• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thượng Quan Tuệ Nhi.

Beta: Thượng Quan Minh Lục.


Tiêu Ngạn Thành lái xe rời đi.

Diệp Quân nhìn chiếc xe rời đi hồi lâu, đầu óc bỗng chốc bị đình trệ, đứng yên ở đấy không hề động đậy.

Diệp Diệp là cách gọi mà năm đó anh đã gọi cô.

Một cách gọi đã từ lâu, sau anh thì không có ai nhắc đến nữa.

Đang suy nghĩ vẩn vơ ở đó, một người bước ra từ Tụ Bảo Nguyên, là Đàm Nghi Mông.

"Vừa rồi là ai thế?"

Không phải taxi, hẳn là gọi DiDi, nhưng cảm giác không giống, luôn cảm thấy bầu không khí giữa Diệp Quân và đối phương có chút kỳ quái.

Diệp Quân thản nhiên đáp: "Bạn trai cũ."

Đàm Nghi Mông: "Hả?"

Diệp Quân suy nghĩ một chút, nói thêm: "Hiện tại bạn trai trước đây của tôi luôn xuất hiện ở bên cạnh tôi."

Đàm Nghi Mông sau một lúc không thốt nên lời, cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình hiện tại.

Anh còn nói gì được nữa, đành phải khen cho có lệ: "Người kia thật tốt, còn lái xe chở em qua. Hiện vào lúc này, bắt taxi thật khó."

"Ừm, anh ấy biết tôi đến đây để hẹn hò và anh ta cam nguyện làm tài xế."

Hơn nữa nhìn qua, không có chút oán hận nào cả.

Đàm Nghi Mông sững sờ, nhìn bóng chiếc xe đang dần khuất xa, trong mắt hiện lên sự khâm phục chân thành.

"Anh thật muốn biết vị lão huynh này là người đàn ông như thế nào!"

Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Đàm Nghi Mông, Diệp Quân đành phải lên tiếng nhắc nhở: "Hình như chúng ta đang hẹn hò chứ nhỉ?"

Đàm Nghi Mông vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chúng ta tiếp tục hẹn hò, mặc kệ anh ta."

Sau một ngày thứ hai bận rộn, lúc tan ca lại họp tổng kết, từ bệnh viện đi ra đã là 7 giờ. Tuy rằng không còn sớm, nhưng cô vẫn vô thức nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Tiêu Ngạn Thành.

Tất nhiên cô biết rằng không có và cô nhìn lại chỉ để an tâm thôi.

Không có Tiêu Ngạn Thành, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, có thể yên tâm rồi??

Ngươi đi cầu của ngươi, ta đi đường ta. Cô cùng Đàm Nghi Mông tiếp tục tìm hiểu, về phần Tiêu Ngạn Thành, dù sao cũng đã là quá khứ.

Một mình về nhà bằng xe buýt, trên xe buýt chật chội không chịu nổi, tràn đầy mùi mồ hôi, tự nhiên cô nhớ đến sự mát mẻ và thoải mái khi Tiêu Ngạn Thành đưa đón mình. Nghĩ một chút, thực ra đi xe buýt không có gì là xấu cả, xe buýt đông đúc, cuộc sống là như thế đó.

Sau khi về đến nhà, cô mở tủ lạnh, tùy tiện ngồi xuống bàn ăn cùng với đĩa thức ăn nhanh, cầm một cuốn sách chuyên môn y khoa nặng trịch, vừa ăn vừa đọc.

Sau bữa tối, Phùng Tiểu Chu chat video call qua WeChat với cô.

Phùng Tiểu Chu đã đến thành phố B vào ngày hôm qua, cô ấy cũng đã sắp xếp thời gian để gặp gỡ và trò chuyện vào cuối tuần để xem có chuyện gì xảy ra hay không.

"Tiểu Chu, thực xin lỗi, mấy ngày nay tớ đều có ca trực."

Ca trực, phẫu thuật, những thứ này đều đã lên lịch, Diệp Quân có thể xin nghỉ sao??

"Không có gì, tớ còn chưa biết cậu sao, bác sĩ chuyên nghiệp tận tình, bác sĩ Diệp hi sinh dâng hiến!"

