Beta: Thượng Quan Minh Lục
Sự việc của Hoắc Nhất Tú làm Diệp Quân bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý của khoa sản. Vì chuyện này, cô còn được yêu cầu viết báo cáo tổng kết và chia sẻ với các bác sĩ làm trong phòng sinh.
Từ trước đến giờ các ca chia sẻ thường do các bác sĩ chính truyền đạt kinh nghiệm về các bệnh lý khó, phức tạp gặp phải. Người tham gia là những bác sĩ thông thường, hiếm có cơ hội tiếp nhận những ca khó một mình, cũng rất hiếm khi có cơ hội chia sẻ như thế này.
Lần này tình huống của Diệp Quân là trường hợp đặc biệt, vì vậy cũng coi như cực kỳ rạng rỡ.
Đúng lúc này có một nhóm thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp tới khoa nội, Diệp Quân cũng được phân cho một thực tập sinh tên là Bùi Tâm Lực, là một chàng trai trẻ.
Công việc bận rộn lại thêm nhiệm vụ hướng dẫn người mới, Diệp Quân đành viết một kế hoạch hướng dẫn, chỉ đạo từng chút một, giới thiệu tình hình hiện tại, phòng ban, giải thích công việc trực ban cùng với các điều lệ, chế độ.
Mấy ngày nay, Diệp Quân đi khám bệnh cũng đưa cả Bùi Tâm Lực đi theo, giúp đỡ nghe nhịp tim thai, đo chiều cao bụng cùng tử cung. Thỉnh thoảng làm vài kiểm tra nội. Có người trợ giúp khiến cho công việc ở phòng khám bệnh nhẹ nhàng hơn một chút.
"Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chuyện." Người phụ nữ mang thai tới kiểm tra định kỳ, lúc chuẩn bị ra về đột nhiên hỏi: "Có phải phụ nữ mang thai không được ăn Sơn Tra? Hôm qua tôi ăn một xâu kẹo hồ lô thì có vấn đề gì không?"
Diệp Quân chuẩn bị gọi số tiếp theo, nghe vậy, cô dừng động tác trên tay giải thích với thai phụ: "Một xâu kẹo hồ lô thì không sao."
"Nhưng… Nhưng trên mạng nói ăn Sơn Tra có thể dẫn tới sinh non." Thai phụ có vẻ lo lắng.
Bùi Tâm Lực đứng bên cạnh vểnh tai lên nghe, đây là cơ hội học tập đó!
"Đầu tiên chúng ta nói về Sơn Tra, ăn quá nhiều Sơn Tra có thể dẫn tới các cơn co thắt, các cơn co thắt chắc chắn dẫn tới sinh non. Có điều chuyện này dựa vào liều lượng Sơn Tra, một cây kẹo hồ lô sẽ không tạo ra vấn đề gì đâu. Người bình thường cũng sẽ không ăn Sơn Tra quá nhiều."
Thời gian ngắn ngủi phải tranh thủ từng giây từng phút cho nên Diệp Quân nói rất nhanh.
"Tiếp theo chúng ta nói đến những thứ có thể ăn và không thể ăn. Câu trả lời là chỉ cần người bình thường ăn được thì phụ nữ mang thai cũng ăn được, nhưng phải tránh ba loại: Một là thức ăn có độc, hai là thức ăn hư đã biến chất, ba là thức ăn chứa rượu hoặc cồn."
"Khóa học giữa kỳ dành cho phụ nữ mang thai sẽ bắt đầu vào thứ Hai tuần sau. Cô đến quầy lễ tân đặt lịch hẹn trước, chương trình khoá học giữa kỳ có liên quan đến phương diện đồ ăn, đến lúc đó sẽ có chuyên gia giải thích cặn kẽ cho cô."
Nói xong, Diệp Quân bấm chuột gọi người số tiếp theo.
Những lời này nằm ngoài dự liệu của thai phụ, cô vốn định đem những thực phẩm khiến phụ nữ sinh non trong truyện cung đấu hỏi Diệp Quân, không ngờ Diệp Quân lại dứt khoát như thế.
Người tiếp theo đi vào tên Cố Tinh Tinh.
Tên này nghe hơi quen.
Sau khi vào phòng, Cố Tinh Tinh chào Diệp Quân rồi cẩn thận đưa kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu của mình ra: "Bác sĩ, tôi muốn nhập hồ sơ bệnh viện, lúc trước Ngạn Thành nói..."
Mới nói được một nửa, Diệp Quân đã ngắt lời: "Đã biết."
Cố Tinh Tinh bất ngờ vài giây, cô tưởng rằng mình coi như đi cửa sau thì thái độ Diệp Quân với mình sẽ tốt hơn một chút, ai ngờ vẫn theo thông lệ làm việc lạnh như băng như vậy. Nhưng nhìn thấy bác sĩ nam thực tập Bùi Tâm Lực bên cạnh, đành im lặng.
Diệp Quân nhanh chóng lật lại các chỉ số lấy máu của Cố Tinh Tinh, hỏi về lần kinh nguyệt cuối cùng, bình thường chu kỳ kinh nguyệt có đều không, vân vân…, sau đó lấy thẻ dự sinh ra lần nữa tính lại ngày dự sinh.
Cố Tinh Tinh thấy sắc mặt Diệp Quân nghiêm túc, không dám nhiều lời, cẩn thận báo cáo cuộc sống của mình.
Diệp Quân nghiên cứu qua rồi nói: "Từ lần cuối mà tính thì giờ cô đã mang thai 6 tuần 4 ngày, hiện tại HCG tầm 20000, progesterone hơi thấp, đầu tiên siêu âm xem tình hình thế nào đã."
Nhìn vẻ mặt cô, trong lòng Cố Tinh Tinh cảm thấy không ổn, vội vàng nói: "Được"
Diệp Quân lập tức lấy phiếu siêu âm: "Mới mang thai 6 tuần nên tôi cần nhìn rõ hơn, tôi sẽ cho cô đi siêu âm âm đ*o."
Cô Tinh Tinh vội vàng hỏi: "Siêu âm âm đ*o có thể dẫn đến sinh non không?"
Siêu âm được chia thành 2 loại là siêu âm vùng bụng và siêu âm âm đ*o. Siêu âm vùng bụng là từ bụng đến âm đ*o, siêu âm âm đ*o là siêu âm từ dưới hướng vào trong, điều này làm Cố Tinh Tinh sợ hãi.
Diệp Quân nâng mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Không có."
Cố Tinh Tinh: "Nhưng… đã có người siêu âm âm đ*o xong bị sinh non."
Diệp Quân một khắc gần như muốn nói nếu như không muốn làm thì thôi đừng làm, có điều nhớ tới vụ mang thai ngoài tử cung lần trước, cô đành kiên nhẫn giải thích: "Siêu âm âm đ*o không dẫn đến sinh non, cũng chưa có bằng chứng nào cho thấy siêu âm âm đ*o sẽ làm tăng tỷ lệ sinh non. Hơn nữa chỉ số HCG của cô không cao, nếu như có mầm thai thì cũng sẽ chỉ tầm 1 - 2 mm, siêu âm vùng bụng sẽ không nhìn thấy, như vậy sẽ bất lợi cho tôi về việc phán đoán tình hình hiện tại của cô."
Cố Tinh Tinh do dự một lát rồi gật đầu: "Được."
Diệp Quân ngay lập tức lấy phiếu, Cố Tinh Tinh đi làm siêu âm.
Muốn siêu âm ở khoa sản bệnh viện Đệ Nhất thường phải hẹn trước vài tuần, có điều tình huống của Cố Tinh Tinh tương đối đặc thù nên Diệp Quân yêu cầu cô ấy đến thẳng phòng siêu âm phụ khoa gấp.
Đến xế chiều, Cố Tinh Tinh có kết quả siêu âm, không có tim thai, chỉ có một cái nang rỗng.
Cố Tinh Tinh xem xong kết quả đã tra cứu trên Baidu nửa ngày, lúc vào phòng cô lo lắng, hốt hoảng hỏi: "Bác sĩ Diệp, phải làm sao bây giờ? Tôi đã mang thai gần 7 tuần rồi, mà sao lại không có tim thai."
Diệp Quân cầm lấy kết quả kiểm tra HCG: "Thông thường, HCG trên 30000 thì khả năng có tim thai rất lớn, cô chỉ có hơn 20000 HCG nên không có tim thai là bình thường."
20000 có tim thai cũng có, nhưng rất hiếm.
Theo kinh nghiệm của Diệp Quân, dữ liệu khám thai luôn chứa đựng nhiều khả năng mà không thể tưởng tượng nổi, lúc này trong quá trình mang bầu không tránh khỏi xúc động, nhưng bản thân và thân thể người khác lại có sự khác biệt. Ví dụ như HCG tăng lên gấp đôi là mang thai ngoài tử cung, nhưng có những người HCG bình thường vẫn mang thai ngoài tử cung.
"Vậy tôi phải làm gì bây giờ?" Đối với Cố Tinh Tinh, chuyện này không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Lòng tràn đầy vui mừng cho là mình mang thai, rồi lại bận bịu hao tâm tốn sức xin nhập hồ sơ, vất vả mãi mới vào được hồ sơ, cuối cùng lại nói không có tim thai?
Diệp Quân nhìn Cố Tinh Tinh.
Nói thật cô đồng tình với Cố Tinh Tinh, cũng muốn giúp đỡ Cố Tinh Tinh.
Nhưng cô đã gặp phải những chuyện này quá nhiều, nhiều đến nỗi trong sự bận rộn cao độ này, cô ít nhiều có chút chết lặng.
Một cái thai 20 tuần tuổi có thể được đối đãi như một sinh mạng, khiến cho người ta mong chờ, làm cho người ta không đành lòng, nhưng một cái thai 6 tuần không có số liệu tim thai thì chỉ là một cái nang mà thôi, không có nhân bên trong.
Thậm chí có thể là một cái nang trống rỗng.
"Cô đừng nên vội lo lắng, bây giờ mới có 6 tuần, không có tim thai cũng không vấn đề gì. Có những thai phụ phải ở tuần thứ 7, thậm chí trễ nhất là tuần thứ 8 mới có tim thai, những điều này liên quan đến ngày rụng trứng và thời gian hình thành."
Suy đoán thông qua số liệu HCG cần so sánh giữa các ngày, số liệu HCG một ngày không có nhiều ý nghĩa tham khảo, cũng không thể so sánh số liệu HCG giữa các thai phụ khác nhau. Cô không có số liệu HCG ban đầu của Cố Tinh Tinh nên cũng không thể suy đoán tình hình hiện tại của cô ấy là như thế nào.
"Nghĩa là... tôi còn hy vọng?" Trong mắt Cố Tinh Tinh đầy sự mong đợi.
"Có hy vọng." Diệp Quân nghiêm túc thận trọng. Có hy vọng, nhưng hy vọng cũng phân lớn nhỏ.
"Tôi…, đứa bé này của tôi đến không hề dễ dàng, trước đó tôi từng bị sảy thai một lần, tôi rất mong muốn đứa bé này, có cách nào không?" Cố Tinh Tinh nghe lời Diệp Quân nói, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Diệp Quân nghe câu này, yên lặng một lát.
Đối với tình hình trước 12 tuần, trước mắt khoa phụ sản chủ yếu có hai cách làm. Một loại là trường phái tích cực, một loại khác là trường phái tự nhiên. Tích cực sẽ kiểm tra dữ liệu của CG, progesterone, estradiol và D-dimer, sẽ được bảo vệ bằng cách tiêm HCG, progesterone và heparin khi dữ liệu CG, progesterone, estradiol và D-dimer thấp hơn dự kiến. Còn trường phái tự nhiên chính là quá trình mang thai thực chất là quá trình chọn lọc tự nhiên, phôi thai khỏe mạnh thì không cần quá bảo quản, phôi bị đào thải dĩ nhiên là không đủ khỏe mạnh, hơn nữa bản thân thuốc bảo vệ thai nhi cũng sẽ có nhiều tác dụng phụ khác nhau.
Bệnh viện Đệ Nhất ngay từ đầu là thuận theo trường phái tự nhiên, bình thường nói trừ khi dự định nhập hồ sơ, còn trước 12 tuần sẽ không kiểm tra bất kỳ số liệu nào.
"Tôi khuyên cô nên chờ đợi, thuận theo tự nhiên. Nhưng nếu cô nghĩ rằng mình bất luận thế nào cũng phải cố gắng vì đứa trẻ, thì cô có thể đến khoa Miễn dịch sinh sản để kiểm tra một chút những số liệu này."
Vừa nói Diệp Quân vừa liệt kê những hạng mục cần kiểm tra.
"Được, tốt quá!" Cố Tinh Tinh nghe xong mắt sáng lên, cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn bác sĩ Diệp, cảm ơn!"
Nhìn người cuối cùng khám xong, Diệp Quân đóng cửa lại, ngồi một mình trong phòng không nhúc nhích.
Cô máy móc nhanh chóng xem qua các trường hợp thai phụ trong một ngày, ghi chép lại những điểm chính của các thai phụ vào trong sổ, làm xong những việc này mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, trở về Phòng thay đồ thay quần áo, rồi lên khoa họp trao đổi ngoại trú.
Họp xong đã hơn 8 giờ, cô một mình đi xuống phòng bệnh thăm một sản phụ do cô phụ trách hôm qua. Cô ấy nhập viện trong tình trạng hư hư thực thực vỡ ối sớm, hôm nay quan sát lại không giống như vỡ ối, cho nên phải giữ lại bệnh viện. Hỏi thăm tình trạng một chút, xem lại các số liệu, lại cùng thai phụ trò chuyện vài câu, lúc này mới chuẩn bị về nhà.
Ra khỏi cửa bệnh viện Đệ Nhất, đối diện bên kia đường có một chiếc xe đang đậu.
Chiếc xe này trông giống như xe của Tiêu Ngạn Thành hôm trước.
Maybach.
Diệp Quân nhớ tới lời hàng xóm bảo, lấy điện thoại ra chụp ảnh, về nhà tra thử xem đây là hãng nào, trị giá bao nhiêu tiền.
Cô lấy điện thoại ra, nhắm ngay, chụp hình.
Ai biết đúng lúc vừa bấm nút chụp ảnh, cửa xe xòe cánh mở ra…
Click.
Cô vừa chụp một tấm hình của đối phương.
Người đó là Tiêu Ngạn Thành.
Cả người mặc âu phục, cao ngất, chân dài thẳng tắp đặt xuống, hơi cúi đầu, từ trên xe bước xuống.
Mà bức ảnh cô chụp, ống kính vừa lúc là khoảnh khắc anh cúi đầu ngước mắt đó.
Lúc này vừa vặn hoàng hôn, động tác nam tính-đẹp trai-khỏe khoắn làm liền một mạch. Ánh mắt giữa hàng lông mày tản ra ánh sáng khiến người khác say đắm, có mị lực không tả xiết.
Biểu tình của Diệp Quân trong nháy mắt cứng ngắc.
Tiêu Ngạn Thành sau khi xuống xe liền băng qua đường: "Vừa tan làm à Diệp Quân?"
Diệp Quân mặt không cảm xúc: "Ừ.”
Tiêu Ngạn Thành: "Em ban nãy, chụp ảnh anh?"
Diệp Quân: "Không phải."
Tiêu Ngạn Thành nhướng mày: "Được rồi, gần tới 9 giờ rồi, em vừa tan làm sao? Ăn cơm chưa?"
Cả ngày Diệp Quân mệt mỏi, khám hơn một trăm người, mỗi người coi như nói 10 câu mà tính thì một ngày cũng đã nói hơn một nghìn câu.
Cô đã nói một nghìn câu, bây giờ cảm thấy nói một câu quai hàm cũng đau.
Cô ngơ ngác nhìn Tiêu Ngạn Thành, suy nghĩ một lúc, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Tiêu Ngạn Thành thấy cô như vậy thì đã hiểu.
Tâm tình của cô với trạng thái làm việc trực tiếp tương quan đến nhau.
Khi cô trực suốt 24 tiếng, thời điểm không tốt tâm tình rất mệt mỏi, anh đến gặp, trực tiếp bị ăn một cát tát.
Khi cô thành công cứu được một thai nhi, tâm trạng vô cùng tốt, anh đến gặp, vẻ mặt cô ôn hoà.
Còn hôm nay, nhìn qua có vẻ tâm trạng không tốt cũng không xấu, ánh mắt lờ đờ, vẻ mặt mơ hồ, ngây ngô đầu ngỗng mà bước, không có tí phản ứng nào, đó là quá mệt mỏi.
"Diệp Quân, để cảm ơn em lần trước giúp vợ của bạn anh, anh mời em ăn cơm nhé? Chắc hẳn em chưa ăn tối phải không?"
"Ừ" Diệp Quân suy nghĩ một lúc, bụng quả thật là rất đói, rất đói.
Bình thường lúc này, chắc cô đang ngồi xe buýt về nhà, sau đó nấu tô mì hoặc gọi đồ ăn ngoài. Nhưng hôm nay, cô bỗng nhiên cảm thấy ngay cả khí lực để nhấc chân lên xe buýt cũng không có.
Mặc dù người như Tiêu Ngạn Thành trước mặt này không phải là một sinh vật thực thể khiến cho lòng người ta vui vẻ, nhưng cô vẫn gật đầu một cái.