Bối Nguyệt Sương không phải là người duy nhất cảm thấy ngạc nhiên vì nụ hôn của anh, bởi tất cả đều biết Thượng Quan Diên Dịch chưa từng thể hiện tình cảm một cách trực tiếp như thế ở trước mặt người khác.
Trước giờ bọn họ cũng chưa từng thấy anh cười vui vẻ đến thế, mà nụ cười đó dường như chỉ dành cho một người.
Chỉ trong nháy măt, hai gò má của Bối Nguyệt Sương đã ửng hồng, tuy nhiên nét mặt của cô vẫn rất điềm tĩnh, cô khẽ hỏi: “Anh biết em sẽ đến đây sao?”
“Ừ.” Anh trả lời một tiếng sau đó vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, đồng thời bàn tay Vương Đồng Đồng đang đặt trên người cô cũng bị anh hất đi không hề thương tiếc.
Nhìn vẻ mặt đầy phẫn uất của em gái, Vương Vĩ chẳng những không an ủi mà còn buông lời trêu chọc: “Em còn muốn ngồi đó làm kỳ đà cản mũi à?”
Vương Đồng Đồng hừ một tiếng rồi ngồi cách xa một chút.
“Có đói không?”
Bối Nguyệt Sương gật đầu.
Thượng Quan Diên Dịch mỉm cười: “Vậy em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn mì hoành thánh.”
“Được, bây giờ đầu bếp của Vương Vĩ sẽ nấu mì cho em.”
Vương Đồng Đồng cũng muốn ăn mì hoành thánh, Vương Vĩ dặn dò đầu bếp rồi ra hiệu cho Vương Đồng Đồng dẫn cô lên tầng.
“Chị, hôm nay thầy giáo môn Toán của em giao rất nhiều bài tập khó, chị hướng dẫn em làm có được không?”
Bối Nguyệt Sương đồng ý ngay, trước khi đi cô nói với Thượng Quan Diên Dịch: “Em đi nhé.”
Thượng Quan Diên Dịch không nói lời nào, Bối Nguyệt Sương chỉ thấy anh đứng dậy dắt tay cô đi về phía cầu thang, Vương Đồng Đồng vội vàng đuổi theo.
“Anh Diên Dịch cũng muốn đi cùng sao?”
Thượng Quan Diên Dịch không đáp, anh dìu Bối Nguyệt Sương bước lên từng bậc cầu thang, hành động này của anh cũng khiến Vương Đồng Đồng mơ hồ đoán ra nguyên nhân.
Đến trước phòng ngủ của Vương Đồng Đồng, Thượng Quan Diên Dịch mới buông tay cô ra, sau đó anh còn dặn dò: “Có việc gì cứ gọi điện cho anh được là rồi, ngoan ngoãn nghe lời anh.”
Khóe môi của Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng cong lên: “Vâng.”
Bối Nguyệt Sương vào phòng cùng Vương Đồng Đồng, Thượng Quan Diên Dịch xoay người đi xuống tầng, hôm nay Vương Vĩ có vài chuyện quan trọng cần bàn bạc với hai người.
Ở sở cảnh sát Vương Vĩ đã xin được lệnh điều tra lại vụ án năm xưa, đồng thời anh ta cũng phát hiện ra một sự thật khá bất ngờ.
“Tiết Chính Toàn và Tần Khuê là anh em cùng mẹ khác cha với nhau.”
Chả trách hôm đó Tần Khuê khăng khăng muốn một mình đi giao tiền cho hắn ta, việc bọn họ có quan hệ huyết thống đến Bối Kính Vũ cũng không biết.
Năm đó Bối Kính Vũ không hề có ý định sát hại Thượng Quan Trạch và vợ chồng Bối Hoàng Sâm, mục đích ban đầu của Bối Kính Vũ chỉ là đoạt lấy Bối Thị từ tay Bối Hoàng Sâm, không ngờ ở sau lưng Tần Khuê và Tiết Chính Toàn lại tự ý quyết định mọi chuyện.
Vương Vĩ cũng giải thích lý do tại sao Bối Nguyệt Sương lại tìm thấy tấm ảnh của cha cô trong túi xách của Tần Khuê: “Năm đó Tần Khuê là bạn cùng lớp của Bối Hoàng Sâm, Tần Khuê theo đuổi ông suốt bảy năm nhưng không có kết quả gì, sau khi hay tin ông kết hôn với Liễu Thu Nương thì bà ta bắt đầu sinh ra oán hận, nửa năm sau bà ta đột nhiên kết hôn với Bối Kính Vũ và bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.”
Thời Mặc Viễn thắc mắc: “Vậy năm đó Bối Kính Vũ có biết bà ta đơn phương Bối Hoàng Sâm không?”
Vương Vĩ lắc đầu: “Nếu để ông ta biết thì kế hoạch của bà ta đã không thành công, hơn nữa Bối Kính Vũ cũng chưa từng nhắc đến Tần Khuê ở trước mặt ông ta, Bối Hoàng Sâm chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Liễu Thu Nương.”
Hiện tại Vương Vĩ đã cung cấp cho cảnh sát những vật chứng và nhân chứng để buộc tội Tiết Chính Toàn, vấn đề là Tiết Chính Toàn đã thay đổi gương mặt, muốn tống hắn ta vào tù e rằng không phải chuyện dễ dàng gì.
Vương Vĩ nói tiếp: “Để chứng minh việc Tiết Chính Toàn đã từng thay đổi gương mặt thì chúng ta phải tìm ra được cơ sở thẩm mỹ đã thực hiện cuộc phẫu thuật cho ông ta, tuy nhiên phạm vi điều tra chỉ dừng lại ở trong nước, chúng ta không thể loại trừ khả năng ông ta đã thực hiện việc này ở nước ngoài.”
Lúc này Thượng Quan Diên Dịch mới nhàn nhạt cất giọng: “Tiết Chính Toàn và Tần Khuê là anh em cùng mẹ khác cha, muốn hắn đền tội thì chúng ta chỉ cần làm rõ quan hệ huyết thống giữa hắn và Tần Khuê là được rồi.”
Hai mắt Vương Vĩ bỗng lóe lên một tia sáng: “Tại sao tôi lại không nghĩ đến cách này chứ?”
Thời Mặc Viễn cũng tiếp lời: “Việc này đòi hỏi phải có được DNA của Tiết Chính Toàn.”
Theo Thời Mặc Viễn thì việc này không khó, vấn đề nằm ở chỗ Tần Khuê, không sớm thì muộn Tiết Chính Toàn cũng tìm đến bà ta.
Chốt hạ vấn đề, Thượng Quan Diên Dịch đứng dậy khỏi ghế: “Tôi đi tìm vợ tôi.”
Thời Mặc Viễn và Vương Vĩ không khỏi than thầm một tiếng.