Trong một góc khuất, Lương Đào, Liễu Hân, Thiên Ngọc đều đồng thời nghiến răng tức giận. Lý Doãn Kiều ngược lại, một mặt bình thản. Không ai biết, trong cái đầu nhỏ xinh của nàng ta đang toan tính điều gì.
- Chúng ta phải làm gì đó, không thể trơ mắt nhìn tiện nhân kia cướp đi hào quang như vậy được! - Thiên Ngọc mở miệng đầu tiên
- Phải lắm. - Lương Đào hùa theo
-....
Đợi sau khi đám nữ nhân bên cạnh bàn tán xong, Lý Doãn Kiều mới tao nhã mở miệng:
- Việc này, không có gì là khó cả.
Sáu đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía nàng ta. Thiên Ngọc nhíu mày:
- Ngươi có suy tính gì?
- Khởi bẩm Quận chúa, việc này hết sức đơn giản, có điều...
- Mau nói! - Thiên Ngọc mất kiên nhẫn gắt
- Dân nữ cần có chỗ chống lưng, tránh hậu hoạn về sau.
Thiên Ngọc "ha hả" cười lớn, ánh mắt lộ ra tia sát ý:
- Chỗ dựa thì Lý tiểu thư cứ yên tâm, Quận chúa ta không có thứ gì, ngoại trừ quyền lực.
Mắt Lương Đào cũng đảo vài vòng, tính toán một lát, hào sảng góp lời:
- Ta cũng tham gia. Có Sở Quốc chống đỡ, chắc không có việc gì chứ?
Lý Doãn Kiều cười đến miệng rộng tới mang tai. Trương Y Xảo ngươi, có trách thì trách ""cây to đón gió lớn".
Liễu Hân vẫn im lặng nãy giờ, sợ hãi lên tiếng:
- Các vị tỷ tỷ, đừng làm vậy!
Thiên Ngọc trừng mắt nhìn nàng ta:
- Câm mồm! Ngươi muốn giúp tiện nhân kia?
- Dân nữ không dám!
Liễu Hân mặc dù bản tính lương thiện, nhưng lại quá nhút nhát, hoảng hồn dập đầu. Nàng tuy cũng ghen tỵ với Y Xảo, nhưng chúng quy không dám hại nàng ấy.
Thiên Ngọc "hừ" lạnh, dẫn đầu rời đi. Lý Doãn Kiều nhìn Liễu Hân còn đang run rẩy, lạnh giọng:
- Ngươi dám bép xép lời nào, đừng mong giữ được cái mạng!
- Ta... Ta sẽ không nói cho ai hết. - Liễu Hân cắn môi
- Tốt lắm!
*****************
Y Xảo mệt mỏi ngồi xuống ghế, phòng nghỉ của nàng. Nha hoàn Thanh Trúc mắt sáng rỡ luôn mồm liến thoắng ca tụng:
- Tiểu thư, người thật lợi hại. Người có biết vừa rồi người cưỡi ngựa, bắn cung uy vũ lắm không? Đám tiểu thư, công chúa kia sao bằng một góc của người được
- Thanh Trúc, cẩn thận lời nói, tai mắt của Triều đình ở khắp nơi.- Y Xảo trừng mắt nhìn nàng
Thanh Trúc giật mình, lấy tay che miệng. Hạ nhỏ âm lượng, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
- Tiểu thư, vừa rồi em sơ ý. Nhưng quả thực tiểu thư rất là tuyệt luôn! Chỉ nghĩ đến việc sau này người sẽ trở thành phu nhân của Lăng gia, trở thành chủ nhân thực sự của em, là em đã cao hứng không thôi.
Hai chữ "phu nhân" đánh mạnh vào tâm trí nàng, Y Xảo cúi thấp đầu. Còn có cơ hội sao?
- Thanh Trúc, ngươi đi ra ngoài đi, ta cần yên tĩnh một lát.
Thanh Trúc gật đầu, nhanh chóng lui ra. Y Xảo day trán mệt mỏi, nàng nên trở về hay không đây? Người thương của nàng không có ở nơi kia. Nàng không nên gặp hắn, càng không nên nảy sinh tình cảm với hắn. Lựa chọn của nàng, là đúng hay sai đây?
- Y Xảo. - Doãn Kiều nhoẻn miệng cười, đẩy cửa đi vào
Y Xảo cảnh giác mở mắt:
- Lý tiểu thư có gì dặn dò?
- Hì, cũng không có gì. Sau khi thi đấu với muội, tỷ thấy muội là nữ nhân có tài, vô cùng mến mộ muội. Vừa rồi thi đấu chắc muội mệt lắm. Trùng hợp nha hoàn của tỷ làm chút canh gà, tỷ mang qua cho muội một ít. Coi như chúng ta làm quen.
Doãn Kiêu nói một hơi bày tỏ "tình thân mến thân" vô cùng cảm động, đồng thời đẩy chén canh gà về phía Y Xảo
Y Xảo nhếch mép cười nhạt như có như không. Ả dường như đã quên lời từng nói với nàng? Cái gì mến mộ, diễn sâu quá rồi. Ánh mắt vô thức dừng lại trên chén canh. Ngón tay ngọc nhẹ miết xung quanh miệng chén, ăn vào, có lẽ là một sự giải thoát, nàng, có lẽ không cần chọn lựa ở lại hay trở về.
Nhanh chóng ngước mắt lên, Y Xảo nhoẻn miệng cười ngọt ngào:
- Muội rất cảm kích tấm lòng của tỷ tỷ, cảm ơn.
- Đừng khách sáo, muội mau ăn đi, đợi nguội sẽ không ngon đâu.
Y Xảo nâng chén canh lên, một ngụm uống cạn. Thân thể chấn động nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Doãn Kiều cười nhạt, nói:
- Được rồi, tỷ đi trước.
Y Xảo nhíu mày, không có chuyện gì xảy ra? Lý Doãn Kiều thật sự thay đổi tâm tính muốn làm thân với nàng? Làm gì có chuyện đó, chắc chắn có vấn đề.
Nàng vén tay áo, tự mình bắt mạch. Có dấu hiệu trúng độc?! Hơn nữa loại độc này còn là kịch độc, không thể lập tức chết mà chậm rãi ăn mòn thân thể nàng. Đoán chừng, nàng còn ba tháng để sống.
Y Xảo bật cười, hơn nữa còn cười đến thê lương. Lão Thiên gia thật tốt lắm, chơi đùa nàng như vậy. Nàng đánh giá thấp độ tàn độc của Doãn Kiều rồi, ba tháng, không thể trở về nhà, cũng chỉ có thể dùng thời gian ba tháng còn lại đó bù đắp cho hắn, ở bên bảo hộ hắn...