Khi sương khói dần dần tan đi, giọng nói lạnh lẽo kia mới vang lên lần nữa:
“Tất cả hiểu chưa?”
Mạn Mạn và hai ngàn chín trăm chín mươi chín người chơi cùng cung kính trả lời “Vâng thưa ngài Game Master _”
Phương pháp thai giáo hiệu quả giúp trẻ thông minh
Mạn Mạn nhìn hoàng tử một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Kash, anh có cảm thấy cách nói của ngài Game Master này rất giống bệ hạ hay không? Mặc dù giọng nói không giống…”
Kash nhíu mày “Giọng nói rất dễ sửa đổi. Nhưng công việc của cha vô cùng bận rộn, không thể nào rảnh rỗi để làm những việc thế này.”
Shisha tiếp lời “Hơn nữa hệ thống game người thật rất phức tạp, căn bản là người thật không thể nào thực hiện quản lý nỗi, chỉ có computer của trung tâm kiểm soát không lưu mới có thể làm được.”
Mạn Mạc cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Cô vẫn có cảm giác nơm nớp lo sợ như bị đôi mắt màu bạc nhìn mình chằm chằm. Thấy những lời nói kia cũng không khiến Mạn Mạn an tâm, Kash quay đầu hỏi “Shisha, có cách nào để xác nhận không?”
Shisha lấy ra máy truyền tin “Tôi sẽ hỏi tổng quản hoàng cung xem.”
Shisha: [Alo, El, tôi là Shisha.]
El: [À à đã lâu không gặp ngài Shisha. Lần trước về đây sao đột nhiên bỏ chạy nhanh vậy? Còn chưa đi uống vài ly đấy.]
Shisha [Một lời khó nói hết, sau này có dịp sẽ nói cho nghe. Bệ hạ đang làm gì vậy?]
El: [Hả? Ngài hỏi việc này để làm gì? Hành tung của bệ hạ thuộc về độ cơ mật cấp hai. Xin lỗi, ngài cũng biết tôi không có quyền báo cáo.]
Shisha: [Tôi hiểu. Anh thử nói những lời này với bệ hạ xem: Hoàng tử phi rất thích món quà, cô ấy muốn nói cám ơn với ngài.]
El: [Không phải đây là khẩu lệnh ám hiệu chứ? Ừ... Đã được thông qua. Bệ hạ đang họp với quốc hội để rút lại chiến lược tại tinh vân Nakelo.]
Shisha [Có video clip không?]
El [Tôi nói này, Video của hội nghị cấp cao làm sao... Ơ, thật gặp quỷ rồi! Khẩu lệnh này sao lại có cấp bậc cao vậy chứ? Được rồi được rồi, tôi gửi một đoạn video ngắn qua đây, chuẩn bị nhận bảo mật.]
Màn hình máy truyền tin xuất hiện một hình ảnh. Mạn Mạn thấy một vùng đất hoang vu gập ghềnh như hố thiên thạch. Dưới bầu trời đỏ bao la có hơn hai mươi người mặc lễ phục Nguyên Soái cao cấp đang đứng nghiêm. Màu bạc chính giữa chói mắt nhất chính là hoàng đế bệ hạ.
Mạn Mạn thấy đúng là bệ hạ đang thảo luận công việc mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại xuất hiện một vấn đề trong đầu “Kash, không phải bệ hạ đang họp quốc hội sao? Nơi nay… thoạt nhìn thật không giống hội trường chút nào cả.”
Kash “Đây chính là di tích quốc hội. Khi thượng nghị dự thảo luật thường phải quyết đấu. Mỗi lần đều san bằng cả tòa nhà, cuối cùng dứt khoát không xây lại nữa.”
Mạn Mạn “Quyết, quyết đấu?”
Kash gật đầu “Không thống nhất được thì sẽ quyết đấu, đây là truyền thống.”
Trên video, quả nhiên hai vị Nguyên Soái bắt đầu trợn thẳng đôi mắt có con ngươi hẹp. Ở đây không giống như cuộc họp quốc hội tại một đảo quốc nhỏ độc lập trên hành tinh xanh. Họ không tranh cãi chửi nhau như ở chợ bán thức ăn. Hai người vẫn duy trì trạng thái uy nghiêm lạnh lùng. Trong đó một vị Nguyên Soái cởi xuống bao tay màu trắng ném vào đối phương. Sau đó hai người đi đến một nơi xa. Không khí quyết đấu bỗng dưng được phóng lên cao, hố thiên thạch càng mờ mịt khói mù, đã sâu càng thêm sâu.
Bệ hạ không hề có ý ngăn cản. Mọi người chỉ cùng nhau chờ đợi kết quả tranh luận.
Rốt cuộc Mạn Mạn có thể hiểu được tại sao hoàng đế có quyền bác bỏ dự luật của quốc hội. Bởi vì dù đánh tay đôi hay đánh hội đồng, hoàng tộc cũng là kẻ mạnh nhất.
El: [Xem xong rồi chứ? Nhớ xóa đi hình ảnh đã nhận dùm tôi nhé. Mà tôi nói này, sao ngài lại có được khẩu lệnh cao như vậy?]
Shisha: [Một lời khó nói hết (là tôi đoán). Cám ơn El, lần sau tôi về đế đô mời anh uống rượu.]
El [Mỗi lần ngài đều nói như thế. Đúng rồi Shisha, ngài có biết tại sao gần đây bệ hạ không đến hậu cung nữa không? Tôi bị mấy người đẹp kia làm phiền đến sắp điên mất. Ngày nào cũng đuổi theo tôi giống như đòi nợ...]
Shisha [Alo, alo, gì hả? Ở đây nghe không rõ. Có phải tro bụi ở hành tinh đã ảnh hưởng đến tín hiệu không? Alo lớn tiếng chút...]
Shisha cúp máy “bụp” một tiếng, sau đó nói với Mạn Mạn “Được rồi, xin cô cứ yên tâm. Game Master điều khiển tự động có thể tham khảo tính cách của người đầu tư, cho nên cách nói chuyện giống nhau là bình thường.”
Mạn Mạn gật đầu: “Cám ơn anh, Shisha. Vì tôi hơi sợ bệ hạ.”
Kash cười: “Em sợ cũng bình thường. Vì tồn tại cảm của cha quá mạnh mẽ.” Hệ thống có tính cách như vậy cũng khiến cho anh có cảm giác bị cha giám sát từng thời từng khắc…
Mạn Mạn thấy những người chơi khác đã bắt đầu hành động. Cô cũng vẫy vẫy tay với bạn bè ở phía xa.
Tế Tế “Thảo luận xong rồi sao?”
Mạn Mạn gật đầu “Xin lỗi nhé, để các cậu đợi lâu.”
Tiểu Ngai “Không sao, nhân cơ hội này chúng tớ đến xem hướng dẫn của trò chơi. Đầu tiên là chúng ta phải lựa chọn nghề nghiệp.”
Mạn Mạn hỏi “Đến đâu chọn? Chọn trực tiếp với Game Master hả?”
Tiểu Ngai chỉ về phía xa xa. Mạn Mạn đưa mắt trông theo chỉ thấy chính giữa khoảng thảo nguyên xanh biết, có một căn nhà rất giống KFC đứng sừng sững trơ trọi. Trên tấm bảng lớn màu đỏ có mấy chữ Hoa chớp đèn vàng sáng rực rỡ: Sở giới thiệu nghề nghiệp.
Hoàng tử phi vĩ đại Mạn Mạn dẫn theo một chàng hoàng tử, ba cô bạn thân, ba người hộ vệ hùng hùng hổ hổ xuất phát đi vào Sở giới thiệu nghề nghiệp. Sau đó… Trong nháy mắt bị những người chơi “ăn theo” cũng vội vã tìm việc làm chen kín.
Tiểu Loát “Quá sợ rồi Mạn Mạn, hành tinh Dicken không thể cho một cái bệ cao lên một chút để đứng sao?”
Kash xốc người vợ bé bỏng của mình lên thoát ra khỏi đám người, nói vô cùng khẳng định “Anh thích như vậy.”
Mạn Mạn nói cường điệu ở trên không trung “Nói về nam nữ ở hành tinh Dicken ai cũng cao 1m9. Rita nói đó giờ chưa thấy ai thấp hơn chút nào đâu.”
Đám người nhanh chóng biến mất trong những gian phòng nhỏ. Nơi này sử dụng kỹ thuật không gian áp suất đa trọng. Khi một người bước vào, lập tức sẽ có một gian phòng được tạo ra. Cho nên tuy số người đông, nhưng gần như không có ai phải chờ đợi, chật chội nhanh chóng biến mất.
Một mình đứng trước khung phòng, Mạn Mạn lại nghe “Hướng dẫn an toàn” một lần nữa. Rồi bước vào trong ánh mắt lưu luyến của hoàng tử Kash.
(Tế Tế: Này, mình như vừa thấy chiếc đuôi nhỏ thật đấy.)
(Tiểu Loát: Chỉ có rời xa nhau năm phút thôi mà, cần đến thế không?)
(Tiểu Ngai: Yên lặng đi, đây là nghi thức chú chó trung thành tạm biệt chủ nhân)
Trong gian phòng nhỏ có một ông chú râu cá trê ngồi đó.
Ông chú: “Xin chào cô, mời ngồi. Tôi là người giới thiệu nghề nghiệp A, xin hỏi cô muốn lựa chọn nghề nghiệp gì?”
Mạn Mạn: “Chào chú, có bao nhiêu lựa chọn vậy?”
Ông chú: “Tôi sẽ giới thiệu cho cô ba loại: Mục Sư – dùng phép trị thương. Thuật Sư- Dùng thuốc để hỗ trợ đồng đội, hoặc là Vũ Nương dùng điệu múa tuyệt đẹp nhiễu loạn quân địch.”
Mạn Mạn “Vậy còn nghề phụ?”
Ông chú: “Nghề phụ tương đối an toàn, thích hợi với con gái, hơn nữa trang phục cũng rất đáng yêu. Tôi mãnh liệt đề cử với cô ba loại này.”
Mạn Mạn: “Nhưng tôi không muốn làm mấy loại này. Gần đây tôi ăn khoai tây chiên nhiều quá, vũ đạo sẽ không duyên dáng.”
Ông chú: “… Vậy cũng được, tôi xin giới thiệu hai loại khác: Người Bắn Cung – có thể nhanh nhẹn tấn công kẻ địch từ phía xa. Và Pháp Sư có rất nhiều phép thuật tráng lệ, đồng phục cũng rất dễ thương.”
Mạn Mạn “Thao tác đánh xa của tôi không giỏi. Có nghề nào xông vào chém trực tiếp không?”
Ông chú: “………. Có kiếm sĩ và thích khách. Nhưng vô cùng bạo lực, trang phục cũng không đẹp.”
Mạn Mạn: “Vậy thì kiếm sĩ đi.”
Ông chú: “….. Cô không suy nghĩ chút nữa sao?”
Mạn Mạn “Chú à, đẩy mạnh việc tiêu thụ trang phục dễ thương có trích phần trăm sao?”
Ông chú: “Không có, tôi là mô hình điều khiển tự động.”
Mạn Mạn: “Ừ, vậy thì kiếm sĩ.”
Ông chú mô hình điều khiển tự động thoạt nhìn vô cùng ủ rũ nhấn cái nút khác trên bàn. Mạn Mạn thấy hoa mắt, cảm giác như bị trực tiếp ném lên không trung. Đồng thời, cô nhìn thấy hằng hà những quầng sáng phát ra từ những nơi khác nhau.
Hóa ra, chọn nghề xong sẽ tự động rời khỏi căn phòng…
Năm phút sau, Mạn Mạn an toàn đứng trên đất liền, xung quanh là cánh rừng rậm rạp. Có những đốm sáng lập lòe nhấp nháy như đôi mắt của dã thú, tiếng sột soạt chứa đựng những nguy cơ ẩn núp. Mạn Mạn cúi đầu nhìn xem, vũ khí và trang phục đã hoàn chỉnh. Ặc, thay quần áo trên không trung vậy đã hoàn toàn lõa lồ rồi… Thôi đi, ai cũng giống ai cả, chịu thiệt nhất chính là Kash.
Mạn Mạn kiểm tra trang bị một chút, phát hiện ra trang phục của kiếm sĩ cũng đáng yêu không giống như ông chú kia nói. Một bộ áo giáp bạc nho nhỏ lóng lánh, nguyên liệu công nghệ cao mặc vào cũng không bị cấn. Vừa chắc chắn vừa nhẹ nhàng, hoàn toàn không trở ngại hành động. Như là một bộ quần áo giản dị thoải mái nhất.
Cô rút kiếm ra, Aaaaa Ta là She-ra (1)! Sức mạnh vô địch!
(1): Là một phim truyền hình năm 1985.
Mạn Mạn giơ kiếm xông vào khu rừng, hoàn toàn quên mất tất cả….
Kash: [Hừ, không thể truyền tống ngẫu nhiên. Chỉ có điều bốn chúng ta sao lại ở cạnh nhau vậy?]
Shisha [Tín hiệu của thiết bị theo dõi đã bị ngăn trở, điện hạ, bây giờ hoàng tử phi chỉ có một mình.]
Kash [Lập tức đi tìm cô ấy, nơi này quá nguy hiểm. Chiến hạm tuần tra đâu?]
Shisha [Không có cách nào liên lạc được, xem ra từ lúc trò chơi bắt đầu, ngoài trừ phi thuyền cứu viện ra, thì tất cả những liên lạc khác đều bị cắt đứt rồi.]
Kash [Trang bị và máy truyền tin cũng là kỹ thuật quân sự...]
Hai người nghiêm túc thảo luận khả năng Mạn Mạn bị truyền tống đến vùng lân cận.
Bute ngửa mặt lên trời, từ vẻ mặt khiếp sợ vĩ đại khôi phục lại trạng thái bình thường [Tôi nói... Hai người các anh có chú ý chúng ta đang mặc cái gì không?]
Những cánh hoa bay lả tả trên không trung, bốn người đàn ông cao lớn đứng trong biển hoa mỹ lệ. Hoàng tử Kash mặc áo bào Mục Sư trắng như tuyết. Khí chất thần thánh thuần khiết thể hiện rõ trên vóc người cao thon của anh. Chiếc mũ y tá nhỏ tròn trịa trên đầu càng tôn lên vẻ đáng yêu thanh nhã.
Đội hộ vệ cũng mặc những màu sắc khác nhau:
Shisha: Màu xanh lam.
Bute: Màu hồng phấn.
Nedy: màu xanh biếc.
Shisha [Hoàng tử phi yêu cầu chúng ta chơi nhân vật hổ trợ, tôi nghĩ chỉ có Mục Sư mới có thể đảm bảo tính an toàn của cô ấy.]
Bute: [(Nỗi điên) A a a a!! Màu hồng phấn, tại sao tôi lại là màu hồng phấn!!!]
Nedy [(Nước mắt chảy dài) Tôi không thích cái mũ màu xanh biếc này _]
Kash: [(Nhìn về phía xa xa) Mạn Mạn, rốt cuộc em ở đâu]