- Bạn trai tôi không thích tôi mặc loại đồ hở hang này.
Bạch Phong đang uống nước suýt chút nữa là phun hết lên mặt Hoài Đông. Thanh Yên đưa cô một cái khăn, cô liền cầm lấy. Sau đó cô lại uống bù một ngụm nước, lườm qua Lâm Tấu.
- Lâm Tấu, cô đáng lẽ ra phải là loại phụ nữ thu về một thê nô chứ. Tại sao tự mình lại biến thành loại phụ nữ nghe lời chồng rồi!
- Phủi phui cái mồm cậu! Bọn tôi còn chưa kết hôn!
- Khụ!
Thanh Yên vỗ nhẹ lưng Bạch Phong. Bạch Phong đặt ly nước xuống bàn, ho xong liền đứng dậy đập bàn một cái.
- Còn chưa có kết hôn mà cô nghe lời hắn như vậy làm cái gì? Muốn khoe cô đã có bạn trai sao? Tôi còn chưa có mảnh tình vắt vai nào!
- Khụ.
Tần Hoài Đông ho khan một tiếng. Một bên Vương Hân thở dài tiếp tục ăn. Lâm Tấu xoa xoa trán.
- Cái gì mà không có mảnh tình vắt vai. Cậu là người trăng hoa nhất thành phố H rồi còn gì. Chưa kể tôi đây còn có một thời là người yêu của cậu.
- Tôi còn nhớ vụ scandal đó - Thanh Yên lên tiếng.
Bạch Phong hừ hừ mấy tiếng không phản đối, ngồi xuống ghế.
- Vậy bây giờ cô muốn tôi thiết kế kín đáo hơn một chút? Đáng tiếc a, vậy mấy cái thiết kế này làm sao đây....
Vương Hân liếc mắt nhìn qua.
- Đổi cho tôi đi.
- Hả?
- Không phải bản thiết kế của tôi kín đáo hơn sao? Đổi cho tôi đi, như vậy chỉ cần sửa lại một chút, không cần thiết kế cái mới.
Bạch Phong giật mình. Lúc này cô mới nhìn qua Vương Hân. Dáng bộ Vương Hân quả thật rất hợp phong cách gợi cảm, nhưng cần thêm chút quý phái mới hợp với khí chất. Còn Lâm Tấu thì khác. Lâm Tấu hoàn toàn không phù hợp với phong cách thanh tao của Vương Hân. Cô ta vẫn hợp với kiểu phá cách hơn.
- Dừng ánh nhìn bỉ ổi của cậu lại đi Bạch Phong.
- Bỉ ổi cái đầu cậu. Tôi đang xem xét.
Tần Hoài Đông hơi cười, không tiếp tục phản bác. Bạch Phong bắt đầu ăn.
- Phong cách hai người quá khác, không đổi được. Tôi nói này. Tiểu Tấu...
- Đừng có gọi tôi là tiểu Tấu.
- Được được, để cho bạn trai cô gọi. Ít lâu nữa tôi đánh vỡ mồm cho hắn khỏi gọi.
- Cậu dám?
- Dám!
Bạch Phong cùng với Lâm Tấu mắt chọi mắt. Ngồi một bên Thanh Yên ho khan mấy tiếng. Bạch Phong hừ một tiếng quay mặt đi. Lâm Tấu bực tức cắt miếng thịt.
- Lâm Tấu, cô định làm gái ngoan thật à?
Lâm Tấu không trả lời. Bạch Phong nhíu mày. Thanh Yên ngồi một bên giúp cô cắt thịt, sau đó còn đút cho cô ăn. Cô cũng rất hưởng thụ người đẹp chăm sóc, ngoan ngoãn há miệng ăn trong khi vẫn còn đang suy nghĩ.
Thành thật mà nói nói, Lâm Tấu hợp với rất nhiều phong cách. Sau khi thay đổi tạo hình thì cô ta lập tức sẽ thích ứng được với phong cách hiện hành. Tuy nhiên phong cách thật sự và tự nhiên nhất của Lâm Tấu vẫn luôn là loại mát mẻ năng động một chút. Dựa theo tính chất này, muốn thiết kế kín đáo nữ tính hơn quả thật hơi khó.
- Giờ mới để ý. Tấu, cô để tóc dài à?
- Ừ.
Vẻ mặt Bạch Phong đầy ám ảnh.
- Nghĩ tới cô trở thành gái ngoan là tôi lại muốn khóc.
- Tôi đưa khăn cho cậu, mau khóc đi.
Vương Hân và Hoài Đông lẫn Thanh Yên đều đưa tới ánh mắt đầy mong chờ.
- ...
Bạch Phong đứng hình một lát, cuối cùng phất phất tay làm như mình chưa nói gì. Cô chống cằm. Thanh Yên lại tiếp tục đút cho cô ăn.
Bạch Phong kéo tóc, hơi nhíu mày. Lập tức có sổ và bút đưa tới trước mặt cô. Cô phì cười cầm lấy.
- Cô đúng là trợ lý số một của tôi đó Thanh Yên.
Thanh Yên mỉm cười đáp lại, tiếp tục vừa ăn vừa đút cho Bạch Phong. Thật sự thì cảnh này cũng rất quen mắt rồi, vì thế nên ba người đi cùng không ai nói gì. Bạch Phong cầm quyển sổ và cây bút chì bắt đầu thiết kế.