Một, hai, ba, bốn... Mười!
Mười con quỷ cực mạnh! Thêm cả tên lệ quỷ khó đối phó kia nữa là mười một. Trời ạ! Mười một con quỷ, cho dù gia tộc bọn họ có trăm người cũng chỉ miễn cưỡng kéo dài hơi tàn mà thôi. Phải biết quỷ và người sức mạnh cách biệt cỡ nào. Con người rất yếu ớt nhưng lệ quỷ đạt đến đẳng cấp như bọn chúng lại khác!
Chưa đợi bọn họ nghĩ cách, đằng sau đám quỷ lại xuất hiện mười mấy người đang từ từ bước về phía trước. Chính xác là con người, là Bạch Ngọc gia và một vài gia tộc lớn khác!
Câc gia tộc thế gia luôn có giao tình qua lại với nhau. Trước đây Trần gia luôn là gia tộc đạo sĩ đứng đầu trong khu vực này nên cho dù là dòng chính của Bạch Ngọc gia cũng phải dựa vào bọn họ. Đó cũng là lý do vì sao Bạch Ngọc Ân lúc trước gọi Hoắc Kiện Minh là tiểu thiếu gia. Nhưng điều đó không có nghĩa là Trần gia có thể dễ dàng đối phó với các đạo sĩ.
Nhìn thấy không những có các tinh anh của Bạch Ngọc gia mà còn có cả tinh anh của một số gia tộc lớn phụ cận. Mặc dù mỗi gia tộc lớn ấy phái ra chỉ chừng một, hai người nhưng nhiêu đó cũng đủ bọn họ xám mặt mày. Một đám đạo sĩ đứng chung với lệ quỷ, bọn họ chỉ còn con đường chết!
Thì ra trước khi đi gặp mặt Hoắc Kiện Minh, Võ Tiết Châu cố tình bảo Nhất Minh sai những nhân viên trong Ruby tìm bạn bè không phải người của y chi viện. Y liền gấp rút phát cho mỗi người một tờ giấy có dính mùi của y để chúng nó vừa truyền tin vừa dẫn dắt bọn họ tìm tới mấy lão bất tử ấy.
Thế nhưng mấy tên đạo sĩ thối kia không phải do y gọi! Vì vậy, ánh mắt y nhìn thấy mười mấy con người kia một cách ngoài ý muốn. Tên khốn nào gọi cái bọn phiền phức này đến?
Vâng, tên khốn đó chính là ông nội Bạch Ngọc Ân, gia chủ Bạch Ngọc gia. Ông thấy đây là lúc nên để cho mọi người biết bộ mặt thật của Trần gia nên dùng hạc truyền tin mời các gia tộc lớn khác đến đây góp mặt giúp đỡ. Dù sao, chỉ cần nói trong liên minh xuất hiện phản bội thì không thiếu người muốn thừa cơ đạp văng bớt gia tộc cạnh tranh. Ông không dại gì nhắc đến chuyện ác quỷ. Hừ! Nói ra thì còn có ai dám đến giúp chứ. Dù sao gia tộc đạo sĩ bây giờ cũng chẳng còn giống như xưa mà chính nghĩa đầy mình. Cái thời đỉnh phong ấy đã qua lâu rồi.
Vừa đến, mấy trăm người Trần gia và lệ quỷ cùng đạo sĩ lập tức lao vào đanha thành một đoàn. Lệ quỷ có vẻ rất nhàn nhã, dù sao cũng sống mấy ngàn năm, bọn họ đều thành lão hồ ly hết rồi. Đánh? Được! Bọn họ đánh vài chiêu làm kiểng cho đám đạo sĩ thối tự giết lẫn nhau nhé? Hì hì, bọn họ biết bọn họ thông minh, không cần khen để ngại ngùng.
Thậm chí còn có một tên lệ quỷ vui vẻ cười tươi rói với Nhất Minh: "Hey tiểu tử, huynh đệ tới góp vui giúp ngươi này!"
Nhất Minh giật giật khóe miệng. Cuối cùng hơi gật gật đầu rồi nghiêng người tiếp tục tránh né công kích của hắc xà. Hắc xà đánh hụt phát ra tiếng xì xì bất mãn. Nó nhanh chóng lao đến gần y. Phản kích một lúc, Nhất Minh nhất thời phát hiện, quỷ khí của y không cách nào chạm tới nó. Thậm chí y dành thời gian kết ấn muốn dùng pháp thuật với noa cũng vô dụng. Điều đặc biệt là nó hoàn toàn có thể chạm vào trạng thái lệ quỷ của y! Cái quái gì thế này? Tên hỗn đãn Hoắc Kiện Minh nuôi nó như thế nào mà thành quái thai như thế?! Đúng là chủ nào tớ nấy, đều đáng ghét và phiền phức như nhau!
Nhất Minh hai tay không chế đầu nó. Cho dù nó muốn tiến lên cũng chẳng có cách nào. Hắc xà xảo quyệt nhanh như tia chớp quăng đuôi về phía bụng của y. Nhất Minh lập tức hít một ngụm khí lạnh. Ánh mắt đỏ tươi lạnh lùng nhìn nó. Ngay khi nó muốn cuốn lấy hông y, y liên dùng gối nới rộng khoảng cách, ý đồ không cho nó xiết chết y. Mắt thấy nó đang cố gắng xiết luôn cả chân y, y liền nhếch môi mỉa mai. Bất ngờ đẩy nó cùng nhau đập xuống mặt đất khô cứng. Tay y xuyên qua mặt đất cứng cáp nhưng hắc không được tốt như vậy. Đầu nó vừa va chạm mạnh với mặt đất, bụng nó cũng bị đầu gối Nhất Minh làm cho đau đớn. Nó lập tức buông lỏng hong y. Nhất Minh nhân cơ hội luồn về sau như một con lươn.
Ánh mắt cự mãng nhìn về phía y càng thêm sát khí như muốn ăn tươi, nuốt sống, xé xác y ra thành từng mảnh. Nó lom lom nhìn y, trong đôi đồng tử màu vàng đầy gian xảo và tính toán. Nó đang tìm cơ hội giết chết y.
*************
Khuôn mặt Hoắc Kiện Minh vặn vẹo nhìn người con gái vô năng phản kháng với cái chết gần kề. Trên tay hắn không biết tự lúc nào xuất hiện một chiếc hộp. Chiếc hộp làm từ thiết ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ngay khi hắn nghĩ hắn sắp lấy được linh hồn của nàng, người con gái đột ngột mở bừng mắt.
Võ Tiết Châu nhếch môi nhìn hắn. Trong mắt chẳng có cảm xúc gì nữa. Giữa trán xuất hiện luồng ánh sáng bắn về phía sàn nhà. Dưới chân lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, tiêu trừ hắc vụ muốn lấy mạng cô.
Được trả tự do, cô liền ngồi bệch xuống sàn ho khan. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khó khăn hô hấp. Xung quanh như có tầng kết giới bức lui những thứ dơ bẩn khiến Hoắc Kiện Minh phải lùi lại phía sau vài bước. Hắn phẫn nộ gào lên: "Lại là chiêu trò của ba con ả kia!"
Võ Tiết Châu chẳng thèm quan tâm hắn đang điên cuồng cỡ nào. Vòng ánh sáng vẫn còn, cô vẫn không sợ hắn. Cô cứ ở bên trong bình ổn hơi thở của mình. Ngay lúc đó, mười hai bóng người ăn mặc kỳ lạ từ dưới mặt đất từ từ hiện lên.
Hoắc Kiện Minh gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. Khi thấy rõ người tới là ai, sắc mặt hắn càng lúc càng âm trầm. Thập Diện Diêm La và Hắc Bạch Vô Thường! Giỏi, giỏi lắm! Ba ả nữ nhân này đúng là rất giỏi, đã chim vào ngủ say còn không quên xía vào chuyện của hắn! Bà ngàn năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy! Ba con đàn bà ngu xuẩn chết tiết!
Võ Tiết Châu từ từ đứng lên. Đối diện với mười hai người bèn kính trọng cúi chào chín mươi độ: "Phàm nhân đã làm phiền các vị thần tiên."
Thập Điện Diêm La hơi gật đầu với cô. Đồng tử dừng trên người Hoắc Kiện Minh, cả căn phòng như rơi vào hầm băng lạnh giá. Hắc Bạch Vô Thường thân thiện đến đỡ cô. Bạch Vô Thường với gương mặt trắng như giấy cười nói: "Đây là chuyện các thần nữ đã dặn dò từ trước. Cô không cần phải khách khí như vậy."
Hắc Vô Thường cũng tiếp lời: "Đúng vậy, các thần nữ đã giao phó nhiệm vụ cho bọn ta và mươid vị đại nhân. Chuyện này là lẽ thường phải đến."
Võ Tiết Châu không nói gì. Chỉ mỉm cười khách sáo với hai người họ. Hai người liền một trái một phải gắt gao bảo vệ cô đến một nơi an toàn, chừa lại không gian cho song phương đối chiến.
Cũng ngay lúc này, hắc xà đang đối mặt với Nhất Minh bỗng nhiên không liếc lấy y thêm lần nào nữa mà lập tức trườn nhanh lên lầu hai của tiệm khiến y sửng sốt. Sau khi lấy laik tinh thần, y đã thấy cự mãng chui vào trong cửa sổ vào bên trong. Lẽ nào trên đấy cảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây y liền lo lắng cho an nguy của Võ Tiết Châu. Chiến trường phía sau y không quản, lập tức phi thân về phía lầu hai. Lúc y đáp xuống cửa sổ nhìn vào bên trong, y liền bắt gặp đôi con ngươi cùng tròng trắng tối đen như mực. Ánh mắt giao nhau quen thuộc đến nỗi mỗi lần nhớ đến cả hai liền không nhịn được muốn giết chết đối phương.