• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Kì Huyên muốn đứng lên, tay phải bị bó thạch cao thật dày không thể nhúc nhích, tay trái dùng sức chuyển động, trọng tâm không vững lại đổ xuống giường, đầu hung hăng nện vào gối đầu, cổ bị đau, "A", năm nay thật xui xẻo a.

Y tá đang kiểm tra các phòng bệnh, nghe được âm thanh trong phòng, liền đi đến, thấy bệnh nhân tỉnh, cầm lấy bệnh án đặt ở đầu giường, nhìn tên họ trên đó, kêu, "Tiêu Kì Huyên?".

"Ừm".

Hỏi đáp đơn giản chứng minh người này còn chưa có bị ngốc, cô y tá thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói nàng chờ một chút, xoay người đi ra ngoài kêu bác sĩ lại đây.

"Thế nào, có khá hơn chút nào không?" bác sĩ ngồi xuống bên giường, kéo tay Tiêu Kì Huyên, dịu dàng hỏi.

Sinh bệnh còn bị sỗ sàng, bệnh viện quái quỷ gì đây, y tá vừa rồi xinh đẹp hơn nhiều, sao không sờ người ta, anh sờ tôi để làm chi, Tiêu Thái Hậu cau mày, rút tay về, ghét bỏ bỏ vào trong chăn, hừ nhẹ, anh rốt cuộc là ai, lưu manh, công việc của anh rõ ràng không nên trách anh về cái mà nó không thể không phát sinh.


"Chúng ta ngày hôm qua đã gặp nhau, cô không nhớ rõ sao?" bác sĩ tháo nón màu trắng trên đầu xuống, lúc này Tiêu Kì Huyên mới nhìn rõ, đây là đối tượng xem mắt ngày hôm qua của nàng đây mà, sấm chớp cuồn cuộn, phim truyền hình đều không có chuyện lặp đi lặp lại như vậy, trời xanh ơi, ngài đừng bày ra trò đùa này được không, tiểu nữ nhận không nổi.

Bác sĩ thấy nàng không nói lời nào, đành phải tự nói tiếp mục đích của bản thân "Thật trùng hợp nha, chúng ta hôm qua mới gặp mặt, hôm nay lại nhìn thấy cô. Cô đừng lộn xộn, hiện tại cô đang bị gãy xương cổ, gãy xương cánh tay phải, não bị chấn động nhẹ, ngoài ra không còn bất cứ điều gì khác".

"Cám ơn bác sĩ, tôi nghĩ tôi nên nghỉ ngơi một chút" anh trai à, anh làm ơn đi dùm đi, tôi bị thương thành như vậy, không muốn nhìn thấy cái dạng cao lớn như tinh tinh này của anh, "À, đúng rồi" Đình Đình hiện tại thế nào, tiểu tổ tông này không phải thảm hơn so với mình chứ.


"Chuyện đó..." hỏi người trước mắt này một chút, anh ta khẳng định biết, nhưng anh ta gọi là gì nhỉ, Tiêu Kì Huyên suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nhớ được, ngày hôm qua mắt còn không muốn nhìn qua hắn, thời điểm anh ta tự giới thiệu mình vốn không nghe, giờ thật lúng túng.

"Bác sĩ, người cùng tôi đến hiện tại thế nào?".

"Hẳn là người bạn kia. Nàng không có việc gì, chỉ bị một ít vết thương ngoài da......" bác sĩ nắm lấy cơ hội, nói xong lại nói một ít kiến thức y khoa, thêm một ít phương pháp điều dưỡng.

Nhìn tư thế hắn còn muốn thao thao bất tuyệt nói tiếp, Tiêu Kì Huyên theo mục đích của bản thân nhắm hai mắt lại, giả bộ ngủ. Nhắm mắt lại, nghe bác sĩ Đường Tăng niệm kinh giảng dạy về tri thức, Tiêu Kì Huyên rốt cục tìm được cảm giác trước đây, cảm giác được mama kể chuyện trước khi đi ngủ cho mình, mí mắt càng ngày càng nặng, thật sự ngủ rồi.


Cảm giác vừa ngủ thật sự không nỡ tỉnh, chủ biên không ngừng gọi điện thoại tới, cổ Tiêu Kì Huyên không thể di chuyển, muốn cầm lấy di động thực sự không có cách nào, cô y tá lại không biết chạy đến góc nào cùng người trong lòng nói lời ngọt ngào rồi, điện thoại của nàng vẫn reo, vẫn vang, cho dù bài hát chỉ là một vòng lặp đi lặp lại.

"Huyên Huyên, đầu còn đau không?" đầu Ôn Đình Đình quấn băng gạc, đi vào nhìn thấy Tiêu Kỳ Huyên đang bị thạch cao cố định, nhìn bộ dáng nàng giãy dụa, nghe tiếng nhạc quen thuộc kia, bước đi qua giúp nàng nhận điện thoại.

"Alo... Đụng xe , ở bệnh viện xx... Không cần, không cần... Cám ơn chủ biên... Vâng... Thực xin lỗi... vâng... được... Cám ơn chủ biên... được... ok... Hẹn gặp lại" trân trọng cúp điện thoại, Tiêu Kì Huyên xem như thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có ngày nghỉ, nhưng nghĩ đến việc lại trải qua kỳ nghỉ ở trong bệnh viện, trong lòng thật là khổ sở giống như đứa bé một lòng muốn ăn kẹo đường nhưng lại phát hiện thứ ăn vào trong miệng là một cục bông. Lãnh ôn thần ơi, ngài nhanh chóng tan đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy ngài nữa, đụng tới cô vết thương của tôi thật sâu.
Ôn Đình Đình cất gọn điện thoại, một đôi mắt nhỏ nhắn như muốn rơi từng giọt nước mắ, giống như một con chuột đồng nhỏ chờ Tiêu Thái Hậu giáng tội, ban cho nàng ba thước vải trắng, lấy đó nói với thiên hạ.

"Tớ nói này Ôn đại tiểu thư, lần sau ngài lái xe, làm ơn tập trung dùm tớ một chút có được không?" cũng may chỉ là gãy xương, cũng như bị cảm lạnh, không làm ai thất vọng a, tuy nói Tiêu Kì Huyên có thể nhân cơ hội này đoàn tụ cùng cha mẹ, nhưng nhân thế phồn hoa, nàng còn chưa muốn chết a, thế nào cũng phải chơi trò chơi tình yêu, ăn thức ăn ngon lành chứ.

"Cái này cũng không thể trách tớ nha, không phải vì cậu bị sưng chân sao, tớ liền thuận tiện suy diễn một chút" đầu sỏ gây chuyện không phải tớ, mà là cái người có chân đang bị bó bột to như chân heo kìa.
"Suy diễn?".

"Cậu cùng luật sư Lãnh là một đôi oan gia, tối hôm qua chắc chắn nhất định không thể thiếu cãi nhau. Thật không thể tưởng tượng, hai người các cậu lại ngây thơ đến độ động tay động chân".

"Không thể tưởng tượng thì đừng tưởng tượng, nghĩ cũng toàn nghĩ về những chuyện không tốt. Ngày hôm qua chân tớ bị trật, cậu nghĩ bậy bạ gì đó. Tớ mới không chấp nhặt cùng nàng ta".

"Không sao, không chấp nhặt thì không chấp nhặt. Cậu đem tín vật đính ước để cho người ta phá hủy, còn thế nào nữa. Muốn nói hai người các cậu không phải oan gia, có ai tin sao? Chận của cậu bị sưng không liên quan đến nàng, có người tin sao? Cắt".

"Ai biết vì cái gì mỗi lần nàng xuất hiện tớ đều xui xẻo như vậy. Lần này là chân sựng cộng thêm đụng xe, nếu tớ nhìn thấy nàng thêm một lần nữa, về sau không chừng còn diễn ra rắc rối gì nữa, trong trường hợp cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của tớ, nghĩ đến mà cảm thấy sợ hãi" cái gọi là miệng quạ đen chính là như vậy, mà sinh mạng Tiêu đại phóng viên của chúng ta cũng đang gặp uy hiếp, nhưng điều đó nói sau.
"Nhưng mà thật ra tớ cảm thấy bộ dáng hai ngươi đứng chung một chỗ khá vi diệu" Ôn Đình Đình dựa vào cửa sổ, ôm cánh tay, mím môi thành một đường, một bộ dáng đó là sự thật.

"Vi diệu?" điều này quả thực chính là quá xui xẻo rồi, giống như người kiến gặp quái vật còn trùng hợp năng lượng không đủ, có gì khác nhau sao?

"Đúng vậy, tuy rằng nói không nên lời vì sao, nhưng cảm thấy được qua cái nhìn thực tế, cảm giác cũng không tệ lắm".

"Đừng nói bậy, nàng là một cô gái ngay thẳng" con gái cùng con gái nàng không phải không nghĩ tới, Lãnh Huỳnh Duệ là nữ thần trong lòng nam giới trong thành phố này, khả năng bẻ cong một cô gái như vậy là một phần năm triệu, tỷ lệ thấp đến đáng thương. Mỗi lần nhìn đôi mắt sáng ngời của Lãnh Huỳnh Duệ, Tiêu Kì Huyên đều có loại cảm giác bị hút vào, nàng cũng từng cố ý quan sát, nhưng mỗi lần gặp được Lãnh Huỳnh Duệ, đều có sự kiện không may phát sinh, Tiêu Kì Huyên cũng không muốn đến gặp nàng. Huống chi buổi thẩm vấn xử lý vụ án tai nạn xe kia, Lãnh Huỳnh Duệ đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Tiêu Kì Huyên, bởi vậy Tiêu Kì Huyên đưa ra một kết luận, đó là việc không đáng lo lắng.
"Nam giới cậu không cần, hiện tại cậu lại ghét bỏ Lãnh Huỳnh Duệ là con gái, hay là cậu yêu bản thân mình, độc thân cả đời? Khẩu vị thật đúng là nặng a ~".

"Biến. Tớ cũng không giống cậu, tình sử phong phú vượt qua cả sử thi Homer. Nếu tớ rơi vào tình yêu sẽ là một loại tình yêu không có chữ chia tay. Đối tượng để yêu thà thiếu không ẩu".

Tình cảm của Tiêu Kì Huyên tựa như một trang giấy trắng, nhiều năm qua người hợp mắt nàng đều là các cô gái thanh thuần trong sáng. Nhưng mỗi khi nàng chuẩn bị ra tay tóm gọn thì các cô gái đó liền kéo bạn trai lắc lư trước mặt, cho nên Tiêu Thái Hậu quốc sắc thiên hương vẫn duy trì thân phận độc thân quý tộc chờ đợi tình yêu đến bây giờ. Ôn Đình Đình biết nàng có khuynh hướng cong, mà bởi vì bên cạnh Tiêu Kì Huyên vẫn không có bạn gái chính thức, có khi nàng chỉ là một người thích bách hợp mà thôi.
"Trên thực tế, cậu vẫn thích nàng ấy phải không?" Ôn Đình Đình nhướn mi, cười xấu xa.

"......" Hình ảnh dừng lại, không khí giống như ngừng chuyển động, thích nàng, ta sẽ thích nàng, có sao? Làm sao có thể thích nàng, buồn cười ghê.

"Phốc, cậu là thật sao a, ha ha ha ha".

"Nhàm chán" Tiêu Kì Huyên nhìn trần nhà, nghĩ đến bộ dáng Lãnh Huỳnh Duệ, bên ngoài lẫn bên trong, nàng tuyệt đối là một cành mai xinh đẹp, mặc kệ là ai nhìn thấy nàng đều dừng lại vài giây. Nhưng nhân phẩm người này dường như cũng không quá tốt, thân là luật sư hóa thân của chính nghĩa, lại chui đầu vào chỗ trống của pháp luật...... Thở dài một hơi, không thể cắt bím tóc của người ta, như vậy cũng không tốt, Tiêu đại phóng viên nhỏ nhen như bụng gà đều là Lãnh Huỳnh Duệ ép buộc.

"Đúng rồi, bác sĩ nói khi nào thì cậu có thể xuất viện?" Ôn Đình Đình nhìn bệnh án của Tiêu Kì Huyên ở đầu giường, trên đó viết mấy chữ rồng bay phượng múa, không khác gì Vô Tự thiên thư, người không học qua y khoa chắc chắn xem không hiểu.
"Chưa nói, chắc cũng phải qua mấy ngày nữa" trên tay bị bó thạch cao thật dày, giống như xác ướp trèo lên Kim Tự Tháp, nóng chết người không đền mạng. Không có cách tay phải chủ lực, Tiêu Kì Huyên viết tin tức không được, chủ biên vạn ác sẽ không cho mình nghỉ thời gian dài, nếu đánh mất bát cơm, điều này không còn là xui xẻo nữa.

"Aiz. Vậy cậu ở lại bệnh viện đi".

"Đúng vậy, không ở lại bệnh viện thì đi như thế nào?".

"Cậu nghĩ tối nay luật sư Lãnh có thể tới tìm cậu nữa hay không a".

Hiện tại Lãnh Huỳnh Duệ bị xã hội đen theo dõi, chuyện này chỉ sợ không phải ngày một ngày hai, nhìn ngày hôm qua như vậy thì hẳn là ở trong thành phố này nàng không có bạn bè chân chính, buổi tối luôn muốn nghỉ ngơi, hiện tại Tiêu Kì Huyên lại nhờ phúc Lãnh đại luật sư mà được bám trụ bệnh viện, nơi Lãnh Huỳnh Duệ đi cũng trở thành một vấn đề đáng để thảo luận.
Lãnh Huỳnh Duệ cùng Ôn Đình Đình trước có quan hệ là đồng nghiệp, sau là đương sự cùng luật sư, bất kể là trước đây hay sau này thì mối quan hệ đều mỏng như giấy bạc. Lãnh Huỳnh Duệ cùng Tiêu Kì Huyên càng không có quan hệ hơn, duy nhất có thể nhắc đến cũng là quan hệ oan gia. Không chút quan hệ nào, đi theo các nàng làm cái gì, bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.

"Đương nhiên sẽ không. Chúng tớ cũng không phải bạn bè, nói tiếp, nàng cũng là một luật sư nổi tiếng, gặp chuyện như vậy, khẳng định có cách bảo vệ chính mình, không cần lo lắng. Ngươi nếu không muốn về, vậy ngồi xuống giường đi".

"Được rồi, tớ một lất nữa lái xe về lấy chút đồ dùng hàng ngày lại đây".

"Được, cậu mua luôn ở đây đi, tiền trong túi của tớ" Tiêu Kì Huyên nhớ tới một màn sáng nay, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ, để Ôn Đình Đình một mình lái xe về nhà, nàng làm sao có thể yên tâm.
"Cũng phải trở về một chuyến, sạc điện thoại cũng không mang. Để tớ lấy laptop đem lên đây, buổi tối hai mình cùng xem phim điện ảnh, trong bệnh viện rất nhàm chán".

"Được rồi, nhưng không được lái xe".

"Biết rồi, tớ sẽ gọi xe".

Xe dừng lại ở cổng tòa nhà, Ôn Đình Đình nhìn thấy Lãnh Huỳnh Duệ đang đứng xa xa, khóe miệng ngoéo một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK