• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời lên cao, Lãnh Huỳnh Duệ chậm rãi mở mắt, cảm giác một mình một người ngủ trên thoải mái miễn bàn, không ai đá, không ai ném, muốn lăn lộn muốn xoay người theo hướng nào thì xoay, đứng dậy lười biếng duỗi thắt lưng, dụi dụi mắt, cảm giác ngủ no thật tốt.

Vì muốn đón gió tẩy trần cho Ôn Đình Đình, Tiêu Kì Huyên thừa dịp Lãnh Huỳnh Duệ ngủ tự mình đi chợ mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhặt rau rửa đồ ăn, tay chân thoăn thoắt giống như người vợ nhỏ.

Quá trình đi công tác lần này khá nhanh, chưa kịp ra ngoài mua quà, cũng may trước đó có nhờ người ta mua dùm chút quà, Ôn Đình Đình thu dọn sơ sơ hành lý một chút, lấy ra một cái gói to xinh xắn, cầm theo vài thứ bên trong, chuẩn bị tặng cho Tiêu Kì Huyên.

"Huyên Huyên ~" một tay Ôn Đình Đình cầm nước hoa, một tay cầm chocolate, đồ ăn ngon nhất chia sẻ cho chị em tốt.


"Suỵt" Tiêu Kì Huyên từ trong phòng bếp bước nhanh ra, làm động tác chớ lên tiếng, "Lãnh Huỳnh Duệ còn đang ngủ".

Lãnh Huỳnh Duệ còn đang ngủ ở trong nhà Huyên Huyên? Ôn Đình Đình nghĩ mình nghe lầm, nhìn nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, Tiêu Kì Huyên nói là sự thật, hai người từ khi nào trở nên thân mật như vậy, Tiêu Kì Huyên không phải không muốn cùng ngủ cùng người khác sao, thế nào lại khinh địch mà thu lưu Lãnh Huỳnh Duệ như vậy?

Trong khoảng thời gian Ôn Đình Đình rời đi này, Tiêu Kì Huyên và Lãnh Huỳnh Duệ thường xuyên ăn cùng nhau, về phần ngủ lại là bắt đầu từ đêm Lãnh Huỳnh Duệ đi quán bar, ở cùng một chỗ bất quá chỉ hai ngày, nhưng hai ngày này nhìn như không đáng kể, cũng đã được cho là không thể tin được, một người có bệnh ưa sạch, một người thích cường điệu không gian riêng tư, trạng thái của hai người các nàng hiện tại rốt cuộc là cái loại gì, ai có thể cho một lời giải thích hợp lý đây.


Ôn Đình Đình đem quà tặng đặt trên bàn, theo Tiêu Kì Huyên đến gần phòng bếp, lặng lẽ nói.

"Huyên Huyên, cậu cùng luật sư Lãnh là thế nào".

"Từ sân bay về, nàng mệt chết đi được nên ngủ lại" Tiêu Kì Huyên một bên nói một bên thoăn thoắt làm việc, lặt bỏ lá rau vàng, cắt bỏ rễ cây rau.

"Tớ không phải nói cái này" mà tớ là muốn hỏi cậu, hai người các cậu hiện tại sao lại ngủ cùng nhau.

"Đình Đình, cậu đem cái thau kia đưa cho tớ" Tiêu Kì Huyên chỉ vào cái thau inox trong tay Ôn Đình Đình, "Hôm nay cậu sao cứ ấp a ấp úng, cũng không giống cậu thường ngày nha".

"Nè" Ôn Đình Đình đưa cái thau qua, nhìn Tiêu Kì Huyên đem ra cỏ lặt xong bỏ vào rồi mở vòi nước rửa sạch đồ ăn, "Huyên Huyên, hai người các cậu hiện tại là quan hệ gì?".

Bị hỏi thình lình như vậy, Tiêu Kì Huyên sửng sốt một chút, "Chắc là bạn bè" đáp án này chỉ sợ bản thân Tiêu Kì Huyên cũng thấy rất khó tin, các nàng xem nhau là gì, bạn bè hay là gì khác. Tiêu Kì Huyên và Ôn Đình Đình là bạn bè, thời điểm hai người ngủ cùng nhau cũng là lúc đã quen biết nhau hơn một năm, Ôn Đình Đình bởi vì người nào đó sợ tối nên dùng tất cả chiêu thức, nhõng nhẽo, cứng rắn mới được ngủ ở nơi này của Tiêu Kì Huyên, mà bạn học Tiêu cùng Lãnh Huỳnh Duệ có phải có hơi quá nhanh rồi hay không?


"Huyên Huyên, Lãnh Huỳnh Duệ và cậu không giống nhau, nàng cùng chúng ta là người của hai thế giới" tớ không muốn cậu bị thương, Ôn Đình Đình nhớ rõ ánh mắt Lãnh Huỳnh Duệ nhìn Tiêu Kì Huyên khi đó, miệng còn lộ vẻ mỉm cười, Ôn Đình Đình xác định đó không phải cảm giác trong phạm vi bạn bè. Về phần tình huống cụ thể của Lãnh Huỳnh Duệ không ai có thể rõ ràng, thậm chí ngay cả thân thế của nàng cũng không có bao nhiêu người biết, nàng quá mức bí ẩn, bí ẩn giống như hoa quỳnh ban đêm, hoa sen sớm nở tối tàn, ngắn ngủi khiến mọi người ghen tị, một cái chớp mắt như pháo hoa được đốt sáng, phóng ra tia lửa rồi không bao giờ lưu lại nữa.

"A, chúng tớ chẳng qua là bạn bè bình thường không thể nào bình thường hơn" Tiêu Kì Huyên đáp mà lòng không nghĩ như vậy, nhiều ngày ở chung làm cho nàng đối với Lãnh Huỳnh Duệ tràn ngập tò mò, ấn tượng xấu lúc trước từng cái được rửa sạch sẽ, chúng tớ là bạn bè bình thường, đi về phía trước không dễ dàng.
"Huyên Huyên, theo tớ được biết, luật sư Lãnh từng có một người bạn gái, hơn nữa luật sư Lãnh còn rất yêu nàng......" Ôn Đình Đình còn chưa nói xong thì có tiếng vang đột ngột truyền đến từ phòng khách, hai người dừng lại, đi ra phòng bếp.

"Thật ngượng ngùng, tôi đụng phải ghế dựa" Lãnh Huỳnh Duệ giải thích.

"Ha ha, không có việc gì, chào luật sư Lãnh" Ôn Đình Đình làm bộ như không có việc gì.

"Các cậu nói chuyện trước đi, tôi đi xào rau" Tiêu Kì Huyên trở lại phòng bếp, bật bếp, đặt chảo lên, đổ dầu vào bắt đầu xào rau.

Lãnh Huỳnh Duệ đóng cửa phòng tắm, cởϊ qυầи áo ra, mở vòi hoa sen tắm với dòng nước ấm áp, từ trên xuống, làn da trắng như bạch ngọc dần biến thành màu phấn hồng, hai người kia ở ngoài cửa nói chuyện trong lúc vô tình bị nàng nghe được, bức tường trong lòng ngày càng cao.
"Lãnh đại luật sư, chị nhanh lên a, em làm đồ ăn xong rồi" Tiêu Kì Huyên cởi tạp dề xuống, vỗ vỗ xuống tay Ôn Đình Đình đang ăn vụng, "Mèo con tham ăn".

"Ăn ngon quá ~ quỷ hẹp hòi" thừa dịp Tiêu Kì Huyên chưa kịp chuẩn bị Ôn Đình Đình đã nhón được một miếng nhỏ để vào miệng, làm đối mắt phượng kia muốn bốc hỏa.

"Oa, thoạt nhìn không tồi" vẻ mặt Lãnh Huỳnh Duệ thoải mái, thanh âm nhẹ nhàng.

"Đang chờ chị, mau ngồi đi" Tiêu Kì Huyên sắp xếp bàn ăn, Ôn Đình Đình rót đồ uống, Lãnh Huỳnh Duệ ngồi đỡ giúp các chén cơm.

"Vì Đình Đình thuận lợi diễn xong, cụng ly" ba người giơ ly lên, mỉm cười chạm cốc, Tiêu Kì Huyên vô tình cùng Lãnh Huỳnh Duệ trao đổi ánh mắt, cố ý tránh đi.

"Buzz...buzz.....buzz....." di động Tiêu Kì Huyên lại vang lên lần nữa, "Alo... Vâng... Được... Tôi liền đi qua... Được".
"Lại có tin tức mới sao?" Ôn Đình Đình lột con tôm lớn bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc, thường nói món tây có nhiều dinh dưỡng nhưng cơm Trung vẫn tốt hơn.

"Ừm, các cậu ăn trước đi, tớ trong chốc lát rồi về, Tiểu Triệu tới đón tớ" Tiêu Kì Huyên cấp tốc thay đổi quần áo, lấy đồ này nọ rồi đi. Có công việc như vậy đối với Tiêu Kì Huyên mà nói có lẽ là một cơ hội cho nàng có nhiều không gian riêng tư hơn, có một số việc cần suy nghĩ một chút.

Nhìn cửa đóng lại, Ôn Đình Đình chú ý biểu tình của Lãnh Huỳnh Duệ, cô gái này xã hội hóa quá mức, mặt nạ mang dày đến nỗi làm cho người ta không nắm được nguồn gốc, gương mặt lạnh lùng băng giá trước sau như một, thái độ vẫn ôn hòa như cũ, cảm giác khoảng cách xa thật xa.

"Luật sư Lãnh, mấy ngày nay làm phiền cô chăm sóc Huyên Huyên rồi" Ôn Đình Đình cố ý gắp một con tôm lớn để vào trong chén Lãnh Huỳnh Duệ, "Cám ơn cô".
"Không cần khách khí" Lãnh Huỳnh Duệ nhìn chằm chằm con tôm kia, nàng bệnh ưa sạch, mặc dù không phải cực kỳ nghiêm trọng, nhưng đối với chuyện ăn cơm rất để ý, "Cô Ôn có chuyện gì không ngại nói thẳng".

A, không hổ là người được Tổng giám Đằng Vũ Thời Đại đích thân tuyển chọn, thông minh lanh lợi, Ôn Đình Đình đơn giản buông đũa, bỏ qua thái độ cư xử siêu tế nhị ngày xưa, nàng muốn một cuộc trò chuyện nghiêm túc cùng cô gái trước mắt này, nàng không thèm để ý số lượng tin tức có thể có được, Ôn Đình Đình muốn bảo vệ bạn bè tốt của mình khỏi đả kích.

"Luật sư Lãnh, Huyên Huyên cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện tình cảm với ai" việc này cô không có khả năng không biết, Ôn Đình Đình nhìn chằm chằm ánh mắt Lãnh Huỳnh Duệ, muốn từ trong đó nhìn ra cảm tình của Lãnh Huỳnh Duệ, một ánh mắt kinh ngạc thoáng qua nhưng rốt cuộc cũng không nắm giữ được, đôi mắt như thủy tinh đen kia thâm thúy liếc một cái sâu đến vô cùng.
"......" Tiêu Kì Huyên chưa bao giờ yêu ai, tin tức này thực sự làm cho Lãnh Huỳnh Duệ cảm thấy kinh ngạc, nhưng không khó lý giải, cô gái giỏi giang lựa chọn người yêu là thà thiếu chứ không ẩu, trong mắt Lãnh Huỳnh Duệ Tiêu đại phóng viên là nữ cường nhân không hơn không kém.

"Tôi cùng cậu ấy quen biết nhiều năm như vậy, đối với cậu ấy rất hiểu biết, một khi yêu cậu ấy yêu thì sẽ cho đi tất cả những gì mình có, cho nên......" cái ly đựng đồ uống màu đỏ bị Ôn Đình Đình làm loạng choạng đụng vào vách tường, xoay tròn, "Cho nên tôi không hy vọng có người xúc phạm tới cậu ấy".

"Cô không sợ người xúc phạm tới cô ấy sẽ là cô sao?" khóe miệng Lãnh Huỳnh Duệ cong lên, nghiền ngẫm nhìn Ôn Đình Đình, chuyện của nàng không cần người khác chỉ trỏ, huống hồ nàng có người yêu khắc cốt ghi tâm, đối với Tiêu Kì Huyên lại là...... Lãnh Huỳnh Duệ không nghĩ nữa, ít nhất hiện tại không nghĩ, ít nhất là không nghĩ trước mặt Ôn Đình Đình.
"Cô!" Ôn Đình Đình không còn lời nào để nói, hờn dỗi nghẹn đỏ mặt, "Luật sư Lãnh, tôi biết cô có sức quyến rũ, người theo đuổi cô vô số kể, đa số bọn họ ngay cả mặt cô cũng chưa nhìn thấy đã bị cô dùng các phương pháp cự tuyệt. Tôi rất cảm ơn cô từng giúp đỡ chúng tôi nhưng chuyện này tôi hy vọng cô có thể không cần làm nữa".

"Sự bất quá tam, cô Ôn còn cần dùng câu nói này một lần nữa không?" Lãnh Huỳnh Duệ nhìn nhìn di động, Ôn Đình Đình xúc phạm mình lần nữa làm cho nàng có chút khó chịu.

(Sự bất qua tam: việc gì cũng không làm hoặc xảy ra quá ba lần)

"......".

"Bàn đồ ăn này không tồi, làm phiền cô Ôn nói lại với Tiêu đại phóng viên tôi ăn rất vừa lòng. Tôi còn có việc, đi trước" Lãnh Huỳnh Duệ thay giày, một mình đi ra.

Thời gian đã là giữa trưa, mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu, ánh mặt trời giống như lửa cháy, làn da non mịn bị nó làm đau đớn, Lãnh Huỳnh Duệ đi từng bước một đến đầu phố, nâng tay ngăn một chiếc taxi lại chạy thẳng đến nghĩa trang. Trong tất cả các nơi ở phía tây thành phố có ngọn núi không cao hơn mặt nước biển là bao, dưới chân núi có một nghĩa trang công cộng.
Bia mộ được khắc bằng đá cẩm thạch đen, ảnh chụp trắng đen cao hai tấc, chữ được khắc theo kiểu chữ Tống ghi lại chủ nhân ngôi một đang ngủ ở nơi này. Ảnh chụp là một cô gái ở độ tuổi hai mươi, cô ấy cười rất sáng lạn, bên miệng có đôi má lúm đồng tiền, cô ấy gọi là Ninh Ngưng, năm năm trước ra đi do một vụ tai nạn xe cộ, cô ấy là mối tình đầu của Lãnh Huỳnh Duệ, là thiên sứ trong lòng nàng.

"Ninh nhi" Lãnh Huỳnh Duệ buông bó hoa trong tay, ngồi xổm xuống trước ngôi mộ, "Đây là hoa em thích, ngửi thử xem có thơm không" ánh mắt Lãnh Huỳnh Duệ đã ươn ướt, mơ hồ trông thấy bóng dáng của người trong hình, nhớ nụ cười, thanh âm, sự khoan dung của cô ấy. "Ninh nhi, tôi quen biết được một người bạn mới, nàng tên Tiêu Kì Huyên, là phóng viên tòa soạn Hải Uy, nàng và tôi giống nhau, nếu trước kia em quen biết nàng thì có phải đã yêu nàng mất rồi không? Ha ha, em lại đang cười tôi khờ đúng không? Ninh nhi, tôi rất nhớ em, rất nhớ, rất rất nhớ......".
"Ông, bên kia có người té xỉu......" Lãnh Huỳnh Duệ bị người ta phát hiện té xỉu trong nghĩa trang nên được đưa thẳng đến bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK