Quả nhiên âm sắc của một chiếc xe phải lái thực tế mới biết được. Chỉ chạy mấy trăm mét, Lâm Dục Thư đã cảm nhận được cái gì gọi là điều chỉnh cấp đại thần.
So với Civic, chiếc GTR này có cảm giác lái ổn định hơn nhưng do phần đầu xe nặng hơn nên nhiều lần Lâm Dục Thư suýt bị đẩy đầu (hai bánh trước bị trượt) khi vào cua ở tốc độ cao.
Không biết có bóng ma trong lòng hay không, Lâm Dục Thư không muốn biểu hiện kém trước mặt Tống Khải Minh. Thỉnh thoảng lái xe của người khác, lái không tốt thì thôi, nhưng hôm nay cậu thật sự tập trung tinh thần, nhanh chóng giải quyết vấn đề bị đẩy đầu xe.
Đáng tiếc hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, chẳng mấy chốc hai người đã đến đài ngắm cảnh trên đỉnh núi.
"Cảm giác thế nào?" Tống Khải Minh đi xuống từ ghế phụ, vòng qua đầu xe, đứng song song bên rào chắn với Lâm Dục Thư.
Bên ngoài hàng rào là cảnh núi non cây cỏ rậm rạp, xa hơn nữa là cảnh thành phố phồn hoa.
"Không dễ lái bằng Civic của tôi." Lâm Dục Thư chống hai tay trên rào chắn, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Khải Minh: "Nhưng cũng không tệ."
"Cũng không tệ?" Tống Khải Minh xoay người, dựa lưng vào rào, hai tay khoanh trước ngực: "Yêu cầu của cậu hơi cao nhỉ."
"Đùa thôi." Khóe miệng Lâm Dục Thư nhếch lên cười khẽ, hiếm khi thẳng thắn nói: "Không hổ là đại thần."
Có vẻ Tống đại thần rất hài lòng với lời khen này, hỏi: "Cậu chơi xe độ bao lâu rồi?"
"Từ khi trưởng thành đến bây giờ." Lâm Dục Thư buông tầm mắt nhìn cảnh sắc xa xa. "Khi tôi còn đi học, ngày nghỉ trở về nước thường xuyên ngâm mình trong đường đua, hiện tại công việc bận rộn, một tháng có thể đi một hai lần là tốt lắm rồi."
"Bây giờ là bao lâu?" Câu hỏi của Tống Khải Minh có hơi lạc đề, Lâm Dục Thư phản ứng một giây mới ý thức được Tống Khải Minh đang hỏi tuổi của mình.
"Tôi nhỏ hơn anh nửa tuổi." Cậu nói.
"Hình như cậu rất rõ về tôi." Tống Khải Minh nhìn sườn mặt Lâm Dục Thư. "Ngay cả sinh nhật của tôi cũng biết."
"Tôi nói rồi, là công việc cần." Lâm Dục Thư hờ hững nhún vai. "Sinh nhật Thiệu Quang Kiệt tôi cũng biết."
"Nếu cậu đã nhắc đến anh ta..." Tống Khải Minh lại xoay người, mặt hướng ra ngoài rào chắn: "Chúng ta nói chuyện công việc đi?"
Lâm Dục Thư có hơi buồn cười: "Anh nhịn từ nãy đến giờ nhỉ?"
"Ừ." Tống Khải Minh hào phóng thừa nhận. "Vừa ra khỏi cửa tôi đã muốn nói chuyện."
"Anh muốn nói chuyện gì?" Lâm Dục Thư nói. "Nếu anh muốn hỏi thăm điểm mấu chốt của Vĩnh Tinh từ chỗ tôi, vậy không cần nói nữa, tôi sẽ không nói cho anh biết."
"Vậy để tôi nói cho cậu biết điểm mấu chốt của tôi." Tống Khải Minh giống như không hiểu chiêu thức đàm phán, hoàn toàn không kiêng dè Lâm Dục Thư: "Nhìn ý tứ của Thiệu Quang Kiệt, anh ta muốn lấy S - Power làm một bộ phận của xe Vĩnh Tinh, nhưng ý tưởng của tôi là thành lập công ty con S – Power và tôi sẽ nắm phần lớn cổ phần."
"Không có khả năng." Lâm Dục Thư lập tức nhíu mày. "Thiệu Quang Kiệt sẽ không cho anh sở hữu bất kỳ cổ phần nào."
"Cổ phần công ty con không ảnh hưởng gì đến tập đoàn Vĩnh Tinh."
"Nhưng lợi thế trong tay anh nhiều hơn." Lâm Dục Thư đáp: "Trong tương lai, nếu doanh số bán S - Power tốt, anh sẽ có lý do chính đáng để loại bỏ Thiệu Quang Kiệt."
"Cho nên giữa tôi và anh ta." Tống Khải Minh dừng một chút, nhìn về phía Lâm Dục Thư: "Cậu vẫn lựa chọn giúp anh ta phải không?"
Trong những lời này chứa rất nhiều thông tin, Tống Khải Minh không chỉ thừa nhận hắn coi Thiệu Quang Kiệt là đối thủ, đồng thời hắn còn thừa nhận suy đoán của Lâm Dục Thư, hắn muốn chen chân Thiệu Quang Kiệt.
"Thu mua còn chưa bàn bạc xong, anh đã dọn về Trung Quốc." Suy nghĩ trong lòng Lâm Dục dần dần trở nên rõ ràng. "Anh quả nhiên là trở về tranh gia sản."
Đối với lần thu mua này, bên ngoài có không ít người suy đoán, sở dĩ Tống Khải Minh vui vẻ như vậy là bởi vì Thiệu Chấn Bang không còn sống không được bao lâu, hắn vừa hay mượn cơ hội trở về bên cạnh Thiệu Chấn Bang, đặt nền móng cho việc tranh giành gia sản sau này.
"Đừng nghĩ xấu về tôi." Tống Khải Minh nói. "Tôi quay về nước sớm là vì tin tưởng việc thu mua có thể thương lượng được. Nhưng không ngờ Thiệu Quang Kiệt lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, cậu nói xem tôi còn lý do gì để khách khí với anh ta?"
Điều này cũng đúng, nếu là Lâm Dục Thư, cậu cũng không thích bị người khác coi như thằng ngốc mà đùa bỡn trong tay.
"Nhưng những điều kiện anh đưa ra, Thiệu Quang Kiệt sẽ không bao giờ đồng ý." Lâm Dục Thư nói. "Nếu anh mong chờ tôi đến thì thầm vào tai anh ta, tôi có thể nói cho anh biết điều đó là vô dụng. Anh ta rất sợ dẫn sói vào nhà, cho anh làm kỹ sư trưởng đã tốt lắm rồi. Vừa rồi anh hỏi tôi rốt cuộc giúp ai, tôi đương nhiên giúp Thiệu Quang Kiệt, anh ta mới là ông chủ của tôi."
"Ồ, vậy sao?" Tống Khải Minh thờ ơ hỏi: "Là ai bảo tôi đổi luật sư?"
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai Lâm Dục Thư khiến cậu có chút chột dạ.
"Chỉ là tôi muốn chuyện này được xử lý trong vẻ vang." Lâm Dục Thư mất tự nhiên hắng giọng: "Còn nữa, ông ngoại anh không thích gia đình bất hòa, nếu anh thật sự muốn tranh giành gia sản với Thiệu Quang Kiệt, tôi cũng sẽ không để anh được như ý..."
Vừa dứt lời, Lâm Dục Thư đột nhiên bị Tống Khải Minh bắt lấy cánh tay, kéo về phía rào chắn.
Cậu quay đầu lại, phát hiện là một đám phượt thủ chạy xe máy trên núi, qua khúc cua cũng không biết giảm tốc độ, chỉ thiếu chút nữa là ủi ra khỏi rào chắn.