Diệp Quân nhìn dáng vẻ của Phùng Tiểu Chu, cũng cười theo: "Trở lại Trung Quốc cảm giác thế nào?"

Phùng Tiểu Chu bật cười: "Tốt lắm, vốn dĩ tớ đã rất lo lắng. Không ngờ suốt quá trình về nước, Chính Căn đều an bài rất tốt. Vừa ra khỏi sân bay, bạn bè Chính Căn đã đến đón bọn tớ. Hiện tại bọn tớ đang thảo luận đi Chính Đức trước, xem qua bệnh viện này như thế nào."

"Bệnh viện Chính Đức? Vậy cũng được, bệnh viện này cũng tốt lắm."

Diệp Quân biết bệnh viện này. Đây là một trong 2 bệnh viện tư nhân tốt nhất ở thành phố B. Cô còn nghe nói rằng một số người nổi tiếng đã khám thai ở đó.

Ngay cả bác sĩ sản khoa của bệnh viện Đệ Nhất cũng đến bệnh viện Chính Đức để làm thủ tục khám.

“Ừm.” Lời nói của Phùng Tiểu Chu tràn đầy hạnh phúc: “Chính Căn nói, bệnh viện công có quá nhiều người, cho dù cậu giúp cũng phải chạy lên chạy xuống, khá cực khổ, bệnh viện tư nhân cũng được, khá yên tĩnh, thái độ phục vụ lại tốt, tớ muốn tới Chính Đức sinh!"

Diệp Quân nghe cô ấy nói vậy đương nhiên đồng ý.

Mặc dù sinh đôi phải cẩn thận gấp bội so với phụ nữ mang thai bình thường, nhưng xem ra trước mắt Phùng Tiểu Chu đều ổn định bình thường, không cần thiết phải cực khổ ở bệnh viện công.

Đến mức cô ấy ở lần video call trước sống chết muốn mình đỡ đẻ cho, Diệp Quân không nhắc đến nữa.

Có thể là do vấn đề nội tiết tố của phụ nữ mang thai, Phùng Tiểu Chu lúc trước dường như có tâm trạng lo lắng bất an, sau khi trở về Trung Quốc thì lập tức tốt lên hẳn.

"Thực ra, tớ vốn dĩ cảm thấy Chính Đức khá đắt, gói sinh thường + bồi dưỡng cũng đều tốn mấy trăm ngàn tệ, nhưng Chính Căn nói rằng tiêu tiền cũng không sao, mấu chốt là tớ không phải vất vả."

Nói đến đây, trong mắt Phùng Tiểu Chu rạng rỡ hạnh phúc.

Diệp Quân nở nụ cười: "Nhà cậu kiếm được không ít tiền, kiếm đô la Mỹ đương nhiên không quan tâm. Vả lại anh ấy đối với cậu tốt như vậy, cậu mang thai, chồng cậu tiêu bao nhiêu tiền khẳng định cũng cam tâm tình nguyện."

"Đúng, anh ấy nói, chỉ cần tớ thích, chuyện gì cũng sẽ làm!"

Nhìn thấy Phùng Tiểu Chu tâm trạng tốt, Diệp Quân cũng xem như yên tâm. Như vậy trước đã, thật sự sợ cô nàng có vấn đề ưu tư.

Sau khi kết thúc video call, Diệp Quân đơn giản tắm rửa một cái rồi chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ đang tắm thì đột nhiên phát hiện có chuyện không ổn, nơi nước chảy xuống dường như có tiếng ục ục, từ bên trong đang sủi bọt khí ra ngoài.

Cô kinh ngạc thấy tình huống như vậy, vội vàng lấy điện thoại di động tra Baidu.

Đang cẩn thận nhìn kỹ những lời giải thích khác nhau trên Baidu đối với tình huống này, khi nhìn lên, cô sững sờ trơn tròn mắt.

Nước trong phòng tắm đang ào ào tràn ra bên ngoài, ùng ục ùng ục như suối tuôn trào ra ngoài vậy.

Cô nhất thời trợn tròn mắt, đây là… cống thoát nước bị tắc???

Nhưng cô ở là tầng 4, cống bị tắc thì làm sao có thể tắc được ở đây?

Đã 11 giờ tối, hơn nửa đêm, cô bình bịch chạy xuống tầng dưới.

"Xin chào, xin hỏi phòng vệ sinh tràn nước đúng không?"

Ai ngờ cô gõ cửa hồi lâu cũng không có người đáp lại, cuối cùng vẫn là hàng xóm đối diện ló đầu nhìn ra bên ngoài: "Nhà này đi du lịch cả rồi."

“Đi du lịch?” Diệp Quân cau mày, buồn bực quan sát bên ngoài nhà họ, cũng không thấy tràn nước.

Theo lý thuyết thì nếu như lúc phòng vệ sinh tràn nước, thì hẳn trước tiên là từ tầng ba rồi mới đến tầng bốn. Không thể có chuyện tầng ba không xảy ra chuyện gì mà cô ở tầng bốn lại bắt đầu tràn được.

Hàng xóm nhìn ra được sự nghi ngờ của cô: "Nhà đó trước khi đi đã khóa van nước, đương nhiên sẽ không bị tràn."

Nghe xong lời này, Diệp Quân bừng tỉnh hiểu ra, giẫm bịch bịch chạy xuống tầng dưới.

Không có nước tràn ở tầng ba và tầng hai, cũng không thể hai tầng đều khóa van nước đi!

Thật vất vả gõ cửa tầng hai, người trong phòng lim dim buồn ngủ: "Nhà tôi à? Nhà tôi dùng nước riêng, không cùng đi chung đường ống nước với mọi người."

"Không phải nói tầng một dùng riêng sao? Tại sao tầng hai cũng vậy?"

Đại gia tầng hai cau mày: "Đúng vậy, vì tầng một dùng riêng nên nhà chúng tôi lúc nào cũng bị ngập, năm nay chúng tôi dứt khoát bỏ tiền ra, chúng tôi cũng đã chuyển sang dùng nước riêng. Sau này chúng tôi cũng sẽ dùng đường ống riêng, nhà các người có bị ngập đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi."

Nói xong lời này, người ta trực tiếp đóng cửa lại.

Lúc này Diệp Quân đã đứng đờ ra đó.

Tầng một dùng riêng, tầng hai dùng riêng, tầng ba đóng van, hóa ra chỉ có nhà cô bị ngập nước?

Cô luống cuống tay chân chạy về nhà, thấy lượng nước tràn ra bây giờ đã ít hơn lúc đầu, nhưng nước bẩn đã tràn ra toàn bộ phòng vệ sinh. Cô vội vàng lấy cây lau nhà cùng chậu nước các loại bắt đầu phản công, chắn-kéo-lau thi triển các loại võ nghệ, đồng thời cũng gọi cho nhân viên vệ sinh.

Căn phòng của lão bà đây, tài sản cơ bản tương đương với không có, hiện tại đã muộn như vậy, cũng không có người.

Bất dắc dĩ, Diệp Quân bắt đầu tra trên Baidu tìm cách thông ống nước, cái này gọi là đi đến đâu đánh đến đó.

Đang bề bộn đến sứt đầu mẻ trán thì có người bên ngoài ngó vào phòng: "Có chuyện gì vậy? Tràn nước à?"

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, phát hiện là hàng xóm bên cạnh, vội vàng hỏi: "Nhà của anh có bị tràn nước không? Anh bình thường tìm ai đến thông?"

Hàng xóm lắc đầu: "Chúng ta ở tầng bốn. Làm sao có thể tràn đến nơi này của chúng ta? Tôi cũng không có tìm ai."

Diệp Quân nghĩ qua thấy cũng phải liền tiếp tục gọi điện thoại tìm người giúp.

Sau khi thực hiện bốn-năm cuộc gọi, hoặc không liên lạc được, hoặc người ta nói rằng ngày mai có thể đến, hoặc cách tiểu khu rất xa. Tóm lại, không một ai đáng tin.

Thật là, bình thường mỗi ngày đều thấy một đống tin quảng cáo thông cống thoát nước, nhưng đến lúc cần thì lại không có nơi nào giúp được.

Đang sứt đầu mẻ trán liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô còn tưởng là hàng xóm vừa rồi quay lại nên không để ý, ngờ đâu người nọ đột nhiên lên tiếng: "Em tránh vào phòng ngủ trước, để anh."

Cô chợt quay đầu nhìn lại, là Tiêu Ngạn Thành.

“Sao anh lại ở đây?” Bây giờ đã quá 12 giờ đêm rồi.

Tiêu Ngạn Thành không tiếp lời, trực tiếp sải bước đi vào thấy một đống nước thế này, vội vàng kéo Diệp Quân ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đẩy cô tới phòng ngủ.

"Em đừng ở đây, quá bẩn rồi, nước cũng lạnh."

Diệp Quân làm sao có thể để mình trốn tránh: "Không cần, anh ăn mặc đẹp như vậy, làm bẩn thì thật tiếc, để tôi tự làm ——"

Tuy nhiên cô còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Ngạn Thành đã cởi áo vest ra ném cho cô, sau đó tự mình xắn cao tay áo, ngay cả giày da cũng không cởi liền trực tiếp xông vào phòng vệ sinh.

Diệp Quân không đành lòng nhìn một chút, đôi giày da kia nhìn một cái liền biết có vẻ khá bất tiện.

"Có mấy cái ga trải giường cũ hay gì không?"

"…… Có!"

Nói xong Diệp Quân vội vàng chạy ra ngoài, lục ra ga trải giường cũ, thậm chí còn thêm một cái chăn bông cũ ra hy sinh.

Tiêu Ngạn Thành ở đó anh dũng chiến đấu, còn dùng bao tải cũ, không bao lâu sau nước cuối cùng cũng tạm thời được chặn lại.

Đêm khuya, máy điều hòa phả ra hơi lạnh lẽo, một nam một nữ đứng ở lối đi nhỏ giữa phòng vệ sinh và phòng ngủ, im lặng đối mặt với bãi chiến trường khủng khiếp không nỡ nhìn sau trận chiến.

Diệp Quân nhìn qua đôi giày da của Tiêu Ngạn Thành, vừa buồn cười vừa chật vật.

“Anh, thay giày trước đã?” Cô ngập ngừng thăm dò.

"Ừ."

Vì vậy Diệp Quân nhanh chóng lấy dép cho Tiêu Ngạn Thành.

Nhà cô đều là dép lê kiểu nữ, cô mang size 38 nên khi Tiêu Ngạn Thành xỏ vào, đầu ngón chân đều lộ ra ngoài khiến càng buồn cười hơn.

Có điều Diệp Quân quả thực cười không nổi. "Làm sao bây giờ?"

Đương nhiên cô biết nước chỉ bị chặn tạm thời, sơ ý một chút liền có thể lại tràn ra. Nếu bên này bị chặn kín thì nước sẽ tràn lên cả tầng năm.

"Hiện tại em lên tầng báo cho tầng năm, tầng sáu, nói bọn họ trước tiên không nên sử dụng đường ống nước, anh ở đây quan sát xem sao."

"Được, được, vậy tôi đi lên đó!"

Nói xong, Diệp Quân nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tiêu Ngạn Thành gọi cô lại, chỉ chỉ vào người cô.

Cô cúi đầu nhìn một cái, không khỏi đỏ mặt, vừa rồi đi tìm ga trải giường cũ, bộ đồ ngủ rộng thùng thình có chút xộc xệch. Cô lập tức nhanh chóng lấy áo khoác mặc vào rồi bịch bich bịch chạy lên tầng trên.

Tầng năm là một đôi vợ chồng trẻ, sau khi gõ cửa không được, người ta nghe thấy như lọt vào sương mù, gật đầu lia lịa. Trên tầng sáu là ông lão, xem như cũng dễ nói chuyện.

Diệp Quân thông báo cho hai gia đình trên xong thì nhanh chóng xuống tầng.

Kết quả cô vừa bước vào nhà đã thấy mấy người lạ đang cầm cái ống rất dài đi lại trong nhà mình, nhà phát ra tiếng “uông uông uông” vang động.

Thấy cô trở lại, Tiêu Ngạn Thành từ bên trong ló đầu ra: "Đường ống bắt đầu được thông rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK