Người chủ trì: Được rồi, được rồi. Xin các người đừng dùng mấy cái ví dụ lỗi lời như Willie Yang và Sư tử vàng để hành hạ lỗ tai khán giả nữa. Bọn họ đã biến thành tro bụi mốc meo trong vũ trụ từ lâu rồi. Các vị, nói về đề tài mới mẻ chút có được hay không?
Nhà sinh vật học A: Trên thực tế, chủng tộc chưa khai hóa của vị nữ vương mới rất có thú vị. Bọn họ có mười hai đế chế quốc gia, dùng loại trực giác đặc thù của động vật bầu chọn ra quốc vương.
Nhà xã hội học B: À à, cái này tôi đã nghe nói. Có một con thú được bọn họ kêu là Kỳ Lân, là một động vật rất đáng yêu có thể được cưỡi như ngựa đấy.
Nhà chính trị học C: Tôi đã viết ba mươi hai bài luận văn vì hiện tượng này rồi đấy. Không nói đến năng lực của quốc vương, cách thức vận hành đất nước của họ có một vấn đề rất lớn: Giữa khoảng thời gian quốc vương cũ chết đi và quốc vương mới ra đời, quốc gia sẽ hoàn toàn bị rơi vào sự rối ren hỗn loạn. Những tư liệu sản xuất được tích lũy và tiến bộ xã hội được sinh ra lúc trước có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hoàn cảnh trở nên rất phiền phức khó giải quyết. Bọn họ có tiến hóa thêm một vạn năm nữa cũng không vào được liên minh sinh vật có trí khôn trong vũ trụ đâu.
Nhà xã hội học B: Hì, đừng nói tuyệt đối như thế. Hành tinh màu xanh thuộc chòm sao Orion xoay quanh Thái Dương Hệ kia rất thích đem tài nguyên quý giá chế biến thành một đống rác để trước cửa nhà. Lần trước tôi đã đánh cuộc với người làm nhà mình, mười vạn năm sau bọn họ cũng không thể vào được liên minh. Kết quả thì sao? Tại nơi nguyên thủy đáng sợ kia lại phát hiện ra người định mệnh của hành tinh Dicken. Khiến tôi thua hơn hai nghìn thẻ nhiên liệu đấy!
Nhà chính trị học C: Đó là trường hợp đặc biệt. Nếu không có hành tinh Dicken tài trợ, thì con người ở hành tinh màu xanh kia đã ăn hết tài nguyên cả hành tinh trước khi họ sản xuất hàng loạt những phi thuyền vũ trụ có giá phải chăng rồi. Các người nhìn xem, bọn lại vì một chút lý do bé nhỏ không đáng kể lại giết chóc lẫn nhau. Thậm chí không thèm quan tâm giết chết những trẻ vị thành niên cùng chủng tộc. Tôi kiên quyết phản đối bọn họ gia nhập liên minh, những kẻ này thật độc ác!
Nhà sinh vật học A: Chúng ta dùng thuật ngữ kêu bọn họ là người trái đất được không? Được rồi, các anh nói cũng là sự thật. Nhưng những điều này là những tình huống cá biệt của từng quốc gia. Trên thực tế, gien người trái đất rất có tiềm lực. Trước khi được hành tinh Dicken bảo vệ, đã có rất nhiều tổ chức phi pháp bắt cóc con người ở đó để tiến hành nghiên cứu. Hoàng tộc thông minh của Dicken sao lại chịu chọn một người vợ trong đống phế thải chứ? Tôi đoán không chừng, dưới sự giúp đỡ hết mình của Dicken, có thể trong thời gian ngắn nhất họ sẽ tiến hóa thành sinh vật có trí khôn ưu tú đẳng cấp cao.
Nhà xã hội học B: Càng thông minh càng nguy hiểm. Người ở trái đất có thói quen lãng phí và chỉ trích đáng sợ. Tôi hi vọng Ủy ban Liên Minh sẽ thật tình suy nghĩ liệt bọn họ và danh sách không thích hợp.
