Kinh hoàng quá! Ai gọi Trịnh Hy An tôi dậy đi a~!
3 nam nhân sẽ trổ tài giở bài dụ dỗ cô
Action 1: Trần Khải Dương
“An An, em cứ đi gặp họ đi. Bố mẹ bọn anh không hề đáng sợ chút nào cả, ngược lại còn rất dễ tính cơ” - giọng Trần Khải Dương năn nỉ, dỗ dành, lại còn có chút nịnh nọt.
Trịnh Hy An nhất quyết: “Nhưng em vẫn sợ”
Anh vẫn kiên trì: “Họ đều là phụ nữ cả, dễ nói chuyện thôi mà”
- “Thì vì là phụ nữ nên em mới sợ đó!!!”
Trần Khải Dương: “...”
***
Action 2: Nam Cung Thiên Hạo
“Bố mẹ anh rất muốn gặp em, họ bảo sẽ không nói gì nhiều quá đâu! Còn nữa, bố mẹ anh rất dễ tính” - nhấn mạnh sự dễ tính bằng nhiều từ 'rất'
Cô nói: “Lỡ bố mẹ anh không thích em thì sao đây?”
Anh trả lời: “Bố mẹ anh tính phóng khoáng. Anh còn thích em được, nói gì họ”
- “Em nói anh đừng giận, mắt nhìn của anh đâu có tốt lắm đâu!”
Nam Cung Thiên Hạo: “...”
***
Action 3: Nhạc Khuynh Vũ
“Hy nhi, cả 6 người đều đang giục rối rít lên rồi, em đồng ý đi đi! Xem như nể mặt bọn anh”
Trịnh Hy An (sau một hồi suy nghĩ kĩ càng): “Không”
Anh nhẫn nại: “Như Hạo và Dương nói, họ là mẫu người tân tiến, cực kì thoải mái!”
Sao nghe giống mời chào hàng đa cấp vậy! Cô cau mày: “Đã nói là em sợ rồi mà”
Anh ra chiêu cuối: “Nghe nói, bố mẹ anh mời đầu bếp giỏi nhất nước T tới nấu. Mất bao nhiêu công sức mới hẹn được ông ấy đó”
Trịnh Hy An: “Bao giờ chúng ta đi?”
***
Sự thật chứng minh, Trịnh Hy An cô có thể kháng cự rất nhiều thứ, tỉ như tiền, tỉ như trai đẹp, soái ca, nhưng với đồ ăn thì tuyệt đối không.
_____________________________________________________________________
“Các anh có định đi không thế?” - Trịnh Hy An ở trước cổng nhà hét lớn, điệu bộ có vẻ rất vội vàng.
Ba người kia lục cục từ trong nhà ra: “Đi thôi”
Hò hét là vậy, suốt quãng đường đi, cô im lặng, hồi hộp, dựa vào Trần Khải Dương.
Thấy trong xe im ắng, Nhạc Khuynh Vũ cất tiếng hỏi đùa: “Em chuẩn bị quà gì chưa?”
Nói tới vấn đề này, lập tức Trịnh Hy An sôi nổi hẳn lên: “Có chứ! Có chứ! Ngày hôm qua và hôm kia, em với Yến Yến đi khắp nơi tìm mua. Toàn là đồ hiếm cả đó”
Trần Khải Dương cười cười xoa đầu cô: “An An ngoan lắm!”
Nam Cung Thiên Hạo im lặng nãy giờ, bỗng nhiên vỗ vỗ vai Nhạc Khuynh Vũ, gấp gáp: “Dừng! Cậu dừng lại cho tôi!”
Nhạc Khuynh Vũ tuy không hiểu nhưng vẫn cho dừng xe.
Nam Cung Thiên Hạo mở cửa, chui xuống hàng ghế sau ngồi, bóp vai cho cô: “Đi cả hai ngày trời như vậy, mệt chết bảo bối của tôi rồi!”
...Nhạc Khuynh Vũ đập đầu vào vô lăng...
_____________________________________________________________________
Sáu vị tiền bối tập trung ở một resort nhỏ ở ngoại ô thành phố K. Không khi trong lành mát mẻ làm Trịnh Hy An thích thú.
Các bậc phụ huynh xuất hiện, vẻ mặt tươi cười:“Tiểu Hy, con tới rồi”
Trịnh Hy An thoáng ngạc nhiên, sau đó chạy lại gần, rất tự nhiên nói: “Con chào các bác”
Không hiểu sao, tất cả ba vị phu nhân đều nghẹn ngào cầm lấy tay cô: “Tiểu Hy, cuối cùng con cũng đã trở về”
Cô khó hiểu, cùng mọi người vào phòng khách.
Cả nhà quây quần bên bàn ăn, vui vẻ trò chuyện. Trịnh Hy An cười không ngớt, họ không đáng sợ như cô nghĩ. Bố mẹ chồng tương lai rất chiều chuộng cô, không có tí nào gọi là chèn ép hay hách dịch như trong phim cô vẫn xem.
Nhưng mà, cô vẫn thắc mắc, tại sao họ lại nói cô trở về?
Bà Nhạc cười: “Tiểu Hy, chúng nó có ăn hiếp con không?”
Cô toe toét, mở miệng đùa: “Con không ăn hiếp mấy anh ấy thì thôi chứ ạ..”
Tống Tiêu Điệp - mẹ của Nam Cung Thiên Hạo vừa gắp đồ ăn cho cô vừa hỏi: “Ăn xong con có muốn đi dạo khu mua sắm với mấy bà già này không?”
Cô hớn hở: “Ấy..già thế nào ạ! Con có biết một hãng thời trang mới mở, cho mọi lứa tuổi luôn”
Bà Trần hồ hởi tham gia: “Là gì vậy?”
- “Là hãng Hyan do con mở đó ạ”
“Vậy lát nữa ăn xong chúng ta cùng đi” - bà Nhạc nói, đầy vẻ thích thú.
- “Vâng”
Nam Cung Thiên Hạo vẻ mặt đáng thương: “Thế còn bọn con?”
Ông Trần hùa lại trêu đùa: “Chúng ta đi theo họ xách đồ”
___________________________________________________________________________
Tối về, Trịnh Hy An tự dưng muốn sang ngủ với chị.
'Cốc cốc'
- “Đại Hy, em vào nhé!” - cô gõ cửa
Hai chị em nằm trên giường, Trịnh Hy Âm nhẹ nhàng nói: “Em muốn nghe chuyện không, Tiểu Hy?”
- “Chị kể đi”
~To be continued~