Màn đêm yên tĩnh dần dần được thay thế bằng những tia sáng ấm áp, ngoài kia bầu trời man mác sương mù, gió sớm thổi nhè nhẹ làm lung lay những cọng cỏ xanh, những chú chim vỗ cánh bay tới những cành cổ thụ mà hót líu lo chào buổi sáng.
Buổi sáng ở trong phủ Tương Vương cũng yên bình như các nhà bá tánh bình dân như vậy. Không có cảnh tượng binh lính sâm nghiêm, nô tỳ kẻ hầu người hạ bận rộn làm việc hoặc kính sợ phục vụ chủ tử. Ai cũng biết phủ Tương Vương là một phủ đệ chỉ có danh mà không có quyền. Tất cả quyền lực đều nằm trong tay Từ Chiếu, tổng quản của cả vương phủ.
Lư hương lò sưởi bốc khói thơm thoang thoảng, Từ Chiếu nằm ngủ trên giường lớn, bên cạnh là một nữ nhân phong tình xinh đẹp, thật là sung sướng. Hắn khẽ mở đôi mắt tinh khôn, vén chăn đứng dậy, đưa tay đẩy cánh cửa sổ ra. Ngay lập tức ánh sáng và gió mát lạnh lập tức ùa vào thổi bay bay màn trướng. Hắn khẽ vuốt mái tóc đang bay sang một bên, khuôn mặt tuấn tú đắm chìm trong ánh nắng khiến sự tàn ác trong mắt bị nhuốm lên một tầng nhu hòa.
“ Phạch phạch!”
Đúng canh năm. Một con chim bồ câu bay từ xa tới, đậu chuẩn xác lên tay Từ Chiếu. Khẽ nhẹ nhàng vuốt ve đầu chim, hắn gở bức thư dưới chân nó rồi đặt nó xuống bệ cửa sổ. Cầm trên tay mẩu giấy. Ánh mắt hắn khẽ nheo lại.
Trên đó vừa vặn năm chữ ngắn gọn.
“ Giết chết Trần Thanh Bích.”
Khẽ hồi tưởng lại, Trần Thanh Bích là một nô tỳ làm việc nặng, tính tình thật thà nhút nhát. Tại sao người đó lại ra lệnh như vậy? Quả là kì lạ.
“ Ha ha. Thật là đúng lúc. “ Đúng lúc hắn rảnh rỗi. Xem ra có kịch hay để xem. Từ Chiếu hắn cũng muốn biết trong một đêm nàng ta đã làm gì mà khiến “ người đó “ hạ sát tâm như vậy.
“ Từ gia… người có chuyện vui?” Nữ nhân trên giường nghe tiếng cười của Từ Chiếu mà thức giấc, giọng nói ngọt ngào khàn khàn cất lên. Quả thực là muốn khơi gợi lên thú tính của đàn ông mà.
Từ Chiếu cười thật sâu, ngực trần rắn chắn gợi cảm, đôi chân hữu lực bước tới giường, bàn tay vươn ra nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy ngẩng lên sau hắn nở một nụ cười tàn bạo, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi hồng nhạt đó, chiếc lưỡi tinh ranh vươn ra cùng giao triền, hai bộ ngực trực tiếp cách một lớp vải mỏng mà ma sát. Không khí trong phòng bắt đầu tăng lên.
“ A! Từ gia…tay người dùng lực quá, thiếp đau a….”
Từ Chiếu bỏ ngoài tai sự rên rỉ của người đẹp, tay càng ra sức nắn bóp bộ ngực đẩy đà trắng mịn, khiến chúng bị biến thành nhiều hình dạng méo mó, hạt nhũ hồng cứng cứng dựng thẳng chen chúc giữa kẻ tay, khẽ cười nhạt hắn há miệng ngậm lấy.
Người đẹp dưới thân lập tức hơi run rẩy, cảm giác như bị điện giật. Ngực sữa càng thêm phập phồng lên xuống vì hô hấp của chủ nhân.
Trong phòng đang dần dần lên tới cao trào thì bên kia Trần Thanh Bích cũng đã tỉnh dậy. Cô không có thói quen ngủ dậy trễ.
Khi cô vừa mở mắt thì liền đối mặt với khuôn mặt ôn hòa dịu dàng, đôi mắt của đối phương đang nhìn mình không chớp mắt.. Một chút sửng sốt qua đi thì Trần Thanh Bích cũng nhớ ra là mình đang ở thế giới cổ đại làm nhiệm vụ.
Nam nhân đang ôm trong lòng là Tương Vương Tương Lễ.
Khi đã tỉnh táo hoàn toàn Trần Thanh Bích liền nở một nụ cười ấm áp với chàng, môi đỏ hôn nhẹ lên khuôn mặt hơi tái nhợt vì trúng độc đó.
“ Buổi sáng tốt lành vương gia.”
Lần này sửng sốt đổi lại là Tương Lễ. Chàng ngạc nhiên nhìn nữ tỳ to gan này. Tại sao trên đời lại có một cô gái kì lạ lại to gan như thế.
Không sợ chết tiếp cận chàng, dám ôm một vương gia mà ngủ, còn dám…dám hôn chàng. Thật là quá…quá …phạm thượng. Nhưng không thể phủ nhận, chàng lại thấy hưởng thụ sự chung đụng ấp áp này.
Khẽ mím môi, chàng nhắm chặt mắt hôn thật nhanh lên má Trần Thanh Bích rồi dùng một tay cầm chiếc mền trùm kín đầu. Tim trong lồng ngực đập vang liên tục. Khi hành động xong chàng mới thấy giật mình, hối hận về hành đồng thiếu lí trí đó. Làm sao mà đối mặt với nàng ấy đây. Nàng ấy sẽ nghĩ gì? Có chán ghét mình không? Cũng tại nữ tỳ to gan ấy. Sao lại ấp áp thế, khiến chàng bị mê hoặc.
Đường đường là Tương Vương lại vì hôn lên má một nữ tỳ mà xấu hổ núp trong mền rối rắm. Chuyện này thật khiến Trần Thanh Bích đang cảm thấy rất bình thường phải bật cười nhẹ ra tiếng.
Bàn tay nhỏ nắm một góc chăn dùng sức kéo kéo ra nhưng bên kia Tương Lễ lại dùng sức đè xuống. Kẻ kéo người giữ thật là ngây thơ hết biết.
Sau một hồi vẫn là Tương Lễ thua trong tay Trần Thanh Bích. Một vương gia gầy yếu làm sao đọ lại một cô gái nông thôn siêng năng như nàng được.
Có chút đau lòng lau mồ cho Tương Lễ, Trần Thanh Bích quan tâm nói với chàng:
“ Việc này rất bình thường mà. Vương gia đừng xấu hổ mà hành hạ cơ thể, xem đi, cả người đều nóng bừng bừng, ướt đẫm mồ hôi rồi nè.”
Tương Lễ nghe nàng nói là chuyện bình thường thì tâm cũng thở phào nhẹ nhỏm nhưng sau lại thấy thẹn, cố làm mặt lạnh phản bác:
“ Bổn vương có việc gì mà phải xấu hổ. Ngươi thật là biết đề cao bản thân.”
Trần Thanh Bích thấy chàng sao lại đơn thuần như vậy. Trong trí nhớ của cô, vương gia là phải mạnh mẽ, tàn khốc, không thì học tài, nói chuyện uy nghiêm. Còn vương gia như vầy quả thật là một sự hiểu biết mới. Chàng chính là không được theo các hoàng tử học hành các vị lão sư giỏi giang, không được như người ta học võ, múa kiếm, đừng nói chi đến cưỡi ngựa rong ruổi trong rừng săn bắn.
Càng nghĩ đến sự thua thiệt của chàng càng khiến cô thấy chạnh lòng. Vươn trán đụng lên trán chàng, môi mấp máy:
“ Ta nhất định giúp chàng trở thành một vị vương gia đúng nghĩa.”
“ Tương Lễ. Sau này nhất định sẽ trở thành một cái tên khiến người người nể phục. Chàng cũng phải cố gắng. Chúng ta cùng cố gắng. Hy vọng sẽ luôn mở ra khi chúng ta vẫn luôn cố gắng.”
Tương Lễ nhìn chăm chú vô đôi mắt đó, môi cũng vô thức lặp lại:
“ Tương Lễ… Chúng ta cùng cố gắng…Hy vọng sẽ mở ra… Thật vậy chăng?”
Trần Thanh Bích nghiêm túc nói:
“ Nhất định. “
Tương Lễ nhìn nàng mà nghĩ đến cảnh đôi chân chàng có khả năng chữa khỏi. Chỉ cần đôi chân này có thể đi lại như người bình thường. Chàng nhất định sẽ có được sự ủng hộ từ ngoại công mà tạo dựng một phương trời.
Khi đó chàng có thể chân chính đối đầu với “ người ấy”.
Ánh mắt vốn đã cam chịu số phận của Tương Vương bỗng chốc bùng sáng sự cơ trí. Từ giờ chàng sẽ không ẩn nhẫn nữa.
“ Ta là Tương Vương!!!”
images
Một câu nói uy nghiêm phát ra từ tâm khảm của chàng.
Trần Thanh Bích ngẩn ngơ nhìn người nam nhân đại phát khí chất nhà đế vương mà nhịn không được run nhẹ, sự kính ngưỡng bỗng chốc sinh ra.
Đây mới chân chính là con người vốn có của chàng đi. Thật là oai phong.