Nhưng Tống Khải Minh không cần thiết phải che chở cho Lâm Dục Thư, những người lái xe máy này nhìn thì có vẻ lái rất nguy hiểm, nhưng tỷ lệ thật sự đụng vào vẫn rất nhỏ.
Chờ sau khi từng chiếc xe máy rời đi, bốn phía lại yên tĩnh trở lại.
"Có cần tuyệt tình như vậy không?" Tống Khải Minh buông cánh tay Lâm Dục Thư ra, hơi khom lưng, chống khuỷu tay lên rào: "Cậu không có chút ý nghĩ nào đứng về phía tôi sao?
Lâm Dục Thư vốn định nói "không có", nhưng có lẽ vì hành động che chở cậu vừa rồi của Tống Khải Minh khiến cậu ma xui quỷ khiến sửa lời: "Đứng về phía anh tôi có lợi gì?"
"Cậu có thể yêu cầu." Tống Khải Minh nói: "Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt."
Lâm Dục Thư không thể nào chịu thiệt, chỉ cần có dấu hiệu bất lợi, cậu sẽ chuồn nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu có thể giúp Tống Khải Minh, nếu có dấu hiệu không ổn, cậu chỉ cần xoay người rời đi là được.
Nghĩ tới đây, Lâm Dục Thư mím môi nhưng vẫn không lập tức đồng ý: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Trên đường về là Tống Khải Minh lái xe.
Vừa xuống núi, Lâm Dục Thư liền nhận được điện thoại của người quản lý khu nhà, nói rằng anh ta đã có được tin tức về hàng xóm mới của cậu.
Lâm Dục Thư cảm thấy cạn lời, nếu cú điện thoại này gọi sớm hơn nửa ngày, cậu cũng không vô duyên vô cớ lên thuyền giặc của Tống Khải Minh như vậy.
Sau khi nói cảm ơn ngắn gọn rồi cúp điện thoại, Lâm Dục Thư bình tĩnh liếc nhìn Tống Khải Minh đang tập trung lái xe, thầm nghĩ hiện tại hình như mình đã hiểu rõ Tống Khải Minh hơn.
Ban đầu cậu chỉ muốn âm thầm giúp Tống Khải Minh một phen, chưa từng nghĩ đến việc làm thêm chuyện gì cho hắn. Nhưng sau khi Tống Khải Minh phát hiện được lập trường của cậu không kiên định, hắn lập tức chủ động tấn công, điều này thực sự làm nổi bật sự ngông cuồng của hắn một cách sâu sắc nhất.
Lâm Dục Thư không khỏi nghĩ về tương lai, nếu thật sự phải đứng về phía Thiệu Quang Kiệt và Tống Khải Minh...
Có lẽ, Tống Khải Minh sẽ là một lựa chọn không tồi.
Tiếng động cơ gầm rú cắt đứt suy nghĩ của Lâm Dục Thư, lúc này hai người đã đến đường cao tốc của thành phố, một chiếc BMW M4 thong thả đi theo hai người, khi thì giảm tốc độ, khi thì đạp ga, vừa nhìn là biết đang khiêu khích GTR của bọn họ.
"Anh còn chờ gì nữa? "Lâm Dục Thư nhíu mày hỏi.
"Chơi nó à? "Tống Khải Minh hỏi.
"Chơi nó đi. "Lâm Dục Thư khó chịu nói: "Anh không lên tôi lên."
Tống Khải Minh cười nói: "Tính tình cậu nóng nảy thật."
Tuy nói như thế, Tống Khải Minh bỗng đạp mạnh chân ga, bỏ chiếc BMW lại phía sau.
Trở về khu nhà mình, Tống Khải Minh đậu xe lại vị trí ban đầu, kế bên chiếc Civic của Lâm Dục Thư.
Hai người đi thang máy lên lầu, trước khi chia tay ở cửa nhà, Tống Khải Minh gọi Lâm Dục Thư lại nói: "Cậu phải suy nghĩ bao lâu?"
"Không biết." Lâm Dục Thư mở cửa nhà: "Đừng thúc giục tôi."
Chuyện này còn phải suy nghĩ lâu dài, tuy rằng Thiệu Chấn Bang cố ý để Lâm Dục Thư trợ giúp Tống Khải Minh, nhưng cậu không thể làm quá. Miễn cho Thiệu Chấn Bang cảm thấy cậu làm việc không có chừng mực. Hai là không thể để cho Thiệu Quang Kiệt biết, nếu không Thiệu Quang Kiệt chạy đi tìm Thiệu Chấn Bang cáo trạng, thì Thiệu Chấn Bang sẽ chỉ trách tội cậu làm việc kém cỏi, nói không chừng thăng chức cũng bị hẫng.
Mặc dù Lâm Dục Thư thừa nhận rằng so với Thiệu Quang Kiệt, cậu đánh giá Tống Khải Minh cao hơn, nhưng cậu sẽ không lấy con đường thăng tiến của mình ra đùa giỡn.
Chuyện nhắc nhở Tống Khải Minh đổi luật sư cũng đủ khiến cậu cảm thấy không chắc chắn. Sau này còn muốn trợ giúp Tống Khải Minh, cậu càng phải suy nghĩ nhiều hơn nữa.
"Đúng rồi." Lâm Dục Thư gọi Tống Khải Minh cũng đang mở cửa nhà lại: "Anh chờ một chút, tôi có cái này cho anh."
"Cái gì?" Tống Khải Minh dừng động tác mở cửa.
"Cầm đi." Lâm Dục Thư lấy từ trong túi quần ra một tấm danh thiếp. "Luật sư này đáng tin cậy."
Tống Khải Minh nhận lấy danh thiếp, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Trước khi ra cửa cậu đã mang theo tấm danh thiếp này?"
"Ừ."
Không biết có phải là linh tính hay không, Lâm Ngọc Thư luôn cảm thấy Tống Khải Minh đưa mình đi xem xe, chắc chắn không chỉ là đi xem xe, vì vậy cậu đã chuẩn bị trước.
Nếu cậu có thể chống lại cám dỗ thì sự giúp đỡ của cậu dành cho Tống Khải Minh cũng dừng ở đây. Việc Tống Khải Minh có tìm được luật sư đáng tin cậy hay không đều không liên quan đến cậu.
Nếu cậu không thể cưỡng lại được cám dỗ —— Mà cũng đúng thế thật, vậy để trao đổi, cậu giới thiệu cho Tống Khải Minh một luật sư sẽ được coi là công bằng chính đáng.
"Vậy cậu còn đang suy nghĩ điều gì?" Tống Khải Minh giơ danh thiếp trong tay lên, hiển nhiên hiểu lầm ý Lâm Dục Thư: "Không phải cậu rất vui lòng giúp đỡ tôi sao?"
"Cái này không giống nhau." Lâm Dục Thư nói: "Tấm danh thiếp này là cảm ơn anh hôm nay dẫn tôi đi hóng gió."
"Ra vậy." Tống Khải Minh như có điều suy nghĩ, nói: "Cho nên, tôi chưa bao giờ để cho người khác chạm vào xe yêu của tôi và hôm nay phá lệ cho cậu lái, cậu cầm danh thiếp là đuổi tôi đi."
"Nếu không thì sao?" Lâm Dục Thư đi vào nhà mình: "Đó là anh bảo tôi lái, tôi đã rất có lòng rồi. Dù sao cho tới nay chúng ta huề nhau, tôi không nợ anh cái gì."
Nói xong câu này, Lâm Dục Thư đóng cửa nhà "rầm" một tiếng.
"Chậc." Tống Khải Minh nhìn danh thiếp trong tay, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tiểu hồ ly, thật biết tính toán."