Có hẳn ngăn dành cho sách luật, cô rất thích luật nhưng mà giờ cô không có hứng đọc. Ngăn kia là về trính trị gia, cô lập tức lơ đi, cô không thích trính trị, cái nào cũng giả dối. Ngăn khác là về quản trị kinh doanh, cái này càng không có hứng thú, rất đau đầu a. Cô lắc đầu ngán ngẩm, tránh xa cái ngăn ấy ra. Có riêng sách về y học, cô bĩu môi, Dương tổng anh thì tìm hiểu về y học làm gì? Có ngăn chứa sách về những khu du lịch, cô thì thích du lịch đấy, nhưng để coi còn cái nào hấp dẫn hơn du lịch không.
Sau một hồi cực khổ lục lọi cũng như là tìm tòi kĩ lưỡng, Hảo An đã tìm được cái mà bản thân rất thích. Đó chính là tiểu thuyết. Trên đời này, thứ khiến cô tập trung nhất chỉ có thể là những bộ truyện tranh hay tiểu thuyết thôi. Ngoài ra thì tất cả cô đều khá lơ là, không tập trung. Những người mê truyện thì được chia ra khá nhiều thể loại, người thích thể loại tình cảm, người lại thích thể loại khoa học viễn tưởng, có người lại chỉ thích hành động. Cô đây thì rất dễ chiều, bao nhiêu thể loại cô đều chấp, chỉ là kết thúc của chuyện đó phải là một kết thúc có hậu. Nhiều người cho rằng truyện không nên có một cái kết có hậu mãi, bởi nó sẽ khác xa với thực tế. Cũng đúng vì hiện thực bào giờ cũng đau khổ cả. Chỉ là cô lại nghĩ khác họ, nếu bên ngoài đã đau khổ như vậy, thì trong truyện nên có một cái kết vui không phải sẽ tốt hơn sao? Vì nó không có thực, nên hãy để nó kết một cách không thực.
Hôm nay Hảo An trúng lớn rồi, vớ ngay được cả ba tập trinh thám ‘Sherlock holmes’ của Conan Doyle, bộ trinh thám đình đám mà không ai có thể bỏ qua được. Cô cũng từng đọc qua một lần nhưng chỉ là trên màn hình máy tính. Giờ được cầm trên tay mà đọc nên đột nhiên phấn chấn hơn nhiều.
Dương Thiên Hàn bước vào phòng, tay cầm một ít văn kiện. Ngước lên thấy Hảo An đang ngồi yên ngay ghế đọc say sưa. Khóe môi lại cong lên, sau lại tiếp tục công việc của mình. Không ai làm phiền ai, căn phòng rơi trạng thái yên lặng, nhưng nó không mang lại cảm giác căng thẳng, mà lại rất dễ chịu, thoải mái. Chỉ là Dương Thiên Hàn lại cảm thấy có chút buồn chán. Anh dừng động tác kí tên của mình lại, ngước lên. Cô gái kia vẫn ngồi đọc một cách say sưa, hoàn toàn cho anh ra rìa. Bình thường nếu chán thì chắc chắn cô đã ngồi không yên. Hôm nay có sách nên bỏ rơi cả anh, không tìm trò chơi cùng.
- Hảo An.
Căn phòng im lặng vài giây.
- Hảo An.
Mấy giây sau vẫn tiếp tục yên lặng như vậy, khuôn mặt Hảo An thật sự rất tập trung. Ánh mắt nhìn trừng trừng vào trang sách, dường như đang tới đoạn hay lắm, động tác vừa thư thái lại vừa khẩn trương. Cô đọc chắc không bỏ sót chữ nào. Dương Thiên Hàn trầm mình, hai tay đan vào nhau đặt trước bàn, giọng điệu thư thái:
- Tiểu An?
Hảo An thoáng nghe thấy động tĩnh, nhưng sự tập trung che lấp đi cả thính giác của cô, với cả Dương Thiên Hàn đang làm việc, kêu cô làm gì chứ? Nghĩ đoạn liền đọc tiếp.
Dương Thiên Hàn cau mày, về sau anh tuyệt đối giấu hết sách, tránh để cô thấy chúng, không thì anh thật sự như đồ bỏ đi vậy. Hằn giọng một tiếng:
- Hảo An.
Giọng nói của Dương Thiên Hàn khiến Hảo An giật nảy mình một cái. Vậy ra không phải ảo giác, là Dương Thiên Hàn gọi cô thật. Cô lúng túng bỏ quyển sách xuống, ngước gương mặt tươi tắn lên nhìn anh, thấp giọng hỏi:
- Anh gọi tôi?
- Phòng này còn người khác? – Anh đắc ý nhìn Hảo An, sự ngây người của cô là điều khiến anh buồn cười nhất.
Hảo An hơi ngượng ngùng, mấp máy môi, anh đừng có đang vui thì nổi điên lên nhé, hỏi nhỏ:
- Có việc gì không?
Dương Thiên Hàn chóng cằm, đúng là nói chuyện với cô rất thú vị. Giọng điệu có chút pha trò:
- Tôi vẫn chưa ‘đói’, em không cần phải lo sợ như vậy. – Khóe môi nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.
Hảo An cảm thấy đầu óc choáng váng. Câu nói của anh có chút không liên quan nhỉ. Anh có đói hay không cô cũng chẳng để tâm.
Rõ là Dương Thiên Hàn đang tự suy diễn, cô đời nào đi lo cho anh, anh chết sớm thì cô thoát nợ thôi.
Cô mỉm cười tươi rói, bỏ quyển sách xuống giống như là trút cả tấn năng lượng ra khỏi người khiến tự nhiên cô thấy đói bụng. Cô nói nhỏ, càng ngày càng thấp giọng, để mở lời cho buổi ăn trưa:
- Nhưng mà tôi thấy đói, chúng ta có thể ăn một chút không?
Rõ ràng chữ đói của Hảo An và chữ ‘đói’ của Dương Thiên Hàn là hoàn toàn khác nhau. Nhưng anh cứ cố tình hiểu nhầm vậy. Hơi nhướn mày một lát, rồi mím môi, anh cau mày, ra vẻ khó sử:
- ‘Ăn’ ở đây?
Hảo An vừa nghe xong liền hoàn toàn mừng rỡ, cứ tưởng anh sẽ từ chối, ai ngờ lại còn được ngồi tại chỗ ăn mà không cần phải đi xa. Người có tiền quả nhiên rất xa xỉ. Hảo An thẩm phán một câu. Sau đó liền cười hiếp cả mắt, giọng điệu vui mừng:
- Cũng được đấy Dương tổng.
Dương Thiên Hàn chỉ chờ mỗi câu này. Anh lập tức đứng dậy, tiến thẳng tới ghế sô pha chỗ cô đang ngồi. Vuốt nhẹ mái tóc rồi dùng lực đẩy cô nằm thẳng xuống ghế sô pha.
Hảo An trợn tròn mắt nhìn anh. Làm sao vậy? Không phải nói là ăn trưa sao? Cô không theo kịp phản ứng của Dương Thiên Hàn.
Anh để hai tay cô cao qua đầu. Ngắt cái mũi cao dài kia một cái, bản thân sắp bị làm thịt cũng không biết. Áp người nằm lên trên Hảo An, vuốt nhẹ mái tóc dài của cô một cái nữa.
- A cái này…………….. – Hảo An quả thật không hiểu nổi, chuyện ăn trưa có liên quan đến vấn đề nam nữ sao? Rốt cuộc nảy giờ cô đã nói gì dính dáng tới đâu chứ. Không cam, quả thật không cam tâm a.
Dương Thiên Hàn thừa cơ cô mở miệng liền tấn công thẳng vào bên trong. Chộp lấy hương vị ngọt lịm ẩn chứa bên trong nó, cứ quấn mãi không thôi.
Hảo An quen dần với động tác của Dương Thiên Hàn, chỉ là tim cô có phần đập khá nhanh, vì không thể cự tuyệt nên mới bị cảm nhận rõ ràng như vậy, hay là cô nên hưởng ứng nhỉ? Cô cũng không muốn mình bị xơi mãi đâu, anh thịt cô lâu như vậy, cô cũng không muốn bị thiệt a. Động cơ lưỡi của Hảo An bắt đầu hoạt động, không đứng yên chịu trận, trực tiếp đáp trả lại Dương Thiên Hàn. Đầu lưỡi của anh rất linh hoạt, cô cũng không thể thua được.
Dương Thiên Hàn cảm nhận được sự khác lạ ở Hảo An. Hôm nay cô có vẻ nhiệt tình? Buông bỏ cánh tay đang giữ chặt tay cô ra, luồn qua sau gáy, nâng nhẹ đầu cô lên một chút, để tận hưởng tốt hơn. Hảo An vòng tiếp hai tay qua vai anh, tư thế khá cứng nhắc, nếu đỡ cô như vậy anh sẽ rất mỏi.
Dương Thiên Hàn tiếp tục hôn xuống vùng cổ, để lại dấu ấn nhẹ lên nó, từ từ hạ tay xuống cho cô nằm ngay lại ghế. Cảm giác anh mân mê phần cổ khiến cô lâng lâng hoàn toàn muốn dứt nhưng không thể. Nhưng cái ham muốn này khiến cô thấy khá xấu hổ.
Dương Thiên Hàn cười nhẹ, nụ cười chỉ phớt qua khuôn mặt được vài giây, anh nhẹ nhàng hôn vào má Hảo An một cái, hương thơm từ người cô cứ phảng phất làm anh không muốn tháo rời. Không phải mùi hương của một loại nước hoa đắt tiền nào đó, chỉ là một mùi hương từ sữa tắm rất dễ chịu, thanh thản.
Chiếc điện thoại Dương Thiên Hàn reo lên, anh cau mày, bấm máy nghe:
- Nếu không có gì quan trọng thì……… - Anh hơi gắt lên.
- Tài liệu về cô Hảo An đã có rồi, giờ tôi sẽ đến văn phòng cho ngài.
- Chỗ cũ. – Dương Thiên Hàn nhìn về Hảo An, ánh mắt đăm chiêu. Sau lại đứng thẳng dậy, đi mất.
Hảo An ngồi dậy, Dương Thiên Hàn xem ra bận rộn nhỉ. Vậy còn cơm trưa của cô thì sao? Trời ạ, cô phải nhịn đói sao? Hảo An nhăn mặt khổ sở. Vớ lấy quyển sách đọc tiếp khúc đang dang dở.
Trong tòa nhà lớn ở tầng ba mươi, có một hãng rượu nổi tiếng với thiết kế sang trọng, khách hàng có thể ngồi ngay tại sãnh uống rượu và thưởng thức giữa không gian êm ái và phóng cảnh tuyệt hảo sau lớp kính trong suốt hoặc có thể tìm một căn phòng yên tĩnh để thưởng thức rượu, có hẳn chỗ nghỉ ngơi nếu khách có nhu cầu.
Căn phòng với không gian rộng lớn, tráng lệ, kết hợp với nhiều đèn màu tọa ra ánh sáng mờ nhạt, huyền ảo. Người đàn ông mặc âu phục đen ngồi chờ sẵn, vừa thấy Dương Thiên Hàn liền lập tức đứng dậy, cúi đầu cung kính.
Dương Thiên Hàn bước nhanh vào trong, những bước chân dứt khoác trải dài, ngồi một chiếc ghế đối diện, dùng tay sửa lại vạt áo, nghiêm ngặt hỏi:
- Tài liệu?
- Họ không chịu đưa ra trừ khi…….. – Người đàn ông khá ấp úng. Tuy nhiên nét mặt vẫn không hề lộ vẻ sợ hãi, ngược lại rất uy nghiêm.
- Trừ khi? – Sức chịu đựng của Dương Thiên Hàn có giới hạn. Giọng điệu có chút khẩn trương.
- Họ muốn xác nhận tài liệu này là do chính tay Dương tổng nhận nên cần ngài đem theo “Tâm Hoàng Bảo”.
- Tâm Hoàng Bảo? – Lần này thì Dương Thiên Hàn hơi khựng người, đó là bảo vật của nhà anh.
Tâm Hoàng Bảo được xem là bảo vật quí giá của nhà họ Hàn, năm xưa do trình độ khoa học vẫn chưa phát triển, con người vốn không rõ giá trị của bảo vật này. Ban đầu nó cũng chỉ là món đồ đẹp nên đã qua tay không biết bao nhiêu người chủ. Ba đời trước không biết vì gì mà gia chủ nhà họ Hàn giữ lại, xem như bảo vật gia truyền. Càng về sau, bảo vật này trở thành đồ cổ có giá trị lớn.
Nhưng từ sau ngày đó, việc nó thất lạc trong tay anh ngoài anh ra chỉ có Bình Nhi biết.
Vậy kẻ thứ ba là ai?