"Hầu gia không cần tự trách như vậy, thái tử không có trở ngại gì, không thể trúng gió chủ yếu là sợ lưu lại vết sẹo, hiện tại xem ra thái tử khôi phục không tồi, thời điểm thân thể ngứa ngáy, chỉ cần cảm thấy ngứa liền bôi một chút thanh lương cao là ổn."
Nghe thái y nói, luyến nhân cuối cùng cũng yên lòng, phất phất tay, cung nhân phía dưới liền tiễn thái y đi ra ngoài. Luyến nhân quay lại nhìn thái tử nằm ở trên giường, nhất thời không biết nên làm sao mới tốt. Thái tử sẽ là người kế thừa duy nhất của Đại Thịnh hoàng triều, mà hắn hiện tại mới bốn tuổi, tương lai sẽ có đủ loại thử thách chờ hắn, ở chung với hắn một năm, y thật sự rất thương yêu đứa nhỏ này, giống như là con do chính y sinh ra, muốn đem hết thảy những gì tốt đẹp nhất đều cho hắn. Nhưng là, cho dù ở trước mặt Thái hậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong lòng luyến nhân vẫn rất bất an.
Cho dù y cùng Dung Diệp có bao nhiêu thân mật, vẫn không thay đổi được chuyện Dung Diệp là Hoàng đế, cho dù Dung Diệp khẳng định vì y hi sinh hết thảy, mà chính mình có thể ích kỷ như vậy sao? Thái hậu nghĩ chính là quốc gia xã tắc, có thể nói nàng sai sao? Thái hậu tuy rằng không phải mẫu thân Dung Diệp, khả dù sao cũng là quý phi duy nhất của Tiên Hoàng, nàng nguyện ý buông thân phận đối chính mình hành lễ, chỉ vì muốn chính mình hồi cung, vì muốn cho Dung Diệp có thể an tâm triều chính. Hiện tại vì con nối dõi hoàng thất, lại ở trước mặt y hạ thấp chính mình cầu tình. Một mẫu thân như vậy, vì đứa con có thể làm đến bước này, nếu là y vì Huyền Khôn ── luyến nhân xác định chính mình cũng sẽ làm như thế.
Dung Diệp xử lý xong chính vụ cũng đã hết ngày, theo ngự thư phòng trở lại tẩm cung, thay đổi quần áo muốn đi tìm luyến nhân.
"Luyến nhân hôm nay có trở về không?"
"Không, hôm nay nghe nói thái tử đã tốt hơn nhiều, mọi người trong cung đều yên tâm hơn. Hầu gia ở lại bồi thái tử, hơn nữa nghe nói, hôm nay Hầu gia lại tuyên thái y một lần, là ở Tê Phượng cung tuyên, Hầu gia hẳn là đem thái tử ôm qua đó." Phúc y giúp Dung Diệp thắt lại dây lưng bên hông, đứng dậy đáp lời.
"Nga? Theo trẫm đi xem." Dung Diệp chỉnh vạt áo trước một chút, rồi từng bước ra cửa.
Sắc trời đã muốn tối, luyến nhân nhẹ nhàng dỗ Huyền Khôn, thấy hắn ngủ say mới đứng dậy, đột nhiên rất choáng đầu, nghĩ đến mấy ngày qua vì chiếu cố thái tử ngủ không tròn giấc có chút mệt mỏi, muốn tìm một chỗ tựa một chút, lại cảm thấy phía sau được người ôm lấy, cảm giác quen thuộc làm cho toàn thân y buông lỏng.
"Xảy ra chuyện gì? Có phải quá mệt mỏi không." Dung Diệp đỡ lấy luyến nhân, đem y từ chỗ ngồi bế đi ra thiên điện.
"Ngươi đem ta ra đây làm gì? Khôn nhi hắn..." Luyến nhân sốt ruột nhìn lại chỗ thái tử.
"Thái y không phải đã nói hắn tốt lắm rồi sao, ngươi còn lo lắng cái gì? Hắn đều ngủ giống tiểu trư, còn ngồi tại đó nhìn hắn, ngươi cũng quá sủng hắn rồi." Vừa nói vừa đi tới chính điện Tê Phượng cung, Dung Diệp đem luyến nhân đặt ở trên giường: "Cả đầu ngươi đều chỉ nghĩ tới Khôn nhi, ta thực ghen tị, chúng ta đã bảy ngày không cùng một chỗ, ngươi lại không để ta hảo hảo nhìn ngươi?" Bộ dáng Dung Diệp cùng một tức phụ hờn giận thực giống nhau.
"Nhớ ngươi làm gì nha? Mỗi ngày đều quấn lấy ta, ước gì ngươi ly ta xa một chút." Luyến nhân cười nói.
"Hôm nay không quấn lấy, chính là rất nhớ ngươi, ngươi bảy ngày bảy đêm cũng chưa hảo hảo nghỉ ngơi, ta không muốn thấy ngươi vất vả như vậy." Dung Diệp cũng ngồi đến trên giường, nâng mặt luyến nhân cẩn thận xem xét: "Nhìn ngươi đều gầy như vậy, nhất định mệt chết đi."
"Mệt một chút có là gì, chỉ cần Khôn nhi không có việc gì ta đã an tâm."
"Đúng vậy, tiểu bạch kiểm đáng yêu như thế, đương nhiên là muốn trả giá chút tâm tư." Dung Diệp cùng luyến nhân trêu đùa, xem ra tâm tình của y không tốt, Dung Diệp tưởng y vẫn lo lắng bệnh tình thái tử.
"Diệp, không bằng... Lại sinh một đứa đi." Luyến nhân suy nghĩ thật lâu, vẫn là nhịn không được mở miệng.
Ngoài miệng nói làm vợ chồng bình thường bất quá là lừa mình dối người thôi, Dung Diệp thân là vua của một nước, trách nhiệm làm sao có thể không để ý, cả một buổi chiều giằng co tâm sự, luyến nhân cuối cùng cố lấy dũng khí nói ra, tuy rằng thời điểm nói ra trong lòng rất đau, chính là y biết, nghe được lời nói này Dung Diệp so với y cũng không khá hơn bao nhiêu.
Dung Diệp hiển nhiên không hiểu được ý tứ trong lời nói luyến nhân, tiếp tục cùng luyến nhân trêu đùa: "Tốt, chúng ta đi Quan Âm miếu van cầu Quan Âm, nàng cũng không thể bỏ lòng từ bi tặng cho ta một nhóm hài tử." Vừa nói, tay còn không thành thật sờ lên bụng luyến nhân.
"Diệp, ta là nói thật." Cầm lấy tay Dung Diệp đang vuốt ve bụng y, luyến nhân đứng đắn nói.
Xem biểu tình luyến nhân thực nghiêm trọng, nụ cười trên mặt Dung Diệp cũng cứng lại: "Luyến nhân, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không? Chúng ta đã có thái tử, vì cái gì còn muốn sinh thêm một đứa? Ngươi không thương ta sao? Vì cái gì muốn ta đi theo người khác lên giường? Là vì con nối dõi sao? Ngươi vì cái gì đột nhiên nghĩ như vậy? Có phải có ai đã nói với ngươi cái gì hay không? Là Cẩm phi sao?" Dung Diệp hoàn toàn đã không còn bộ dáng trấn định trầm ổn như ngày thường, kích động nắm chặt hai vai luyến nhân.
"Ngươi đừng trách cứ người khác, là ta tự nghĩ như vậy, dù sao ta cũng không quản ngươi đi tìm nữ nhân, nói ra, theo ta lên giường cùng người khác lên giường có gì khác nhau?" Không thể bất động vu trung, luyến nhân nhịn không được tăng lớn thanh âm, giống như như vậy mới có thể tự thuyết phục chính mình tin tưởng.
"Ngươi nói cái gì?" Dung Diệp trở nên có chút không biết làm sao, luyến nhân hồi cung đã hơn một năm, hắn một mực cố gắng lảng tránh vấn đề này, có lẽ luyến nhân không phải ý tứ đó, chính là câu nói này làm cho hắn không thể không nghĩ đến ý tứ kia.
Tuy rằng Dung Diệp cùng luyến nhân mỗi đêm đều cùng một chỗ, hoan ái cũng coi như hài hòa, chính là vật kia của luyến nhân vẫn không phản ứng được, tuy rằng mỗi lần cao trào đều có dương tinh chảy ra nhưng lại ngạnh không đứng dậy. Dung Diệp không thể không tự trách, đây là bệnh căn do năm đó lưu lại, cho dù là mỗi đêm ngủ cùng một chỗ, Dung Diệp vẫn không thể xác định luyến nhân cùng hắn có thực là hưởng thụ hay không, chỉ có thể tận lực giảm bớt lo lắng của y, muốn làm cho y càng thoải mái.
Đã hơn một năm qua, Dung Diệp đi tìm rất nhiều thầy thuốc, tất cả thầy thuốc đều nói thân thể luyến nhân không có vấn đề, đây là tâm bệnh. Cũng thử qua rất nhiều phương pháp, lại thủy chung không có tiến triển. Đến bây giờ, luyến nhân đã cự tuyệt thầy thuốc, chỉ nói hiện tại cũng rất thoải mái, chính là điều này lại thành khối tâm bệnh trong lòng Dung Diệp.
"Diệp, chúng ta là phu thê, ta hi vọng ngươi là của riêng ta, nhưng ngươi đồng thời cũng là Hoàng đế, giang sơn xã tắc đều là trọng trách của ngươi, chúng ta không thể ích kỷ như vậy."
"Không... Không phải, luyến nhân, không phải như thế, ngươi đang nói dối đúng không? Ngươi bởi vì sợ hãi ta tìm người khác mới nói như thế đi? Có phải có người bức ngươi rời đi ta? Có phải hay không?" Dung Diệp gắt gao ôm luyến nhân, sợ y cứ như vậy rời đi hắn.
"Tóm lại, ngươi phải có thêm một hoàng tử, coi như là tâm nguyện của ta, hôm nay ta mệt mỏi, để cho ta ngủ đi." Luyến nhân không hề để ý tới phản ứng của Dung Diệp, y đích xác đã quá mệt mỏi, y cần hảo hảo ngủ một giấc.
"Luyến nhân, ta biết vô luận ta làm gì cũng không có thể bù lại lỗi lầm ngày xưa, nhưng là ta thật sự yêu ngươi, ta nghĩ sẽ đối ngươi thật tốt, luyến nhân, đừng không để ý tới ta."