Hôm nay bạn Mạnh Cảnh Băng nghe chú nói sẽ đưa mình đến bệnh viện thăm ông thì vô cùng vui mừng, sau khi tan học còn có ý làm xong bài tập để có thể ở với ông nội lâu hơn một chút.
* * *
Bên ngoài phòng bệnh, người còn chưa tới âm thanh đã truyền vào:
"Ông nội, ông nội."
"Từ từ thôi, đừng vội để té bây giờ."
Bóng dáng nhỏ nhắn vừa chạy vừa non giọng bi bô:
"Ông nội, con học xong phải làm xong bài tập nữa, nên vào thăm ông trễ đấy, ông đừng giận.. a.."
Thân hình nhỏ nhắn té vụt xuống nền đất, đau đến chu môi nhăn mặt, cái giọng ngọt ơi là ngọt nũng nịu:
"Ông nội đau ơi là đau!"
"Đã bảo không được chạy." đang chuẩn bị dạy dỗ thấy cái đầu nhỏ nhắn tủi thân gục xuống liền mềm giọng nói: "Băng Băng lại đây."
Mạnh Cảnh Băng ngoan ngoãn đi đến, nhỏ giọng xin lỗi:
"Ông đừng giận Băng Băng, tại vì Băng Băng nhớ ông quá nên mới chạy thôi, lần sau con sẽ ngoan ngoãn đi mà."
Giọng nói khiến cho lòng người mềm nhũn, còn cái bộ dáng bị bắt nạt khiến người ta không giận được.
Cụ Mạnh thở dài kéo tay cô cháu gái quý giá của mình vỗ về, vừa xoa cái chân bị bầm tím của nàng vừa nói:
"Ông không giận cháu, chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi, xem xem bầm tím như thế, đau lòng chết được, có đau không?"
Cô nàng nào còn bộ dáng tủi thân lúc nãy nữa cười tươi như hoa mai đầu xuân nịnh nọt:
"Ông vừa xoa liền không đau nữa."
"Con nhóc này chỉ giỏi nịnh nọt." miệng nói thế, nhưng nhìn nụ cười trên mặt liền biết cụ Mạnh nhà chúng ta đã trúng chiêu rồi.
"Con chỉ nịnh người mình thương thôi đó, ông phải vinh hạnh có biết không?" Mạnh Cảnh Băng tung tuyệt chiêu.
"Rồi rồi công chúa bệ hạ à." ông cụ Mạnh không phản khác được chút nào chấp nhận.
"Con kể ông nghe.."
Ngoài cửa sổ gió bay phất phới, ánh nắng một lúc lại chiếu vào phòng bệnh, chiếu gọi hai bóng hình cười cười nói nói, hồn nhiên, hạnh phúc, cuộc sống nếu chỉ thế này thì thật bình yên, an nhiên.
* * *
Dưới một khu chung cư nhìn thường dân, một chiếc xe đắt tiền đỗ lại, một người đàn ông nhìn rất đào hoa bước ra, trên người vẫn mặt bộ đồ lúc sáng đi làm, hình như là tan làm đã chạy tới đây nên không kịp thay, đôi mắt đào hoa quan sát xung quanh rồi chạy tới nơi một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng.
Mấy người hàng xóm xung quanh thấy thế liền cười trêu:
"Ôi chàng hoàng tử của Tiểu Tiết nhà chúng ta lại tới rồi."
Người phụ nữ được gọi là Tiểu Tiết đỏ mặt, nhỏ giọng phản bát:
"Chúng con còn chưa lấy nhau, chưa hợp pháp."
Đột nhiên phía sau có một giọng vang lên:
"Chưa hợp pháp cơ à? Vậy.. em có muốn bây giờ hợp pháp luôn không?"
Mấy dì hàng xóm tiếp lời:
"Đúng, đúng, người đàn ông thế này phải hợp pháp giữ bên mình mới an tâm. Tiểu Tiết nhanh chóng nắm bắt, đã nhớ chưa?"
Vu Tiểu Tiết gương mặt đỏ bừng, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, lấy giọng nói chỉ hai người nghe mắng:
"Không biết tiết tháo"
Người đàn ông bị mắng cũng không giận, còn lưu manh nói:
"Tiết tháo cả đời anh đều dùng để cưới em."
Vu Tiểu Tiết xấu hổ đến không nói nên lời, chôn gương mặt đỏ của mình vào lòng ngực ấm áp của người đàn ông, tức giận đánh vài cái. Mấy người hàng xóm thấy thế cười cười, cũng không trêu chọc nữa, làm khẩu hiệu cố lên rồi rời đi.
Đợi đến khi mọi người tản đi rồi, người đàn ông mới kéo cái da mặt mỏng trong lòng ra, dịu dàng nói:
"Đi ra mắt ba chồng và cháu gái thôi."
"Có cần sớm như thế không?" Vu Tiểu Tiết lo lắng hỏi.
"Có chứ, anh phải nhanh chóng trở thành hợp pháp mới được!"
"Mạnh Cảnh Hoa, anh là đồ đáng ghét!"
"Hahahah."
Dưới khu chung cư cũ nát, cảnh tượng chàng trai nhẹ ôm cô gái vào lòng, cất lên lời hứa hẹn, đôi mắt thâm tình của hai người nhìn nhau liền cười một cái, nhìn vô cùng hạnh phúc, cây lá xung quanh vang lên tiếng xào xạc như chúc phúc cho đôi quyên ương.
* * *
"Ba, bảo bối cũng ở đây à, con dẫn bạn gái đến thăm ba." Mạnh Cảnh Hoa nắm tay Vu Tiểu Tiết bước vào.
Ông cụ nhìn người phụ nữ con trai dắt tay, cũng không có biểu hiện gì, khẽ nói:
"Ngồi đi."
Mạnh Cảnh Hoa đỡ vợ tương lai ngồi xuống ghế, rồi hỏi han sức khỏe của ba mình:
"Ba đã khoẻ hơn chưa?"
Ông cụ Mạnh còn chưa kịp trả lời, giọng nói ngọt ngào từ bên cạnh giường đã truyền đến trước:
"Chú, chú yên tâm, ông nội vừa thấy Băng Băng đã khoẻ lại rồi!"
Mạnh Cảnh Hoa cong đôi môi đào hoa, theo thói quen trêu chọc cô bé:
"Ồ, bảo bối, con thần kỳ đến thế sao?"
Bé gái ngây thơ trả lời:
"Ông nội nói, Băng Băng còn thần kỳ hơn cả thuốc!"
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau bật cười, đồng thanh nói:
"Ừ thần kỳ hơn cả thuốc."
Mạnh Cảnh Băng vô cùng tò mò quan sát dì xinh đẹp trước mặt mình, áo trắng váy hồng, mái tóc dài buông xõa, khuôn mặt thanh tú, hiền lành, dịu dàng. Trong lòng không ngừng cảm thán, thật sự mắt chọn vợ của chú rất tốt nha.
Vậy là giọng nói ngọt lịm không hề tiếc lời bắt đầu khen:
"Thím tương lai thật xinh đẹp quá đi, đẹp hơn cả cô tiên trên trời!"
Vu Tiểu Tiết một câu liền dính chiêu, dịu dàng nhìn bé gái trước mặt thấp giọng hỏi:
"Thật sao?"
Cô bé của chúng ta không đặc biệt giỏi thứ gì, chỉ có một chiêu độc quyền là nịnh nọt, không ai là không dính chưởng, chưa được mức thân thiện max liền không vừa lòng.
Thế là hai cánh tay nhỏ quơ qua quơ lại diễn tả sự xinh đẹp của dì trước mặt:
"Thật chứ ạ, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, giọng nói còn rất dễ nghe, rất xứng với chú." chỉ một câu nói đánh gục cả hai người.
Mạnh Cảnh Hoa vô cùng khâm phục tài ăn nói của tiểu phúc tinh nhà mình, nghe cuộc trò chuyện của hai người, vô cùng hài lòng gật gù liên tục, giơ ngón tay cái lên với cháu gái nhà mình 'hay lắm bảo bối'.
Mạnh Cảnh Băng nhìn thấy ám hiệu của ông chú nhà mình, liền vui vẻ kéo tay thím tương lai đối với mình mức thiện cảm max, lấy cớ đi dạo ra khỏi phòng.
Lúc này ông cụ Mạnh mới mở miệng: "Thật ra ba cũng không yêu cầu cái gì vợ tương lai của con, con hạnh phúc là được rồi, chỉ hy vọng con bé không ghét bỏ nha đầu nhà mình thôi."
"Ba, ba đừng lo, con đã bàn với cô ấy rồi, cô ấy rất thích trẻ con, ba xem không phải hai người họ rất giống người một nhà à?" Mạnh Cảnh Hoa chỉ vào hai bóng người bên ngoài cửa sổ.
Ông cụ nhìn hai bóng dáng vừa nói vừa cười kia, đáy lòng an tâm, cuối cùng cũng không còn gì lo lắng.