò xét tiến vào. Luyến nhân mới quen tình dục, vẫn không thể thừa nhận tình cảm mãnh liệt như vậy, hai tay gắt gao nắm lấy quần áo Dung Diệp, miệng nhẹ giọng phát ra âm thanh ngâm nga, nước miếng trong miệng không kịp nuốt liền chảy xuống cổ y.
Dung Diệp tuy rằng trải qua nhiều chuyện, hắn trong lòng hiểu được, luyến nhân cũng không phải bắt đầu thích hắn, luyến nhân chính là không muốn làm hắn nổi giận, cho dù hiện tại hắn chiếm thân thể luyến nhân, chính là tâm luyến nhân cũng không ở trên người hắn. Bất quá, Dung Diệp cũng không để ý.
Dung Diệp mười tám tuổi đăng cơ, phụ hoàng mẫu hậu song song ly thế, lưu lại hắn mang theo mười một đệ đệ, áp lực đối mặt cùng triều đình, hắn một mình gánh chịu tất cả, cũng dần dần dưỡng thành tính tình lãnh khốc.
Đến chín năm sau, vì danh lợi gia tộc, không ít người đem những nữ nhi còn trẻ tuổi tiến cung, các phi tần đơn giản là muốn hầu hạ khiến Cửu ngũ chí tôn cao hứng, rồi mới cùng gia tộc chia lấy phân nửa quyền lợi, không ai là thật tâm đối đãi hắn, cho nên luyến nhân dù không phản kháng hắn xem ra cũng không phải chấp nhận.
Thân thể luyến nhân mang đến cho hắn khoái cảm khác biệt cùng những vị phi tử khác, khiến hắn vô cùng khoái hoạt, những thứ còn lại hắn không thèm quản, tâm luyến nhân chứa ai hắn không muốn biết. Nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không cho luyến nhân có cơ hội trở lại bên cạnh Lục Vương gia.
Mười một đệ đệ đều là tâm phúc của hắn, mà lục đệ của hắn thế nhưng vì tiểu hài tử lại dám cùng hắn trở mặt, do đó, luyến nhân này nhất định phải rời khỏi lục đệ. Lúc trước hắn nghĩ, chỉ cần làm cho lục đệ nghĩ rằng luyến nhân đã là người của hắn, như vậy lục đệ dù không muốn cũng phải buông, thời gian lâu sẽ tự nhiên quên đi tiểu luyến nhân này.
Nhưng trước đây, hắn không có chạm qua luyến nhân, thứ nhất là nghĩ y dù sao cũng là người của lục đệ, thứ hai là bởi vì lúc đó luyến nhân còn quá nhỏ, hoàn toàn không thể gợi lên dục vọng của hắn, hiện giờ gặp lại luyến nhân lại không thể tự kềm chế, Dung Diệp trong lòng tự định ra cho chính mình thời hạn, thời gian vừa đến phải đem luyến nhân vứt bỏ, tuyệt không thể giữ bên cạnh một người ảnh hưởng đến đệ đệ của chính mình, bọn đệ đệ cần hắn bảo hộ, còn có bốn đệ đệ vẫn là vị thành niên, hắn không thể để cho chính mình lưu lại nhược điểm.
Luyến nhân nhưng không biết, chính mình dùng hai năm để hận Hoàng Thượng, giờ khắc này Hoàng Thượng ngay tại trước mắt, ở trong lòng y đã không còn tồn tại sợ hãi, tâm can nhỏ bé của y đã bị Hoàng Thượng mặt ngoài ôn nhu lấy đi.
Tình thoáng đã sinh, trong lòng không cách nào gỡ bỏ, không còn tình cảm ngây ngô khi còn trẻ, hiện tại đối mặt là tình yêu chân chính, nhưng là chính y không ngờ được, y đã sắp bị người bỏ rơi.