Ma Tôn lên Đại Thừa rồi!
Editor: Tiêu
Beta: Kem
Khóe môi Yến Cảnh Hành hơi cong, nhẹ giọng nói với Phàn U Dật: " Làm ông ta biến mất."
Sắc mặt trụ trì trắng bệch, " Phàn U Dật, chẳng lẽ ngươi không muốn biết thân phận của người bên cạnh ngươi sao?"
Yến Cảnh Hành "Ồ" một tiếng, đôi mắt xinh đẹp xuất hiện sát khí: " Không phải chứ? Ngươi không nhận ra ai mới là người nắm quyền chủ đạo giữa hai bọn ta sao? Muốn châm ngòi li gián —— hay là ngươi nói vài điều làm hắn nghi ngờ ta đi."
Trụ trì nhếch môi: "Nếu lão nạp đoán không sai, ngươi đang phải độ thiên kiếp, giờ ngươi ở cạch hắn...."
Trên mặt Yến Cảnh Hành là nụ cười ấm áp, tay y thì bóp chặt cổ ông ta: "Thì sao? Dù đang phải độ thiên kiếp ta cũng có thể giết chết ngươi rất dễ dàng."
Một giây đó, trụ trì cảm nhận được uy áp cực kỳ đáng sợ.
Yến Cảnh Hành: Úi chà, dù ta không dùng được linh lực nhưng vẫn có thể thả ra uy áp của bản thân đó nha.
Sắc mặt trụ trì hết xanh lại trắng, Phàn U Dật giết chết ông ta bằng một kiếm.
Yến Cảnh Hành kinh ngạc nhìn về phía Phàn U Dật: "Sao ngươi lại...?"
Phàn U Dật cười chân thành: "Ta tin ngươi."
Yến Cảnh Hành thở dài, ý cười trên môi lại càng quyến rũ: "Ngươi vẫn luôn như vậy." Tán tỉnh trong vô thức.
Yến Cảnh Hành duỗi tay nâng mặt Phàn U Dật, hôn nhẹ một cái: "Thưởng cho ngươi."
Phàn U Dật cười như một thằng ngốc: "Cảm ơn, lần sau ta sẽ nỗ lực hơn."
Yến Cảnh Hành nghiêng đầu: "Được rồi, đừng bần."
Phàn U Dật chớp chớp mắt: " Nhưng ta hi vong có một ngày ngươi cũng đủ tin tưởng ta, chia sẻ với ta những chuyện liên quan tới ngươi."
Yến Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm, chạm nhẹ lên mũi Phàn U Dật: "Cục cưng, cứ hỏi những gì ngươi muốn biết, ta sẽ nói hết cho ngươi."
Phàn U Dật nghe thế, cười tươi, bế Yến Cảnh Hành lên: "Nghe khanh khanh, đổi một nơi khác."
Yến Cảnh Hành vỗ vỗ đầu Phàn U Dật, "Vâng, phu quân ~"
Khi Phàn U Dật bế Yến Cảnh Hành về Ma Vực, trời đã tối sầm nhưng tâm tình của hắn lại rất tốt.
Hắn muốn hiểu Yến Cảnh Hành hơn.
Tất cả những điều này làm hắn cảm thấy sung sướng và hạnh phúc, nhìn bầu trời đen kịt cũng thấy nó sáng hơn một chút.
Sắc mặt Yến Cảnh Hành phức tạp, vỗ vỗ vai Phàn U Dật: " Tên ngốc, thiên kiếp của ngươi tới rồi, cười ngây ngô gì vậy?"
Phàn U Dật ngẩn người: "Ta lên Đại Thừa?"
Yến Cảnh Hành cười gật đầu: " Chúc ngươi thuận lợi."
Yến Cảnh Hành ép ma cổ trong người Phàn U Dật ra, hơn nữa, gần đây tâm tình Phàn U Dật thoải mái, những khúc mắc trong lòng hắn được gỡ bỏ, cảnh giới tăng lên là chuyện đương nhiên.
Từng đợt thiên lôi đánh xuống.
Yến Cảnh Hành biết, y chỉ có thể đứng nhìn Phàn U Dật độ kiếp, nhìn bạn nhỏ đáng thương này chịu lễ rửa tội của thiên lôi, cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Đây là điều mà tất cả mọi người đều phải trải qua, y không thể can thiệp, y chỉ có thể chuẩn bị pháp khí, hộ pháp cho Phàn U Dật.
May mà tu vi của Phàn U Dật đã vượt qua cảnh giới vốn có, mấy ngày độ kiếp cũng không có nguy hiểm gì.
Lôi kiếp kết thúc rất nhanh.
Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật bị sét đánh đen thu chẳng khác gì than, không nhịn được cười, y ngồi xổm xuống trước mặt Ma Tôn đại nhân đang thoi thóp, duỗi tay xoa xoa gương mặt đen xì của Phàn U Dật, giọng điệu ngả ngớn, "Tiểu mỹ nhân, về nhà cùng ca nào."
Phàn U Dật không có sức lực phản kháng, giọng nói yếu ớt: "Đừng chạm vào ta..."
Yến Cảnh Hành nhướn mày.
Phàn U Dật nói tiếp một cách khó khăn: "Bẩn."
Yến Cảnh Hành cười, bế Phàn U Dật lên: "Ngoan, đừng nói chuyện."
Giọng nói Yến Cảnh Hành khẽ run, trong thanh âm chất chứa ý cười: "Về sau, nếu ngươi lại chật vật như này thì đều phải nhờ ta ôm về đó."
Phàn U Dật cố hết sức mở miệng: "Vậy.... phải phiền ngươi...cả đời."
Bước chân của Yến Cảnh Hành hơi dừng, cúi xuống hôn lên khóe mắt như dính đầy than của Phàn U Dật.
Giọng nói Yến Cảnh Hành đầy dịu dàng: "Ta rất là lười, tốt nhất là ít gây phiền toái cho ta."
Cho nên không được bị thương, bảo vệ tốt bản thân.
"Ngủ đi."
Phàn U Dật nhắm hai mắt lại.
Phàn U Dật ngủ rất lâu, khi tỉnh lại hắn phát hiện bản thân mặc quần áo chỉnh tề, đã vào Đại Thừa.
Phàn U Dật cong môi: "Khanh khanh, ta vào Đại Thừa rồi."
Yến Cảnh Hành cười cong mắt: " Biết rồi."
Phàn U Dật cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật hôn mê, bất đắc dĩ lắc đầu: " Vậy là ngươi thật sự không biết Đại Thừa phải vượt qua tâm ma sao?"
" Chúc, đạo tâm của phu quân kiên định, bình an trở về."
Phàn U Dật nghe tiếng nói của y bên tai, cười rộ.
Phàn U Dật hơi ngốc một chút, nhìn kiếm trong tay, không nhớ ra mình vừa mới ở đâu.
Năm nay hắn 20, Nguyên Anh.
Trên người hắn mặc một thân đạo bào trắng tinh của Thái Nhất Tông, một tay cầm kiếm, một tay khác ôm Tần Khê Nhu mới 10 tuổi. Tiểu cô nương vẫn ăn vạ trong lòng hắn không chịu xuống vì chó con vẫn còn sủa.
Phàn U Dật kiên nhẫn dỗ tiểu cô nương, nhẹ nhàng đặt tay nàng lên đầu chó con, chó con thoải mái nheo mắt.
Tiểu Tần Khê Nhu vui sướng nhìn chó con, rời khỏi lòng Phàn U Dật, đứng lên đất chơi cùng chó con.
Phàn U Dật cười, nhìn tiểu cô nương đáng yêu cùng chó con, ánh mắt đầy dịu dàng.
Phàn U Dật nhận được lệnh của tông môn, yêu cầu hắn tham dự trận chiến Tiên Ma, hắn tới từ biệt Tiểu Tần cùng Tần sư huynh.
Giới chủ của Ma giới vùng biên thành Tiên giớiđang ngo ngoe rục rịch, Phàn U Dật bị phái tới đó để tác chiến. Lấy tu vi Nguyên Anh của hắn cũng đủ để làm tiểu đội trưởng của một chi tiểu đội.
Hắn đưa tiểu đội đánh thắng trận, các binh lính trong đội đều rất quý hắn.
Đặc biệt là Quý Sùng Sơn có cùng tu vi Nguyên Anh giống hắn.
Tuy Quý Sùng Sơn lớn hơn hắn rất nhiều nhưng lại thua khi đấu với hắn, trở thành đệ đệ kết nghĩa của hắn.
Nguy hiểm nhưng thú vị. Cho đến một ngày, hắn chiến đấu với nữ ma tu cùng kỳ Nguyên Anh, bị nữ ma tu kia trêu ghẹo bỡn cợt. Nữ ma tu kia hành sự bừa bãi, chưa tới nửa ngày, cả giới Tu Chân đều biết nữ ma đầu Cung Anh coi trọng Phàn U Dật, muốn làm một chuyện lớn để lấy lòng Phàn U Dật.
Tới ngày hôm sau, nữ ma tu này đồ sát toàn thành, cũng dùng máu của dân biên thành viết lên tường thành: "Lấy lòng tiểu tâm can Phàn đạo trưởng (trái tim) "
Phàn U Dật nhìn trái tim đỏ tươi kia, đồng tử mở lớn.
Những người này là vì hắn mà bỏ mạng sao?
Hắn quay đầu lại nhìn đội viên phía sau, ai cungc dùng ánh mắt xa lạ lại phẫn hận nhìn hắn —— rõ ràng trước đó không lâu không phải như vậy.
Quý Sùng Sơn không ở đây.
Rốt cuộc, Phàn U Dật chỉ mới 20, chưa từng bị tai bay vạ gió như vậy, vào ngày hôm ấy, thế giới quan của hắn ——sụp đổ.
Cho dù Quý Sùng Sơn an ủi hắn nhưng hắn vẫn không thể trở về với dáng vẻ thiếu niên hăng hái khí phách trước kia.
Phàn U Dật như phát điên, không màng nguy hiểm mà lao vào Ma giới giết chết nữ ma tu Cung Anh. Vì thế, tông môn truyền thư gọi hắn về tông môn.
Hắn giống như chó nhà có tang, trở về tông môn trong lời thì thầm sau lưng của mọi người.
Hắn cho rằng hắn có thể tạm thời nghỉ ngơi, không ngờ rằng chào đón hắn chính là tai nạn ngập đầu.
Hắn bị người hắn gọi là sư tôn cùng Đại sư tỷ đưa tới Phật môn, mỹ kỳ danh là tinh lọc linh hồn, thực chất là cầm tù.
Ở trong nhà lao không biết ngày tháng, lẳng lặng cảm nhận sự tuyệt vọng đến tận xương tủy, nhìn thảm cảnh giống như ở biên thành ngày ấy tái diễn.
Vô hạn áy náy.
Bóng tối vô tận.
Lúc hắn sắp phát điên lại được thả ra.
Kết thúc rồi sao?
Không phải.
Gia tộc của hắn thành phản đồ.
Cha mẹ, huynh trưởng của hắn đều bị Thái Nhất Tông và Hoa Dung Tự liên hợp giết chết. Trong một đêm, hắn mất hết thân nhân, trở thành phản đồ của Tu chân giới.
Cho tới khi bị đè trên Trảm Tiên Đài, thấy sự chán ghét trên những gương mặt quen thuộc kia, hắn cảm nhận được sự sợ hãi khi bị ác mộng bao trùm.
Hắn mới 20 tuổi nhưng hắn biết, hắn sắp chết.
Hắn mơ hồ nghe được có người hỏi hắn: "Tên khốn kiếp, ngươi là người của Ma môn! Người nhà ngươi đều là phản đồ, bọn chúng đã bị xử chém."
Đầu óc Phàn U Dật rối bời, hắn không biết nên nghĩ gì, cũng không biết mình làm gì sai mà rơi vào hoàn cảnh như này.
Hắn mê mang nhìn về phía người phán quyết —— Đại sư tỷ của hắn.
Hắn nghẹn ngào hỏi: "Ta đã làm gì sai?"
Phía dưới mồm năm miệng mười kể tội trạng của hắn.
Hắn bắt đầu nghi ngờ, hắn thực sữ đã làm những chuyện này sao?
Kiếm Tru Tiên cắm vào ngực hắn, hắn nghĩ mình sắp chết.
Không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.
Hắn không cam lòng phải gánh chịu tội danh không rõ ràng mà chết đi!
Hắn đọa ma.
Điểm tốt khi đọa ma là tu vi của hắn tăng lên một đại cảnh giới, lên thẳng Hóa Thần. Hắn kéo tấm thân tàn tới Ma Vực.
Nhưng Ma Vực cũng không cho hắn tạm nghỉ.
Nơi này ngư long hỗn tạp*, có rất nhiều người vô duyên vô cớ muốn giết hắn.
Hắn kéo dài hơi tàn, cảm thấy mình sống còn chẳng bằng con chó con chơi cùng Tần Khê Nhu.
Ma cổ trong cơ thể cắn xé làm hắn đau đớn không dứt, nhưng mỗi khi hắn muốn từ bỏ thì đau đớn lại khiến hắn nhớ tới thù hận —— đây là ý nghĩa tồn tại của hắn.
Mỗi một người Phàn gia quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không bao giờ làm việc phản bội kia! Có người không muốn thấy nhà hắn sống tốt.
Hắn tốn 3 năm để bò lên vị trí chí tôn của Ma tộc.
Phàn U Dật giết kẻ thù đầu tiên, thứ hai, thứ ba,...
Hắn thở hồng hộc, ngồi dưới đất, trên tay dính đầy máu.
Một giọng hét truyền tới: "Phàn U Dật! Ngươi làm sai!"
Phàn U Dật mở đôi mắt đầy tơ máu: "Bản tôn làm sai cái gì?"
Giọng nói kia mang theo sự áp bách: "Ngươi giết nhiều người như vậy, có khác gì đám người vô sỉ bôi nhọ nhà ngươi!"
Phàn U Dật cười: "Bản tôn không thẹn với tâm."
Giọng nói kia nói tiếp: "Sát nghiệt của ngươi quá nặng, đại đạo vô vọng."
Máu từ khóe môi Phàn U Dật tràn ra: "Dù bản tôn vô vọng với đại đạo cũng phải trả lại trong sạch cho người nhà, trả thế đạo trong sạch."
Giọng nói kia tức giận: "Phàn U Dật, ngươi chỉ lẻ loi một mình, đời này chỉ có thể đứng trong bóng tối, ngươi không xứng vấy bẩn tất cả những người và vật tốt đẹp, ngươi chỉ có thể sống lay lắt qua ngày ở góc tối âm u, nhìn người khác vui vẻ. Ngươi chỉ có thể nhận được sự sợ hãi cùng chán ghét của người khác!"
Phàn U Dật sửng sốt.
Có điều gì đó lướt qua đầu óc hắn nhưng lại không nắm bắt được.
Hắn không phản bác được.
Giờ hắn là một kẻ cả người toàn sát ý, khiến người khác chán ghét.
Đúng là hắn không xứng được người khác thích.
Sát khí của hắn đủ để khiến mọi người lùi bước.
Hắn không biết nói sự ấm ức của mình với ai.
Nhưng...
Hắn cũng rất ấm ức mà.
Nước mắt cứ thế tuôn trào, chảy xuống hai má.
Hắn im lặng mà khóc, tuyệt vọng trước sự cô độc và bị thế nhân ruồng bỏ.
Thanh âm kia cười vang, dường như đang chế nhạo sự chật vật, bất lực của hắn.
Mưa máu rơi tầm tã, máu và nước mắt trộn lẫn, nỗi đau và tuyệt vọng như không có điểm kết.
Nhưng một giọng nói khác lại vang lên bên tai hắn.
" Chúc phu quân, đạo tâm kiên định, bình an trở về."
Thanh âm kia mang theo ý cười dịu dàng.
"Phu quân, về thôi, ta, nhớ ngươi rồi."
Phàn U Dật khựng lại.
Thế giới đen tối tan vỡ, tiếng cười điên cuồng kia cũng biến mất.
Hắn thấy ánh sáng chiếu lên mặt mình, thanh niên mỹ mạo đứng ngược sáng đang cười với hắn.
Hắn nỗ lực cong môi cười.
Hắn đã trở lại.
Hết chương 12.
Danh Sách Chương: