Nàng không phải nàng.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng của Tương Lễ bây giờ.
Đôi mắt luôn tràn ngập ý cười thản nhiên xen lẫn chút khó xử bây giờ đã không còn.
Trần Thanh Bích hai má ửng hồng nhìn nam tử trước mắt nói:
“Vương gia, chắc chàng đã đói lắm rồi đúng không?” Nói xong nàng cũng thấy không quen miệng cho lắm,làmtỳ nữ gần bốn năm trời. Không thể ngày một ngày hai mà sửa được.
“…”
Đợi mãi mà không thấy tiếng trả lời Trần Thanh Bích đành phải ngước mặt lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau nàng vẫn không nhận ra được sự biến hóa của Tương Lễ mà vươn tay nắm lấy tay chàng nói:
“Người mệt lắm sao? Sao sắc mặt lại không tốt như vậy?”
Tương Lễ nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, khẽ cử động, nắm chặt lại. Đôi mắt từ từ nhắm lại, cảm nhận độ ấm áp trên tay mà lòng chàng vạn phần thống khổ.
Cảm giác khó tả tối qua lại tràn về.
Tại sao? Vẫn là khuôn mặt đó nhưng tâm vẫn cảm giác xa lạ.
Tại sao? Vẫn là bàn tay ấm áp đấy nhưng không thể khiến trong lòng nóng lên.
Tại sao?
Càng suy nghĩ sắc mặt chàng càng hiện lên vẻ giận giữ, miệng cũng bật thốt lên:
“Chuyện gì đang xảy ra thế hả?”
Đôi mắt đen thâm thúy mở bừng ra nhưng giờ đây lại đỏ gầu, cúi đầu tới sát mặt Trần Thanh Bích gầm nhẹ:
“Nàng ấy đâu?”
Trần Thanh Bích bị sự đau khổ cùng cực trong đôi mắt ấylàmgiật mình, nước mắt cũng lăn dài ra chảy xuống gò má, miệng đắng chát nói:
“Tương Lễ…chàng còn nhớ tối hôm đó ta lần đầu tiên bước vô phòng, nhìn chàng vì phát độc mà đau khổ không thôi…ta đã chạy tới xoa bóp đôi chân cho chàng…”
Đôi mắt đang tràn đầy phẫn nộ của Tương Lễ có chút dao động.
Trần Thanh Bích cắn môi dưới, trong đầu là một loạt trí nhớ xa lạ nhưng chỉ cần có nó thì chàng sẽ không nghi ngờ mình nữa. Mình là Trần Thanh Bích. Nàng ta là ai chứ? Chỉ là một cô hồn dã quỷ đi chiếm thân xác người khác mà thôi.
Nàng ta lấy cơ thể mình để dụ dỗ Vương gia, hy sinh đôi chân để cứu chàng cũng là mình. Tất cả công sức đều là của mình. Người chàngyêulà Trần Thanh Bích. Là mình. Là mình.
Trong đầu không ngừng quay cuồng, một người bình thường, đột nhiên đạt được thứ mình luôn luôn mơ tưởng thì trong tâm sẽ sinh ra một cỗ độc chiếm, bất chấp mọi thủ đoạn để giữ được. Và chính cái dục vọng đó đã khiến Trần Thanh Bích diễn giống như là người con gái trong kí ức. Nàng ta luôn bình thản, nụ cười nhẹ nhàng trên môi, luôn xưng “ta” trước mặt chàng thì mình cũnglàmđược vậy.
Tương Lễ nghe người con gái trước mặt kể ra từng hồi ức mà đầu óc hoảng loạng. Lí trí muốn nói đây đúng là nàng nhưng tâm lại không mảy may rung động. Chàng buông cánh tay đang nắm tay Trần Thanh Bích ra quay đầu bước đi như chạy trốn.
Trong đầu là một mớ hình ảnh lộn xộn, chàng đi như người mất hồn không mục đích, đến khi dừng lại thì trước mắt là một màu xanh thẳm của lá cây, của cỏ xanh hoa vàng.
Cứ đứng nơi đó đến hết buổi trưa rồi đến buổi chiều, khi ánh chiều tà ngã lên người chàng.
“Lộc cộc…lộc cộc…” Tiếng xe lăn quen thuộc đập vào tai, Tương Lễ theo thói quen quay người nhìn lại.
Trần Thanh Bích ngẫm nghĩ cả buổi chiều ruốc cuộc cũng nghĩ ra một lời giải thích mà bản thân cảm thấy ổn nhất. Nở một nụ cười hài lòng nàng cho hai nô tỳ đẩy tới chỗ này.
Cảm nhận được tầm mắt hoang mang của chàng đang nhìn mình, Trần Thanh Bích bình thản nói:
“Chàng cảm thấy ta khác trước lắm đúng không?”
Cười trừ một tiếng nàng nói tiếng:
“Thật ra chính bản thân ta cũng không biết, nhưng đôi lúc ta sẽ trở thành một người khác, sau lại trở lại như ban đầu. Ta cảm thấy mình giống như làyêuma vậy…cho nên từ nhỏ mới bị cha nương ghét bỏ mà bán cho người khác.”
“Chàng còn nhớ không, nữ tỳ đưa cơm cho chàng vào ba năm trước. Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy chàng…ta đã động tâm rồi…cái tên này cũng là do chàng đặt cho ta.”
“Trần Thanh Bích.”
Tương Lễ thẫn thờ lặp lại:
“Trần Thanh Bích…”
Đây là sự thật?
Nếu không phải thì giải thích ra sao khi nàng lại biết tất cả mọi chuyện.
Nếu đây là thật tại sao tâm của ta vẫn cứ đau lòng như vậy.
Không còn nóng lên khi nhìn thấy nàng. Mà bây giờ khi nhìn thấy chỉ còn là cảm giác hoang mang, nghi hoặc…
Bàn tay do dự vươn ra nhưng cũng vuốt ve khuôn mặt nàng, môi cứng ngắc bật ra từng tiếng:
“Trời cũng tối rồi, nàng hãy về nghĩ ngơi trước đi.”
Sau đó né tránh ánh mắt thương tâm ấy mà sai hai tỳ nữ đẩy người đi.
Đưa bàn tay móc ra trong ngực tờ công văn đã phê duyệt. Tương Lễ cười như khóc, tiếng cười ấy như một dã thú bi thương rang chống chọi trong bong đêm cô độc.
Bên kia Trần Thanh Bích ngồi nhìn một bàn đồ ăn mà sắc mặt đầy vẻ oán hận. Tại sao chứ?
Nànglàmgì sai ư?
Nàng không cần cái danh hiệu Vương phi này, không cần ăn ngon mặc đẹp. Cái nàng cần là Tương Lễ.
Tại sao chàng lại hờ hững…
Tại sao lại tránh né mình…
Chàng vẫn còn nghi ngờ? Vội lắc đầu, không thể. Mình diễn rất tốt mà, tuy rằng tự an ủi như vậy nhưng bàn tay đang run rẩy không ngừng đã tiết lộ tâm tình khẩn trương lo lắng của Trần Thanh Bích.
Nàng ta có thể buông tay tất cả nhưng tuyệt đối không thể không có được tâm của chàng.
Cứ thế mà một nữ tỳ chỉ biếtyêutrong âm thầm mà trở nên một con người hoàn toàn khác. Nàng chính là không hiểu cũng là thân xác của mình tại sao người con gái đó lại có thể khiến chàngyêuchiều, dịu dàng như vậy mà khi là chính bản thân thật sự lại không khiến Tương Lễ đối xử như vậy.
Làmsao bảo nàng có thể chấp nhận.
Làmsao can tâm.
Nếu người khiến chàng động lòng là một nữ tử khác thì Trần Thanh Bích đã không đố kỵ đến mất đi tâm tính.
Trời cao luôn không chiều lòng ai.
Sáng hôm sau khi Trần Thanh Bích tỉnh dậy thì nghe tin Tương Vương đã được Nhân Đế phê chuẩn cùng Phạm tướng quân cùng ra biên quan.
Nháy mắt Trần Thanh Bích trở nên đứng hình. Ngồi lặng trước giường. Lát sau thì cười rung rẩy hết bả cai, nước mắt tràn ra lăn dài không dứt.
“ha ha…ha ha…”
“Không phải của ta… chàng không bao giờ thuộc về ta…”
Ánh mắt Trần Thanh Bích liền tràn ngập điên cuồng, rướn người với tay run rẩy cầm lấy cây châm, miệng lẩm bẩm:
“Không có chàng ta sống có ích gì…Không bằng thống khoái chết đi…” Nhắm chặt mắt, Trần Thanh Bích liền dùng lực vung tay cắm mạnh cây trâm vô ngực “phập” một tiếng. Đau đớn không hề tới theo dự kiến mà là mùi máu tanh xông thẳng vào mũi.
Trần Thanh Bích run rẩy mở mắt mới thấy nam nhân một thân hoàng bào đang đưa tay đỡ lấy cây trâm. Nhìn cây trâm cắm xiên qua lòng bàn tay Tương Lễ nàng liền hoảng hốt.
Gấp gáp kêu người hầu, nữ tỳ nhưng chàng lại vung tay nói không cần sau đó nhìn chằm chằm nàng nói:
“Coi như ta nợ nàng.”
“Không cần nghĩ quẩn.”
Trần Thanh Bích trong lòng rung động không thôi, chàng đây là chấp nhận mình?
Nhưng câu nói tiếp theo đã đập vỡ ảo tưởng ngắn ngủi của nàng.
“Ta sẽ cùng cữu cữu ra biên quan. Nàng vẫn có thể ngồi ở vị trí Vương phi, cả đời không cần lo lắng. Ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lần này tới đây là để...”
Trần Thanh Bích lập tức lắc đầu nguầy nguậy nói:
“Ta không cần cái gì Vương phi, cái gì ăn sung mặc sướng. Ta thật lòngyêuchàng mà, chỉ cần chàng mà thôi, chàng cho ta đi theo với… Van xin chàng…”
Tương Lễ nhìn vào ánh mắt chứa đầy si mê ấy mà từ từ quay lưng đi khỏi. Bước ra cửa chàng liền ra lệnh cho người căn giữ, chăm sóc cẩn thận rồi để mặc vết thương trên tay mà đi đến Thanh Bích đình.
Mùa Đông, năm 230.
Tương Vương và Phạm tướng quân dẫn theo năm ngàn binh mã khởi hành đi biên quan.
Tương Vương phủ được thân tín đắc lực của Tương Lễ quản lý.
Vương phi ngày ngày đều thẩn thờ ngồi trong Thanh Bích đình. Mấy tháng sau thì cả vương phủ náo loạn lên vì Vương phi đã có thai. Phạm Quốc Công vui mừng không thôi liền viết thư cho thân tín cấp tốc phi ngựa báo cho Tương Lễ và Phạm Thế Hiên ngoài biên quan. Thư đã gửi, người người đều chờ mong ngày Tương Vương quay về nhưng khiến ai cũng thất vọng là biên quan bị địch đột kích.
Tương Lễ cùng Phạm tướng quân phải tự mình lãnh binh xuất trinh.
Có được hồi âm, nhận được miếng ngọc bội tinh xảo tự tay Tương Vương điêu khắc. Trong thư khuyên nàng nên chú ý sức khỏe. Chỉ một dòng ngắn ngủi nhưng đã khiến nàng vui vẻ không thôi.
Trần Thanh Bích vuốt ve bụng mình mà thì thào:
“Chỉ cần có con. Mẫu phi sẽ lại có được Phụ Vương của con. Con thật là bảo bối.”
Biên quan
Tương Lễ đứng trên tường thành, mặc gió xuân lạnh thấu xương thổi cắt qua da thịt. Chàng lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn cỏ đã khô, bạc hết màu, nàng ấy đã mang thai… Ta biết nàng ấy không phải nàng, nhưng ta lại không thể khiến nàng ấy bị tổn thương vì ta luôn hy vọng một ngày nàng sẽ quay lại. Mặc dù ta biết điều đó là xa vời.
Nàng biết không. Lần đâu tiên nhìn thấy nàng ta cảm thấy rất quen thuộc. Quen thuộc như ta đãyêunàng từ rất lâu rồi.
Ta rất hối hận vì cho rằng mình và nàng còn rất nhiều thời gian mà không thổ lộ cho nàng biết. Để khi nàng ra đi ra chỉ biết né tránh hình bóng giống nàng ấy.
Ta nhút nhát lắm đúng không.
Từ ngày nàng ra đi chàng càng thêm cô độc. Nụ cười dịu dàng không ai còn thấy được.
Mùa xuân, năm 231
Tương Vương đích thân xông pha trên chiến trường, bị trúng ám tiễn của quân địch mà tử.
Nghe binh sĩ kể rằng trước khi Vương gia ra đi còn không ngừng nắm chặt một cọng cỏ khô và gọi tên Vương phi.
Ai cũng không cầm được nước mắt. Cẩn thận hộ tống thi thể của Tương Vương về đến kinh thành.
Phạm Quốc Công chưa kịp mừng vì chắt ngoại ra đời thì đã nghe tin Tương Lễ đã tử, không chịu nổi cú sốc mà cũng ra đi trong ngày hôm đó.
Trần Thanh Bích ngồi trước gương đồng, bàn tay cẩn thận chải mượt mái tóc, cài lên bông hoa cúc trắng rồi ngồi nghiêm trang cho nữ tỳ đẩy ra.
Nhìn cỗ quan tài dần dần tiến vào tầm mắt Trần Thanh Bích lạnh nhạt hỏi:
“ Trước khi Vương gia ra đi có nói gì không?”
Một binh sĩ buồn bã đứng ra nói:
“Vương gia luôn kêu tên Vương phi trước khi ra đi, còn.. còn nói Tâm Đã Trao Người Nào Còn Chứa Được Ai.”
Trần Thanh Bích cười gằn nói:
“Hay cho câu Còn Chứa Được Ai.”