Triệu Tiểu Đường rụt cổ, đáp " Thuốc nhẹ lắm mà, có gì đâu".
" Nhẹ thì vẫn hại, em phải biết tự lo cho sức khỏe của mình chứ!" Nói xong nàng lục trong túi áo, đưa cho cô một viên kẹo bạc hà " Mỗi lần muốn hút thuốc thì em đến tìm tôi, tôi cho em một viên kẹo, đừng có hút nữa".
Triệu Tiểu Đường nhìn viên kẹo trước mặt, lại nhìn nàng, cô nghĩ nếu mình không nhận lấy có khi nào Ngu Thư Hân sẽ diễn một màn ném người qua vai với cô không, thôi thì đành nhận lấy trước đã. Nghĩ xong liền nhận lấy viên kẹo, xé ra cho vào miệng, thở dài, hết sư mẫu quản cô giờ tới cấp trên cũng quản cô, cuộc sống khó khăn quá đi.
Hai người đang đi trên con dốc, nơi này có những con đường nhỏ mà xe hơi không thể vào được, bọn họ đang đi tìm nhà của một trong những người còn lại trong bốn bộ hồ sơ, khu này cũng quá khó tìm rồi đi.
" Chị mệt sắp chết rồi, khu này sao lại rộng như thế, đường thì lắm dốc lắm thang" Ngu Thư Hân dựa lưng vào máy bán hàng, cầm một chai nước vừa uống vừa than thở.
Triệu Tiểu Đường dùng tay áo lau mồ hồi, một hơi tu sạch chai nước, cô thở ra một hơi liền nói " Điên thật, sao số nhà cứ lộn xộn khó tìm thế? Vừa mới 5 lại sang 103, điên thật chứ".
Ngu Thư Hân nhìn thấy một ông bác làm rơi đồ bên một cửa hàng gần ấy, mấy chai nước lăn lốc tứ tung liền đến hỗ trợ, sau đó cô nghe thấy tiếng một chàng trai đang gọi lớn " Bố, sao bố còn ở ngoài đây? Đưa con cầm cho, sao tự dưng mua thùng nước không bảo cho con đi mua".
Lúc Triệu Tiểu Đường nhìn đến liền nhíu mày, ấn đường của ông bác tối đen, nhưng ông ấy có dương khí rất nồng, lấn át cả âm khí xung quanh, tuy nhiên ấn đường vẫn rất tối. Nam nhân kia thì đúng là người mà hai người họ đang tìm.
Lúc Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân nói chuyện đều không để ý, kẻ có vẻ ngoài đạo mạo hiền lành kia thì đang kín đáo nhìn Triệu Tiểu Đường, ánh mắt hắn sắc lạnh.
" Đi theo trước đã" Ngu Thư Hân nói.
Triệu Tiểu Đường nhíu mày, âm khí trên người tên đó quá dày, tối mịt. Tuyệt nhiên cô không hề thấy oan hồn nào bên cạnh hắn, thật kì lạ. Hoặc là nhà hắn có quỷ ám, hai là trên người hắn có vật bị ám, căn bản âm khí trên người quá dày không thể nào vô tình bị lây dính được. Hơn nữa cho dù bố y là một người có dương khí thịnh nhưng vẫn bị lượng âm khí lớn đó lây dính đến ấn đường tối đen, rõ ràng là có quỷ bám thân.
Hai người đi theo sau bọn họ, vừa đi vừa nói chuyện trông rất bình thường, sau đó bọn họ mới biết nhà của hai người kia là một tiệm ăn nhỏ. Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường đi vào quán trà đối diện ngồi. Chỗ này gọi là quán, thực chất là một cái xe, bắt mấy cái bàn để bán, lộ thiên rất dễ quan sát.
" Em có thấy gì lạ không?" Ngu Thư Hân hỏi cô.
Triệu Tiểu Đường cau mày " Dựa vào lượng âm khí bám trên người nam nhân kia, thì chắc chắn bọn họ có quỷ bám thân, em nghĩ là ban ngày hơn nữa bố của hắn thuộc kiểu người có dương khí cao nên linh hồn không thể bám lấy được.
Bởi vì lượng âm khí bám trên người hắn rất nhiều, nên chỉ có hai khả năng, một là hắn bị ám nhưng hiện linh hồn không tiện hiện thân, hai là trên người hắn có vật bị ám".
" Chúng ta sẽ không hai lần đụng phải án ẩn chứ?" Ngu Thư Hân thở dài đáp.
Triệu Tiểu Đường nhún vai, sau khi ông lão kia rời đi, cô thấy nam nhân kia đứng lao cửa sổ, lúc này cổ bóp chặt cốc nước trong tay nhìn thẳng về phía hắn, rốt cục cùng hắn đối mắt, sau đó hắn còn cho cô một nụ cười hiền lành rồi vào trong.
" Em làm sao vậy?" Ngu Thư Hân hỏi nàng.
Triệu Tiểu Đường đáp " Chúng ta tìm đúng người rồi" ánh mắt cô vẫn không di chuyển, Ngu Thư Hân tháo dây chuyền, quả nhiên nàng nhìn thấy bốn bóng người bên trong của hàng, một người phụ nữ đầm đìa máu bám lấy cửa sổ, một cô bé lộ lên cái đầu nhỏ bám lấy váy rách rưới của người phụ nữ cố gắng nói gì đó. Đằng sau họ còn có hai cô gái với bộ dạng thảm thương, máu thịt lẩn lộn liên tục tới lui sau lưng nam nhân kia.
" Chết tiệt" Ngu Thư Hân mắng một câu " Chúng ta không có chứng cứ, không thể xét nhà cũng không thể bắt giữ".
Triệu Tiểu Đường nói " Tên đó.....hình như đang để ý đến em" xong lại nghĩ một chút " Hắn dường như đang nhắm tới em, hắn sẽ ra tay lần nữa".
" Em muốn làm mồi nhử?" Ngu Thư Hân cau mày hỏi.
Triệu Tiểu Đường gật đầu " Hôm em đuổi theo hắn, hắn đã theo sau em từ trước, ban nãy hắn cũng chú ý tới em, cười rất kỳ quái, hắn chắc chắn đang muốn biến em thành nạn nhân thứ hai".
" Về sở trước đã" Ngu Thư Hân nói.
Cả hai người quay về sở cảnh sát trước, Ngu Thư Hân mở họp, hai hiện trường vụ án trước đó đều nằm trong khu vực quận Kim Điểm, cách nhau 3km. Ngu Thư Hân chọn một công viên gần nhà của Trương Tịnh, nam nhân ban chiều bọn họ đã thấy.
Triệu Tiểu Đường ngậm một cây kẹo, trên tay cầm một lon bia ngồi bấm điện thoại ở ghế đá công viên. Ngồi từ tám giờ đến gần mười một giờ đêm, Triệu Tiểu Đường bóp lon bia thứ hai ném vào thùng rác, khui một lon mới, trong lòng đã chửi thầm vì cô đang bắt đầu bị lạnh. Triệu Tiểu Đường là một kẻ dị ứng với cái lạnh, hôm nay cực chẳng đã mới ra ngoài với quần áo không đủ ấm.
Triệu Tiểu Đường đặt lon bia xuống, định châm một điếu thuốc, nhưng cô đột nhiên thấy lạnh sống lưng, hình như Ngu Thư Hân đang nhìn cô. Thở dài, cô nhét lại bao thuốc vào túi áo khoác, sợ quá, sợ còn hơn lúc đi bắt quỷ nữa.
Lúc này đột nhiên một cơn gió thổi đến, không giống như cơn gió bình thường. Triệu Tiểu Đường cảm nhận một luồng âm khí lớn đang đến gần, cô lắc lắc cổ đứng dậy. Ngu Thư Hân đứng một bên, cô cũng cảm nhận hơi lạnh kỳ quái.
Ngu Thư Hân không dám tháo vòng cổ ra, nàng sợ phải nhảy dựng lúc giữa đêm lại khiến mọi người nhìn nàng như thú lạ mất. Lúc này một người mặc áo khoác dài màu đen chầm chậm tiến đến gần chỗ cô, Phương Ngọc bên cạnh đang định lao đến, Tư Thuần giữ hắn lại nói " Khoan đã".
Triệu Tiểu Đường ngẩng đầu, nam nhân kia cười với cô " Trời đã khuya rồi, cô không định về sao, ở ngoài sẽ nguy hiểm lắm" y nở nụ cười rất hiền lành.
Cô cười đáp lại " Tôi hóng gió một chút, có chuyện gì không?".
" Cô có muốn trở thành một tác phẩm nghệ thuật không?" Hắn hỏi, nụ cười dần trở nên biến dạng hơn.
Triệu Tiểu Đường đứng dậy, đối mặt với y đáp " Thật xin lỗi, nghệ thuật của một số người, tôi không hiểu nổi".
" Cô cũng không cần hiểu đâu, dù sao cô cũng không nhìn được" Hắn đáp, cánh tay dấu trong áo lộ ra, trên tay hắn cầm một cây kéo lớn, sáng bóng. Triệu Tiểu Đường lắc lắc cổ, hôm nay ai cũng không thể cản cô đánh tên điên này.
Hắn lập tức lao về phía cô, Triệu Tiểu Đường nghiên người né tránh, giơ chân, tên kia ngã xổng xoàng trên mặt đất. Một tên nam nhân cao lớn ngã nhào trên đất, Hắn có thể to lớn hơn phụ nữ bình thường, người cao nhưng không có cơ, so với một cô gái cao hơn một mét bảy mươi hằng ngày luyện võ thì nên nam nhân này chẳng là cái đinh gì cả.
Lúc này cả đội liền chạy đến, tên nam nhân kia thấy không ổn liền nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy, hướng hắn chạy đến là chỗ mà Ngu Thư Hân đang đứng, Ngu Thư Hân từ đằng sau máy bán hàng bước ra, tên kia còn định dùng nàng làm con tin để bỏ trốn, nào ngờ....
Ngu Thư Hân chặn lại tay hắn, cong tay đập cù chỏ vào mặt tên ngu xuẩn này, sau đó đá tạt bên hông khiến hắn làm rơi vũ khí, một cú đá cao từ dưới lên, cả đội còn mơ hồ nhìn thấy dưới ánh đèn đường mờ ảo có một chiếc răng đang vẽ hình vòng cung trên không rồi lộc cộc rơi xuống đất, tên kia ngã xuống hộc cả máu mồm.
Cả đội chết lặng, đội trưởng quả nhiên, đã đánh thì ai cũng không nể nang, tên biến thái này xứng đáng bị đánh. Phương Ngọc cùng Hoắc Nguyên chạy đến nâng tên còn đang nửa tỉnh nửa mê kia dậy, trước tiên phải mang về sở trước.
Triệu Tiểu Đường nhìn quanh, nhíu mày " Không thấy nữa".
" Không thấy gì?" Ngu Thư Hân hỏi cô.
" Oan hồn của các nạn nhân, không thấy nữa rồi" Triệu Tiểu Đường nói " Bọn họ đã quên hết ký ức, hai người còn chưa tìm được thân xác chưa thể tự ý đầu thai, địa phủ sẽ không nhận những oan hồn vô danh, vậy tại sao đột nhiên lại biến mất rồi".
Ngu Thư Hân cũng nhíu mày " Về sở trước đã, khuya rồi, từ từ tìm hiểu, tên hung thủ đã bị bắt chắc bọn họ đã thoát khỏi hắn nên đi loanh quanh, về đã".
Triệu Tiểu Đường không nghĩ thế, cô cũng chỉ gật đầu cùng mọi người về sở, chỉ là cô cảm thấy mọi chuyện chắc vẫn chưa kết thúc đơn giản thế này được.