Khi tỉnh lại nhìn thấy ông lão hiền hòa ngồi trước mặt mình, Mạnh Cảnh Băng bình tĩnh nói:
"Ông không cần cảm ơn con, con lúc đó chỉ là chân quá đau nên không muốn đi mà thôi, nếu ông muốn cảm ơn thì trả giúp con tiền viện phí đi, con không có tiền."
Ông lão quan sát đứa trẻ bình tĩnh hơn cả người lớn trước mặt, sáng nay thuộc hạ báo cáo có nói thân thể con bé đầy vết thương, chân hình như bị đánh sắp thành tàn phế rồi, cộng thêm vết thương do xe đụng chưa lành hẳn, nếu nhập viện trễ một chút e rằng con bé đã chết rồi.
Gương mặt không giấu nổi tò mò hỏi:
"Nhóc con sao lúc đó con lại ở chỗ kia?"
Thấy cô nhóc trên giường không trả lời, ông lão cũng không giận, mở lời đưa ra thỏa thuận:
"Nhóc con này, hay là con đi theo ta đi, ta giúp con chữa khoẻ chân, con làm con gái ta, thế nào? Không thiệt hòi đúng không?"
Gương mặt già nua nở nụ cười thân thiện, dụ dỗ cô bé. Cô bé đến lúc này mới mở miệng, vô cùng cẩn thận hỏi:
"Làm con gái của ông? Để làm gì?"
Ông lão nhìn dáng vẻ cẩn thận kia, bật cười nói:
"Tất nhiên là để yêu thương rồi, ta có hai đứa con gái, nhưng cả hai cả ngày đều nghĩ làm sao để ta chết cho chúng nó kế thừa gia nghiệp, khi nhìn thấy con, ta thật rất muốn con làm con gái ta, như đứa con gái bình thường ấy, cả ngày vui chơi đùa giỡn với ông già này."
Mạnh Cảnh Băng hơi chần chừ, giọng nói cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Thật ạ?" Đã quen cuộc sống khắt nghiệt, tự nhiên lại có điều kiện tốt đến thế, sao có thể không nghi ngờ?
Ông lão hiền từ gật đầu. Mạnh Cảnh Băng thầm tính toán dù thế nào bản thân cũng không lỗ gì với hiện tại cũng không biết nên ở đâu liền đồng ý với ông lão.
Ông cụ rất vui vẻ bất đầu bài giảng của những ông bố già:
"Con gái mà thân thể đầy vết thương thế này thật không tốt, cha nhanh chóng sắp xếp đưa con về nhà tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị chân cho con ha, ngoan ngoãn ngủ đi, chắc con mệt rồi, cha phải nghĩ cái tên thật hay cho con gái ta mới được."
Vừa tự nói tự cười như đứa trẻ. Mạnh Cảnh Băng cảm nhận được ông ấy thật sự muốn có con gái nên cũng không phản khán nữa mà bắt đầu chấp nhận người cha này, dù sao nàng cũng không có cha mà. Lúc tỉnh lại nàng đang ở trong một phòng bệnh, máy móc rất tiên tiến, trong miệng họ không ngừng phát ra âm thanh, Mạnh Cảnh Băng nghe một lúc mới biết được họ nói tiếng của nước Anh, vì lúc nhỏ ông nội và chú thường dẫn nàng đi nước Anh du lịch nên tiếng của nước này hầu như nàng đã thuộc lòng hết. Sau khi ở đó mấy tháng, lúc khoẻ lại nàng đang ở trong một căn phòng vô cùng lộng lẫy, ông lão quen thuộc đứng trước mặt nàng nghiêm nghị nói:
"Elly Rose, Rose của hoa hồng gai, sau này con sẽ là con gái của ta, công chúa của nước Anh này, con phải nhớ sống được trong gia tộc tranh đoạt địa vị này không cần người lương thiện, đã hiểu chưa?"
Nhưng khi vừa dặn dò xong lại biến thành ông lão hòa ái dễ gần dạy dỗ:
"Thật ra con không cần ra tay gì, ai bắt nạt con hay muốn giết ai cứ nói với cha, cha làm giúp con, có hiểu không?"
Mạnh Cảnh Băng ngơ ngác gật đầu. Từ đó nàng cứ sống trong sự bao bọc của người cha này, ai cũng biết nàng là bảo bối của Quốc Vương, nhu nhược yếu đuối, nhưng khi chọc vào mới nhận ra người ta cũng không phải dễ chọc, đùa à, thủ đoạn giết người còn biến thái hơn cả Quốc Vương nữa, cái gì mà chặt thành mấy khúc, cái gì mà băm thành mấy mảnh, nên cắt thành hình gì đẹp blablabla.. Từ đó ngoại trừ hai vị công chúa kia của Quốc Vương thì không ai dám chọc vị hung thần ác sát này nữa.
* * *
Mở mắt ra, trước mặt là trần nhà trắng xóa, Mạnh Cảnh Băng một lúc mới hoàn hồn được, bản thân không biết ngất từ lúc nào, nàng nhớ mình mơ thấy rất nhiều chuyện, nhưng chưa kịp nhớ kỹ tiếng nói lo lắng của Pol đã xông đến:
"Ôi tổ tông, ngài tỉnh rồi, ngài hù chết tôi rồi."
Mạnh Cảnh Băng nhếch miệng cười, vui vẻ hỏi lại:
"Thế đã chết chưa?"
Pol căng cái mặt đào hoa ra, phản bác:
"Tôi chết rồi lấy ai bên cạnh người."
Thiếu nữ thản nhiên nói:
"Rất nhiều người muốn bên cạnh tôi."
Pol ai oán nhìn thiếu nữ trên giường, ỉu xìu hỏi:
"Người thật sự nỡ để tôi chết sao?"
Thiếu nữ dường như đang suy nghĩ, vài phút sau mới mở miệng:
"Đúng là không nỡ.."
"Đúng thế, làm sao ngài nỡ được chứ hahah."
"Nhưng mà nếu như anh cứ nói nữa, tôi có thể vui vẻ giúp anh tìm một đối tượng. Anh nói thử xem, anh thích cô gái thế nào?"
"Tổ tông ngài đừng đùa nữa, tôi đi lấy thuốc cho ngài." Anh chàng Pol nói xong liền chạy trối chết.
Mạnh Cảnh Băng nhìn dáng vẻ kia của thanh niên, bật cười thành tiếng, muộn phiền hôm nay dường như đã vơi đi rất nhiều. Còn người nào đó đứng ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng cười của thiếu nữ, đáy lòng thầm an tâm, vội vã gọi điện báo cho Quốc Vương của mình.