Thứ hai đầu tuần, Vương Vĩ lái xe đưa em gái của mình là Vương Đồng Đồng đến trường, từ đằng xa Bối Tư Thành đã trông thấy đó là một người đàn ông khá trẻ tuổi, tướng mạo toát ra vẻ chính trực của một người cảnh sát.
Do không biết bao giờ Vương Vĩ mới xuất hiện nên mỗi ngày Bối Tư Thành đều mượn xe máy của bạn học để có thể hành động bất cứ lúc nào.
Lúc này Bối Tư Thành giữ chặt tay ga, ánh mắt hướng thẳng về phía mục tiêu, cậu nhớ lại lời dặn dò của chị gái: “Giảm thiểu mọi thiệt hại, tránh tạo ra quá nhiều sự chú ý. Tiểu Thành, em có làm được không?”
Trong lòng Bối Tư Thành tràn đầy sự quyết tâm: “Em nhất định sẽ làm được.”
Hành động!
Cũng giống như bao bạn học khác, Bối Tư Thành thong thả điều khiển xe máy đến trước cổng trường, mọi thứ vẫn rất bình thường cho đến khi chiếc xe của cậu đột nhiên mất lái rồi va chạm với chiếc xe mà Vương Vĩ đang đỗ ở gần đó.
Bối Tư Thành hốt hoảng dừng xe lại, Vương Vĩ cũng vội vàng rời khỏi xe.
Trước đó Bối Tư Thành đã đợi Vương Đồng Đồng đi một khoảng khá xa mới bắt đầu hành động, có cô ta ở đây nhất định sẽ rất ầm ĩ.
Nước đi đầu tiên có vẻ khá thuận lợi, Vương Vĩ cảm thấy vết xước kia không có gì đáng ngại nên quay sang nhìn Bối Tư Thành, từ đầu đến cuối anh ta đều chưa từng tỏ ra tức giận: “Không sao hết, em mau vào lớp đi.”
Bối Tư Thành cực kỳ áy náy: “Anh à, lúc nãy em thực sự không cố ý đâu ạ, chi phí bảo dưỡng em sẽ chịu giúp anh.”
Vương Vĩ cười trấn an: “Không cần phiền phức như vậy đâu, sau này em chú ý một chút là được rồi, cũng may là em không bị thương gì.”
Người đàn ông này chẳng những không quan tâm đến thiệt hại của bản thân mà còn lo lắng cho an toàn của người khác, thế mới xứng đáng với hai chữ 'cảnh sát' chứ.
Cách xử lý của anh ta vẫn không nằm ngoại dự liệu của Bối Nguyệt Sương. Bối Tư Thành thầm khen ngợi chị gái một tiếng rồi chuyển sang bước tiếp theo.
“Nếu anh không cần phí bảo dưỡng thì hãy để em mời anh một bữa, chỉ có như vậy em mới không cảm thấy day dứt trong lòng.”
Với lý do này Vương Vĩ thực sự rất khó để từ chối: “Được rồi, nhưng mà anh rất bận.”
Bối Tư Thành diễn nét mặt bối rối: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta trao đổi số điện thoại đi, khi nào anh rảnh em sẽ mời anh một bữa, như vậy có được không ạ?”
Vương Vĩ gật đầu, sau đó hai người bắt đầu trao đổi số điện thoại với nhau.
“Khi nào rảnh anh sẽ gọi cho em.”
Bối Tư Thành biết rằng anh ta chỉ nói cho có lệ mà thôi, nhưng nhiệm vụ của cậu đến đây là đã hoàn thành rồi.
...
Khi vào đến lớp học, điều đầu tiên mà Bối Tư Thành muốn làm là báo tin vui này cho chị gái của cậu biết, thế nhưng cậu không thể nói qua điện thoại, bởi vì mọi hoạt động diễn ra trên di động của Bối Nguyệt Sương đều chịu sự giám sát của Bối Quân Ninh, những việc thế này hai chị em cậu chỉ có thể trao đổi trực tiếp với nhau.
Sau giờ cơm trưa, Bối Tư Thành vội vã đến phòng tìm chị gái.
“Chị, em làm được rồi.”
Trong lúc ăn cơm Bối Nguyệt Sương đã đoán trước được điều này, Bối Tư Thành là người không giỏi trong việc che giấu cảm xúc, đặc biệt là khi ở trước mặt cô.
Bối Nguyệt Sương gật đầu tán thưởng: “Giỏi lắm.”
Bối Tư Thành cười đến không thấy mặt trời, cậu nhanh chóng đưa cho cô số điện thoại của Vương Vĩ, Bối Nguyệt Sương nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình một lúc lâu rồi mỉm cười: “Được rồi.”
Bối Tư Thành hơi bất ngờ: “Chị không cần viết ra giấy luôn à?”
Bối Nguyệt Sương trả điện thoại lại cho cậu: “Ừ.”
Dù sao cô cũng không thể trực tiếp liên lạc với anh ta, giữ ở trong đầu là được rồi.
“Ba ngày sau nếu anh ấy vẫn không có động tĩnh gì em hẵng gọi điện hẹn anh ấy.” Cô cẩn thận dặn dò cậu.
Bối Tư Thành đã hiểu: “Vâng ạ.”
Cậu còn có một thắc mắc: “Nếu như anh ấy đồng ý thì chị có đi cùng em hay không?”
Bối Nguyệt Sương khoanh tay nhìn cậu, ánh mắt có phần sắc bén: “Đương nhiên là chị phải đi rồi.”
“Vậy phải nói sao với mụ phù thủy đó?”
“Nói thật.”
Vì đó là một lý do vô cùng chính đáng.
...
Ba ngày sau Bối Tư Thành chủ động gọi điện cho Vương Vĩ, ban đầu anh ta còn viện lý do để từ chối, nhưng vì Bối Tư Thành quá thành khẩn nên anh ta đành miễn cưỡng hẹn gặp cậu ở quán cà phê, thời gian là chín giờ sáng ngày chủ nhật.
Tối thứ bảy, Bối Nguyệt Sương dẫn Bối Tư Thành đến tìm Bối Quân Ninh.
“Hai đứa có chuyện gì sao?”
Bối Nguyệt Sương nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Chị, mấy hôm trước Tiểu Thành mượn xe của bạn học để tập lái xe nhưng lại bất cẩn va vào xe hơi của người ta, may mắn là người ta cũng không yêu cầu bồi thường gì nhưng thằng bé cảm thấy rất áy náy, vì thế Tiểu Thành định mời người đó một bữa để tỏ chút thành ý để.”
Bối Quân Ninh như đã nhìn thấu được tâm tư của cô: “Vậy nên hai đứa đến đây để xin tiền có đúng không?”
Bối Tư Thành thấp giọng giải thích: “Bọn em làm gì có tiền mà mời cơm người ta.”
Bối Quân Ninh hừ lạnh: “Lần này người gây họa là ai hả?”
“Em cũng đâu có cố ý.”
Miệng thì nói như vậy nhưng tay vẫn đưa tiền.
“Không có lần sau.”
“Vâng.”
Bối Quân Ninh bỗng nhìn về phía Bối Nguyệt Sương: “Ngày mai em cũng đến đó xin lỗi người ta cho tử tế vào.”
Bối Nguyệt Sương ngoan ngoãn nghe lời chị họ: “Vâng ạ.”
Rõ ràng từ đầu đến cuối cô đều chưa từng mở miệng xin xỏ cô ta bất cứ thứ gì.