Người chủ trì: Xin các vị hãy quay trở về với luận đề sinh sản vô tính, vứt bỏ người của hành tinh màu xanh đi. Tiết mục này không phải là “Thế giới động vật hoang dã”.
Nhà chính trị học C: Được rồi, chúng ta lại nói về hoàng cung Dicken. Tôi nghĩ không ra trong vũ trụ này còn có nơi nào được bảo vệ nghiêm mật hơn ở đây. Trừ phi là không gian vũ trụ sụp xuống, không có gì có thể gây tổn hại đến hoàng cung. Cảnh giới này, ngoại trừ đế chế cường quyền…
Nhà xã hội học B: đến tột cùng là đế quốc bị hoàng tộc thống trị, hay là hoàng tộc là vật hiến tế của đế quốc…
Nhà sinh vật học A: Trong hoàng cung của Dicken chăn nuôi sinh vật Snake có lực chiến đấu cấp C…
——————
Chiếu quảng cáo giữa giờ: Giai cấp lao động ơi, có phải các bạn rất khó chịu với mớ thẻ game đắt đỏ và cách quản lý không ra gì của ban quản trị trong các trò chơi trực tuyến nhân vật thật không? Muốn có một tinh cầu dành riêng cho trò chơi không? Muốn tự đặt ra nghề nghiệp, thử nghiệm trò chơi vạn năng cùng người quản lý nhiệt tình chứ?
Bầu khí quyển điều chỉnh tự động, mô hình sinh trưởng tự động hóa, những điều này đã không còn là giấc mơ nữa.
Các bạn có thể cùng bạn bè mình cải tạo cả một hành tinh, cho vay theo từng giai đoạn, có vô số thần khí thần thú đang chờ đợi các bạn! Chỉ cần gọi tới đường dây nóng trên TV cũng được tặng Bao lì xì với những món quà thú vị.
Liên minh trò chơi toàn vũ trụ nhắc nhở: Chơi game vừa phải, sinh hoạt lành mạnh.)
———-
Kash: “Mạn Mạn, đừng nằm trên giường xem Tivi, như vậy sẽ làm thủy tinh thể trong suốt của em bị cong đấy.”
Trên chiếc giường mềm mại to lớn ba mươi mét vuông, có một bóng dáng nho nhỏ của hoàng tử phi leo ra.
Mạn Mạn phủi những mảnh vụn của khoai tây chiên trên người “Tiết mục này rất hay, em nên thu lại để mai mốt vừa ăn khoai tây vừa xem. Chỉ có điều, tiết mục quá ngắn, nhưng quảng cáo lại dài.”
Hoàng tử Kash đi ra khỏi tẩm điện, gọi điện cho đội hộ vệ ở hành lang:
[Bute, chi từ tài khoản của tôi cho kênh BBTV108...]
Mạn Mạn (cất giọng): “Kash, em đi ra ngoài dạo một chút, anh khỏi phải đi với em.”
Kash (cất giọng) “Được rồi, đừng ra khỏi màng bảo vệ của hoàng cung, mặc quần áo kín vào. Ở đây lạnh hơn trái đất nhiều lắm.”
Mạn Mạn “Biết rồi.”
Kash tiếp tục nói chuyện với Bute [.. đừng để chiếu quảng cáo giữa giờ nữa.]
—————-
Đêm lạnh như nước, hành tinh Sauron cũng có vệ tinh nhỏ “mặt trăng” chiếu sáng.
Cây cối phổ biến trong vườn đều không có hoa, cũng không có bất kỳ dây leo cong cong vẹo vẹo nào cả, ngay cả những bụi cây thấp bé cũng rất ít. Chỉ có những cây cao to lớn vút vào trong mây, cành lá như đao kiếm. Bọn chúng yên lặng đứng nghiêm, giống như chiến sĩ Dicken đang mặc chiến đấu phục, dùng tính mạng và linh hồn của mình để bảo vệ chủng tộc và đế quốc.
Mạn Mạn đi đi lại lại trong màn đêm, không thấy có một hộ vệ nào. Màng bảo vệ hoàng cung bao gồm những sức mạnh của hoàng tộc các triều đại tích lũy, trực tiếp kết nối với thần kinh của hoàng đế bệ hạ. Cho dù là trong hay ngoài, bất kỳ sức mạnh kỳ lạ nào vượt qua cảnh giới cũng sẽ bị hoàng đế phát hiện.
Hoàng cung vô cùng sống động.
Giữa bầu trời đêm sâu kín, nó giống như một con sư tử mạnh mẽ nhạy bén. Cho dù ở trong mộng, hơi thở cao ngạo vẫn làm bốn phía kinh sợ.
Sau khi lên ngôi, hoàng đế phải kết thúc cuộc chinh chiến du hành nguy hiểm, phải ổn định an nguy cho đế quốc. Trước khi thối vị, căn bản cuộc đời đều phải sinh sống ở tại đây.
Nơi đây cũng là nhà tù của chúa tể sơn lâm.
Hoàng cung trải qua sự cải tạo và xây dựng vô số đời, đường đi trong cung vô cùng phức tạp. Mạn Mạn mãi suy nghĩ về những bức chân dung của các vị hoàng phi trong kỷ niệm điện, bất tri bất giác đã đi quá xa. Quay đầu lại, tẩm cung của hoàng tử Kash đã bị màn đêm và những bóng cây cao lớn che khuất. Mạn Mạn ngẩng đầu nhớ lại đường đi, haizzz, đã vượt qua phạm vi nhận biết GPS sinh vật học của bản thân.
Nói cách khác, là lạc đường.
Đã như vậy … thôi thì tiếp tục đi dạo chút.
Cho nên Mạn Mạn chọn một con đường nhỏ xinh đẹp, thong dong tiếp tục hành trình của mình.
Có tiếng nước chảy.
Một hồ nước rộng trong vườn, không có suối, cũng không có cầu nhỏ, chỉ có hồ nước sâu thẳm. Mặc dù Mạn Mạn biết bơi chó, nhưng cô chưa bao giờ dám đến gần hồ nước trong đêm tối. Dù nước có trong veo đến thế nào, cũng sẽ tối đen sâu không thấy đáy. Ban ngày hòa nhã đến cỡ nào thì khi màn đêm buông xuống cũng sẽ biến thành kinh khủng. Giống như có một mãnh thú khổng lồ mai phục tại nơi nào đó.
Nhưng tối nay không biết vì sao, Mạn Mạn đột nhiên sinh ra một ham muốn từ đáy lòng, giống như bị cám dỗ bợi những gợn sóng lăn tăn và tiếng chảy của dòng nước. Cô muốn đến tham quan, muốn nhìn xem trong nước có cái gì.
Cô đến gần một chút, lại gần một chút..
Trong hồ nước lặng yên, từ từ nổi lên một nửa thân của một sinh vật khổng lồ. Đôi mắt sáng như đèn lồng, con ngươi màu đỏ sậm lạnh lẽo, trên thân thể lạnh băng có rất nhiều vảy bóng loáng. Đây là một con rắn khổng lồ. Mạn Mạn run rẩy cả người, không thể hô hấp. Nhưng lại phát hiện bước chân mình vẫn đi về phía trước.
Con mãnh thú này có thế hấp dẫn thức ăn….
Sự sợ hãi kinh khủng khiến cô quyết định tự cứu mình. Cô nghe người ta nói, lúc bị bóng đè, nếu như nói chuyện, sẽ thoát khỏi sự cứng đờ của thân thể. Mạn Mạn dốc hết sức lực há miệng ra, nhưng giọng nói run rẩy vô cùng yếu ớt, nhỏ đến mức ngay cả mình cũng gần như không nghe rõ:
“Xin, xin chào mi…. Ta tên là Mạn Mạn. Ta thích ăn khoai tây chiên, còn mi?”
Miệng con rắn khổng lồ há ra, trong cái miệng sâu thẳm kia lộ ra đầu lưỡi màu đỏ tươi chia làm ba, phát ra tiếng kêu “khè khè”
Ta không thích khoai tây chiên, ta thích mi hơn.
Mạn Mạn đã đi đến bên hồ nước.
Con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi mọi người…
Con nghĩ, con sắp chết rồi….
Dưới ánh trăng, bỗng dưng một tia sáng bạc vút lên, lướt qua, lại rơi xuống, không ngừng xoay chuyển.
Thân thể con rắn khổng lồ cứng đờ, trong nháy mắt bị cắt thành hai mảnh, mùi máu hôi tanh phun ra khắp trời. Mạn Mạn khôi phục sự tự do thân thể trong cơn mưa máu, hai chân run rẩy gần như khuỵu xuống. Trên cây kiếm bạc sáng chói lạnh như băng lại không hề dính một giọt máu.
Đó là một người đàn ông cao ngất, có một mái tóc dài màu bạc.
“Được cứu rồi >_< cám ơn anh.”
[£§©¡¢Éж¶...] người đàn ông cất tiếng nói thì thào cô nghe không hiểu.
“Thật xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Dicken” Mạn Mạn giơ tay lên, để lộ chiếc nhẫn huy hiệu hoàng tộc đeo trên ngón tay.
“Dẫn tôi trở về tẩm điện của hoàng tử được không?”
Không khí yên lặng, chỉ còn tiếng nước chảy.
Trong hồ nước hiện lên càng nhiều đầu rắn khổng lồ. Đôi mắt đỏ sậm như lồng đen lơ lửng soi rọi giữa không trung, lập lòe lóe sáng, giống như ngọn đèn tử thần đang đưa đường dẫn lối.
Người chậm chạp như Mạn Mạn cũng muốn bật khóc. Hoàng cung Dicken không phải là nơi an toàn nhất vũ trụ sao? Tại sao lại có những sinh vật nguy hiểm như vậy?
Người đàn ông không nhìn hồ nước lấy một cái. Đôi mắt màu bạc với con ngươi hẹp nhìn Mạn Mạn chăm chú, thật giống như cô mới là sinh vật nguy hiểm.
Cuối cùng, anh ta cởi áo choàng trên người ra, ném lên đầu Mạn Mạn. Giọng nói rét lạnh như vùng đất nam cực ngủ say, nói ra tiếng Trung:
“Cô còn yếu hơn cả thức ăn của mấy con thú cảnh này.”
Trong nháy mắt, Mạn Mạn hiểu ra. Bọn chúng chỉ là cá vàng nuôi trong hồ nước, xem cô như một con trùng trắng nõn.
Snake có sức chiến đấu cấp C là một loại động vật thông minh, căn cứ vào mùi của sinh vật có thể phán đoán được lực chiến đấu cao thấp. Kẻ mạnh hơn thì nó ẩn núp. Yếu hơn, kém thông minh hơn thì nó bắt ăn. Cho nên, đối với người hành tinh Dicken mà nói, bọn chúng cũng ngoan ngoãn như thỏ con, an tĩnh như cá vàng, thích hợp để làm thú cưng nuôi trong nhà.
Trên chiếc áo choàng của người đàn ông tóc trắng có mùi của anh ta, bao trùm Mạn Mạn lại như màng bảo vệ. Anh ta chẳng nói gì cả, đi thẳng đến một hướng khác. Mạn Mạn vội vàng chạy đuổi theo. Đến khi cô bắt đầu mệt mỏi thở hổn hễn, đỉnh tháp của tẩm điện đã bắt đầu hiện ra đằng sau rặng cây. Cô vịn thân cây ven đường lấy lại nhịp thở:
“Cám ơn anh, xin hỏi anh tên gì?”
“… Sauron. Cô thích chơi game không?”
“Cái gì?” Mạn Mạn hoài nghi mình lảng tai.
Người đàn ông nhíu mày lại, đôi mắt màu bạc tỏa ra sự không vui. Điều này khiến Mạn Mạn lo sợ trong bụng, cả người rét run. Ánh mắt này còn khiếp đảm hơn cả đôi mắt đỏ sẫm khi nãy.
“Tôi nói chuyện không thích lặp lại.”
“… Đúng vậy, tôi thích chơi game.”
Ánh trăng chiếu lên mái tóc dài trắng bạc của anh ta.
Người đàn ông xoay người rời đi.