Cô bĩu môi. Cô cảm thấy vô cùng ấm ức.
"Cô không đứng về phía tôi."
"Tôi... tôi đứng về phía cô mà." Bộ Lâm Thịnh Dung nhanh chóng dỗ dành người trước mặt.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn khuôn mặt ấm ức của Vũ Âm liền cau mày. Cô đưa tay lấy trong túi ra chiếc chuỗi tràng hạt bồ đề bắt đầu theo thói quen mà lần. Không tự chủ nói với bản thân là Vũ Âm có phải đang làm nũng với cô không. Nhưng tim cô nó không giống như bình thường, đập nhanh đến nổi cô muốn tìm cái gì đó để bình ổn lại.
Vũ Âm thấy tự dưng Bộ Lâm Thịnh Dung lôi cái chuỗi tràng hạt ra, sau đó ngón cái với ngón trỏ của tay phải mà lần chuỗi liền cau mày. Nói chuyện với cô có thể khiến cô ấy muốn tu hành như vậy sao. Nhưng cô nhận ra Bộ Lâm Thịnh Dung là người khá sùng đạo trên tay cô ấy còn mang ra một vòng chuỗi một trăm lẻ tám hạt bồ đề tinh nguyệt.
"A Âm, cô nghĩ xem cô có thể giữ em gái bên cạnh mình hết đời được không?" Bộ Lâm Thịnh Dung sau khi bình tĩnh lại liền giải thích cho Vũ Âm hiểu suy nghĩ riêng của mình.
"Cô có thể thuận theo em ấy chọn người em ấy yêu nhưng cô có đảm bảo đứng phía sau dung túng được cho em ấy mãi mãi không? Tôi không phải miệng quạ nhưng nếu lỡ cô hay người nhà xảy ra chuyện gì thì ai sẽ dung túng cho em ấy? Cái người em ấy yêu, mà người đó lại không yêu em ấy sao? Chỉ sợ khi đó người ta đã sớm bỏ chạy lấy người rồi."
Cô dừng lại một chút liền nói tiếp.
"Nếu là tôi, tôi sẽ gả, dù gì đối phương cũng là người biết cả gốc lẫn rễ cũng an tâm hơn là việc em ấy phải lòng một tên vệ sĩ hay một người làm vườn trong gia đình mà tôi chẳng biết gì về họ ngoài cái sơ yếu lí lịch. Lòng người khó dò lắm."
Vũ Âm cau mày.
Doãn Tư Ninh có tốt không? Tốt chứ.
Gia cảnh gia đình hoản hảo, bên ngoại còn là người của chính phủ. Nhân phẩm trước nay không thể bàn cãi, lại chưa từng có mối quan hệ yêu đương hay mập mờ nào. Về nhan sắc thì thuộc hàng hiếm thấy khó tìm.
Có quyền, có thế, có địa vị tất cả đều môn đăng hộ đối với Vũ gia bọn họ nên chuyện có ý đồ mờ ám chắc chắn không xảy ra. Nếu không nói Vũ gia bọn họ có chút trèo cao.
Mà cô vẫn thấy sai sai ở chỗ nào đó.
Chỉ là như Bộ Lâm Thịnh Dung nói. Gả Tiểu Bằng cho Doãn Tư Ninh cô cũng có phần nào an tâm hơn.
"Để tôi suy nghĩ."
Doãn Tư Ninh vốn đã đi tìm ông bà Vũ nói chuyện nhưng kết quả chỉ là để bọn họ suy nghĩ. Cô cảm thấy có chút thất vọng mà trở về khách sạn.
Chỉ là ba giờ sáng đêm đó cô nhận được điện thoại của Vũ Âm.
Cô cứ nghĩ Vũ Âm nghe cô đến Vũ gia bàn điều kiện cưới hỏi nên mới gọi mắng cho mình một trận rồi quả quyết tuyệt giao nên chần chừ mãi không muốn bắt máy. Mà cô thì lại hiểu rõ tính nết của Vũ Âm, cô ấy gọi không được nhất định sẽ gọi đến khi cô nghe thì thôi.
Vậy là sau cuộc gọi thứ ba Doãn Tư Ninh chỉ đành chán chường bắt máy.
"Tớ đồng ý."
Doãn Tư Ninh chưa kịp alo đã nghe Vũ Âm nói như vậy liền cau mày. Nhất thời cô không biết Vũ Âm đang nói đến chuyện gì. Cô đầy nghi ngoặc hỏi lại.
"Hửm?"
"Chuyện cưới gả. Tớ đồng ý." Vũ Âm bên đầu dây bên kia nhanh chóng nói.
Doãn Tư Ninh nhìn điện thoại một lúc liền cau mày. Vô cùng phũ phàng đáp.
"Bà đây không cưới cậu. Bà chê."
Vũ Âm lúc này mới ngộ nha bản thân đang nói gì. Cô chửi thề một tiếng vì cái gì không cưới cô, vì cái gì mà chê cô. Doãn Tư Ninh lại dám chê cô.
"CMN, bà đây đổi ý rồi, không gả em gái cho cậu nữa." Dám chê cô hả. Ai cho cái gan dám chê cô. Chê cô cô liền không gả em gái cho. Để xem ai chịu thiệt.
Doãn Tư Ninh đứng hình mất ba giây mới tiêu hóa lại được lời Vũ Âm nói nhưng cô muốn xác nhận lại thêm lần nữa.
"Cậu nói cái gì?"
Vũ Âm cười khinh bỉ, cái tội dám phũ cô nè: "Chúng ta quen nhau sao?"
Sau đó cô trực tiếp tắt máy, còn tiện tay tắt cả nguồn, nhanh chóng bay lên giường đánh một giấc.
Chỉ là không ngờ vậy mà gần bốn giờ sáng Doãn Tư Ninh đã đến trước cửa nhà cô thăm hỏi với khuôn mặt lạnh không khác gì nam cực.
Doãn Tư Ninh quả thật sau cuộc điện thoại của Vũ Âm đã gọi lại rất nhiều lần nhưng đầu bên kia toàn thuê bao. Trong lòng cô gấp gáp đến mức không đợi được mà trực tiếp bắt xe đến đây.
Vũ Âm đang ngủ rất ngon lành bị chuông cửa liên tục reo làm cho bực mình. Sau một lúc cô mới ngồi dậy ra nên cái thân lắc lư ra mở cửa.
"Chuyện lúc nãy cậu nói thật không?" Doãn Tư Ninh thấy người đã mở cửa liền đi vào trong không khác gì nhà mình.
Dù sao hai người đứng bên ngoài mà bàn bạc chuyện này mới là lạ lùng đấy.
Vũ Âm nhìn Doãn Tư Ninh đi vào cũng không ngăn lại. Cô đóng cửa rồi ngáp một cái thật dài không có chút hình tượng tiểu thư đài các nào. Đêm nay tính ra cô mới chộp mặt được hơn ba mươi phút, vẫn còn buồn ngủ lắm.
"Chuyện gì? Quên rồi." Tuy cô vẫn buồn ngủ nhưng chuyện đó cô không quên đâu. Vì cái quẹo gì mà không cưới cô, vì cái quẹo gì mà chê cô hả.