Tiêu Dao mời Thái Y tới phủ, ngày lại ngày túc trực bên nàng, sợ nàng lạnh mà sinh bệnh. Vị Thái Y nọ, râu tóc bạc trắng, y thuật cao siêu. Khi bắt mạch cho nàng thì liền cau mày:
- Ngươi nhiễm độc bao lâu rồi?
Thanh Trúc kinh ngạc:
- Tiểu thư, người...là ai đã hạ độc chứ!!?
Y Xảo ra dấu im lặng, chậm rãi nói:
- Chuyện này kì thực rất dài. Đừng nói cho Tiêu Dao.
- Nhưng, tiểu thư....
Thanh Trúc sợ hãi xiết chặt vạt áo. Là do nàng không trông nom Y Xảo cẩn thận...
- Thanh Trúc, không cần lo lắng.
Y Xảo chấn an nha hoàn của mình, lại quay qua nhìn Thái y, ánh mắt khẩn cầu
- Được rồi. - Từ Thái y chau mày gật đầu
- Đa tạ Thái y.- Nàng mỉm cười, trên môi mang nét nhợt nhạt
Từ Thái y thở dài rời đi. Cô gái xinh đẹp như vậy, sợ rằng "hồng nhan bạc mệnh". Ông tuy rằng có thể giải độc, nhưng mà thời gian trị liệu phải kéo dài hai tháng. Nàng...e rằng không trụ được tới tháng thứ hai.
Mỗi ngày, Tiêu Dao đều ép nàng uống thuốc. Thuốc rất đắng, lòng nàng còn đắng hơn. Nàng rất muốn nói cho hắn biết, cho dù hắn cho nàng uống bao nhiêu thuốc thì bệnh tình của nàng cũng không thể cứu chữa được. Nhưng mà, nhìn ánh mắt lo lắng ngây thơ của hắn, nàng lại không cách nào nói ra.
Bệnh của nàng ngày một chuyển nặng, gần đây còn ho ra máu. Thanh Trúc sợ phát khóc. Y Xảo không thể tự đi lại, lồng ngực nặng nề, vô cùng khó thở. Càng ngày, thức dậy càng thấy khó khăn.
- Tiểu thư, Lý Doãn Kiều tới thăm người.- Thanh Trúc nhỏ giọng thông báo
Y Xảo mệt mỏi mở mắt ra. Nữ nhân đó tới đây thăm nàng? Nực cười, còn không phải tới để xem nàng hấp hối sao?
Truyện nàng bị bệnh, cả Ngưng Bích quốc đều biết. Bọn họ đều vì uy áp Lăng gia, nhân cơ hội nịnh nọt, gửi tới rất nhiều quà, cũng tới thăm hỏi rất đông. Tất cả, đều do Lăng lão gia tiếp đón, giải quyết phiền phức. Nhưng mà riêng Lý Doãn Kiều, nàng muốn tự mình "tiếp đón".
- Cho vào. - Y Xảo cười lạnh nói
- Dạ.
Thanh Trúc vừa khép cửa lại, Lý Doãn Kiều liền xông vào.
- Ha, Xảo muội cũng thật chật vật. Ai nha nha, khuôn mặt xinh đẹp sao lại xanh xao thế này?
Lý Doãn Kiều lướt ngón tay lạnh buốt của ả trên má nàng, cười âm hiểm chế nhạo
- Cũng nhờ phúc của Kiều tỷ, Tiêu Dao chăm sóc ta rất chu đáo. - Y Xảo mỉm cười ngọt ngào
Nàng biết, Lý Doãn Kiều thích Tiêu Dao, cũng rất biết ra đòn tâm lý.
- Ngươi....ngươi....Sắp chết đến nơi còn già mồm!
Lý Doãn Kiều tức nội thương, lộ bộ mặt thật
Y Xảo không đáp, chỉ hơi nhếch mép, nhắm mắt lại.
- Mời Lý tiểu thư ra ngoài, tiểu thư chúng tôi muốn nghỉ ngơi.
Thanh Trúc quay lại cùng với Lăng Tiêu Dao, sầm mặt nói
Đương nhiên, những gì hai người nói, không chỉ Thanh Trúc mà Tiêu Dao cũng nghe được.
- Chuyện này là sao?- Hắn cau mày
- Tiêu Dao...!- Lý Doãn Kiều giật mình cắn môi
- Không cho phép ngươi gọi tên ta. Cút ra! - Hắn vung tay, mặt đen lại
Lý Doãn Kiều mặc dù rất uất ức nhưng cũng sợ hãi không dám phát, vội rời đi.
Lăng Tiêu Dao tiến tới chỗ Y Xảo, giận dữ lớn tiếng:
- Nàng...rốt cuộc muốn giấu ta chuyện gì?!
Y Xảo thở dài, chậm rãi mở mắt, trong mắt là một mảnh bình thản đến đau lòng, đạm cười:
- Ta muốn nghe ngươi gảy lại khúc đàn kia....
- Nàng....trả lời trước đi.
Y Xảo không còn cách nào khác, hít vào một hơi, đem tất cả mọi thứ nói ra cho hắn nghe. Từ khi bắt đầu xuyên tới, cho đến hiện tại. Nàng kể bình thản tới mức, như đang nói về cuộc đời một người khác vậy.
Nàng càng bình thản bao nhiêu, lòng hắn càng đau đớn bấy nhiêu...
Y Xảo, nàng là đồ ngốc, đồ ngốc mà hắn yêu nhất...
Tiêu Dao ôm chặt lấy nàng, hận không thể đem nàng hòa vào trong người hắn, sợ rằng chỉ cần hắn buông tay, nàng sẽ lập tức rời đi.
- Tiêu Dao, ngươi lại khóc?
- Không hề, ta sẽ không vì đồ ngốc nàng mà rơi lệ đâu!
******************************************
Dưới gốc đào, Y Xảo an tĩnh dựa đầu vào vai hắn. Mùa đông, đào không ra hoa, sắc trời u ám đến thê lương.
- Nương tử, cả đời này ta cũng chỉ nhận định một mình nàng là nương tử....
- Ừ, cả đời....
- Nàng sẽ không bỏ ta lại đúng không?
-....
- Y Xảo, nàng đừng im lặng..
Nàng bất chợt ho không ngừng, bạch y hắn nhiễm một tầng huyết đỏ.
- Nương tử! Người....truyền Thái y!!!