Tuy nhiên, số tiền này thật sự không thể cứ cho lão cha nhà mình là hết được. Nếu như vậy phải dùng bao nhiêu năm mới tống được đống tiền này? Phải biết rằng nó rất nhiều, rất nhiều a. Võ Tiết Châu lại tiếp tục khổ não suy nghĩ.
Tuy rằng cô rất muốn một lần chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của cha Võ nhưng một ngân hàng luôn có các máy tính nhập số liệu, người nhiều, quản lí nghiêm ngặt,... Thật sự không thể nào mê hoặc được tất cả bọn họ. Cô chỉ còn cách cắn răng giữ phần tiền còn lại. Đừng cho là cô không muốn xài, chẳng qua cô không muốn phung phí mà thôi.
Cho nên cô bắt đầu dùng cả một ngày chủ nhật bàn bạc với Nhất Minh về chuyện đầu tư kinh doanh. Số tiền lớn tiêu xài rồi sẽ vơi đi, nhưng nếu cô chịu dùng nó vào việc kinh doanh nó sẽ lời sinh lời. Đây chính là cách tốt nhất để tiền không bị mục nát và vô ích.
Cả hai người phải tốn rất nhiều nơtron mới nhất trí về cửa hàng ăn uống nho nhỏ của bọn họ. Tất nhiên, mọi việc thực hiện cho cái ý tưởng đó đều phải trông cậy vào Nhất Minh. Dù sao cô cũng chưa đủ mười tám tuổi, không thể đứng tên bất cứ tài sản gì a.
Đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi, cô liền phát hiện một vấn đề nan giải. Lúc trước khi y còn chưa thực thể chỉ là một khối khí lạnh mà thôi. Cho dù y ngủ ở bên cạnh thì cô cũng chẳng cảm giác được gì. Nhưng bây giờ y đã có cơ thể rồi. Cô không thể ngủ với đàn ông a! Vấn đề thật bối rối...
Nhất Minh ai oán nhìn cô. Lúc trước ngủ chung với nhau tốt lắm mà. Bây giờ vợ lại không cho hắn trèo lên giường là ý gì a. Hắn cũng không có định làm gì nàng mà. Thật uất ức, bổn tọa không cam tâm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Võ Tiết Châu chỉ có thể cho y nằm dưới đất. Cô quyết định ngày mai sẽ mua cho y một cái giường xếp và chăn đệm mềm mại. Thấy cô tốt chưa? Mau khen cô đi.
Thế nhưng kế hoạch mua giường của cô bị vỡ tan tành khi nửa đêm choàng tỉnh rồi dùng ánh mắt trăn trối nhìn ai đó đang ôm cô.
"..."
Cho dù có đạp y xuống, y vẫn sẽ nhân lúc cô ngủ say mà mò lên ôm cô ngủ. Mộ tổ nhà ngươi! Có biết nam nữ thụ thụ bất tương thân không? Có biết ngại ngùng là gì không hả? Xử nam đâu? Dáng vẻ đơn thuần của xử nam đâu rồi?!
Nhất Minh: "Ngươi đã là người của ta từ lâu rồi!"
"..." Ok fine. Dáng vẻ bá đạo cố chấp của ai đó đã thành công làm cô câm nín. Cô phát hiện y rất chấp nhấy về việc nhận cô là vật sở hữu của y. Hình như từ lúc bắt đầu sống chung tới bây giờ y luôn luôn nhấn mạnh cô là người của y thì phải?
**************
Một tháng sau, phía đối diện gần trường trung học phổ thông C liền mọc lên một tiệm nước mang biển hiệu "Ruby". Đây hoàn toàn là tên do bạn nữ nào đó nổi hứng đòi đặt. Còn Nhất Minh? Ruby là cái gì a? Không quan trọng, vợ thích là được!
Đáng nhẽ các tiệm mới mở luôn luôn vắng khách. Phải đợi khoảng thời gian dài mới có khách vào. Nhưng cửa tiệm của bọn họ lại vô cùng khác biệt. Bởi vì tiệm của bọn họ sử dụng dàn nhân viên soái ca, mỹ nữ. Khuôn mặt xinh đẹp lại thêm phần cosplay khiến các tín đồ giới 2D bị thu hút rất nhiều.
Trong khoảng thời gian thi cử nhạy cảm thế này Võ Tiết Châu cũng chỉ có thể thông qua Nhất Minh biết được tình hình trong tiệm chứ chưa từng tự thân đến tiệm quan sát. Cho dù kiếm tiền quan trọng nhưng học tập để giữ vững danh hiệu học sinh giỏi vẫn khiến cô có hứng thú hơn. Chưa kể đến việc học tập giỏi sẽ được công ty ba cô thưởng cho hai trăm nghìn!
Tới tận khi quán mở được hơn hai tháng, tử sĩ Võ Tiết Châu vào ngày chủ nhật đẹp trời đến quán nhà mình ăn miếng bánh, uống miếng nước.
Ngoại hình và cách trang trí quán kỳ thật khiến cô rất hài lòng. Nhất Minh thiết kế quán đi theo con đường truyền thống cổ kính. Nhìn vào trông có vẻ là gỗ như những căn nhà thời phong kiến nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là được sơn giống gỗ mà thôi.
Thật ra y rất muốn dùng gỗ hương nhưng ngặt nỗi vợ yêu nhà y tiếc tiền không cho a. Tiền nhiều như thế nàng còn sợ không đủ dùng sao?!
Phong cách làm việc khiến cô càng hài lòng hơn. Mọi người luôn luôn mang theo nụ cười đúng mực. Tuy sử dụng tóc giả nhưng chỉ toàn là màu sắc tươi mát, không khiến người ta có cảm giác bị chối mắt. Bọn họ đều thống nhất mặc đồng phục cổ như nha hoàn thời quân chủ khiến cô cứ ngỡ mình xuyên không. Phục vụ xong sẽ tự giác rời đi, hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt của khách hàng, trả lại không gian riêng cho khách.
Điều quan trọng là nhân viên toàn bộ đều sở hữu khuôn mặt đẹp như minh tinh. Thế nhưng việc đó không thể thay đổi sự thật rằng:
Bọn! Họ! Không! Phải! Người!
Đúng đúng, chính là như mấy người đang nghĩ đó. Toàn bộ nhân viên từ phòng bếp cho đến phục vụ đều không phải người! Tất cả đều là lệ quỷ!