Cậu thầm kêu một tiếng "Thôi xong", vội vàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt như cười như không của Tống Khải Minh.
"Đẹp không?" Tống Khải Minh hỏi.
Đây không phải là lần đầu tiên quê độ trước mặt hắn, Lâm Dục Thư thực sự có cảm giác đã quen với điều đó.
Cậu hơi hất cằm, che giấu chột dạ: "Tôi tìm anh có việc."
—— Chỉ cần mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
Có lẽ không nhận được phản ứng như mong đợi, Tống Khải Minh đột nhiên hơi mất hứng, xoay người đi ở phía trước: "Vào đi."
Dép lê nhà mình đặt ở cửa trước nhà Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư thoải mái mang vào, đi theo phía sau hắn: "Anh xem tin tức chưa?"
"Tin tức gì?" Tống Khải Minh tiếp tục đi về phía phòng ngủ.
"Tin tức Thiệu Hòa Húc sắp ly hôn." Lâm Dục Thư bám sát Tống Khải Minh. "Đừng nói với tôi anh còn chưa biết."
Tống Khải Minh đi vào phòng ngủ, thong thả nhặt cái áo ngắn tay ném ở cuối giường lên: "Nghe nói chú hai có một đứa con riêng."
Dáng người khiến người ta phân tâm bị che khuất, Lâm Dục Thư cuối cùng cũng không cần phải chú ý đến ánh mắt của mình nữa: "Anh biết đây không phải trọng điểm mà."
Làm sao có chuyện Tống Khải Minh không biết trước giá cổ phiếu sẽ sụt giảm, nhưng hắn lại tránh nhắc đến, thay vào đó quan tâm đến những lời đàm tiếu về gia đình Thiệu Hòa Húc. Điều này gián tiếp chứng minh suy đoán của Lâm Dục Thư, Tống Khải Minh quả nhiên sẽ không có lòng tốt chủ động giúp Vĩnh Tinh vượt qua cửa ải khó khăn.
"Cậu xác định còn muốn ở lại đây?" Tống Khải Minh tùy ý đút hai tay vào hông, nhìn Lâm Dục Thư hỏi.
"Tôi còn chưa nói chính sự—— "
Lời còn chưa dứt, Lâm Dục Thư đột nhiên trừng to hai mắt, vội vàng xoay người.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì Tống Kỳ Minh đột nhiên lột chiếc khăn tắm đang quấn quanh eo hắn.
"Ý tôi là, cậu còn muốn ở lại đây xem tôi thay quần?" Hắn hỏi.
"Anh không thể nói rõ sao?!"
Lâm Dục Thư đóng sầm cửa phòng ngủ lại, đi đến ghế sofa trong phòng khách và ngồi xuống, nói với Wo Wo đang ở bên cạnh: "Sao ba mày lại không đứng đắn như vậy?"
Wowo nhảy lên sô pha, ngửi tới ngửi lui trên người Lâm Dục Thư.
"Hắn có đối xử với người khác như vậy không?" Lâm Dục Thư xoa đầu chó của Wowo. "Có người đến là cởi truồng chạy hả?"
Cũng may dưới khăn tắm Tống Khải Minh còn mặc một cái quần lót màu đen, nếu không Lâm Dục Thư thề cậu tuyệt đối không bao giờ đến nhà Tống Khải Minh nửa bước.
Wowo đương nhiên không hiểu Lâm Dục Thư nói gì, cắn tay chơi đùa với cậu.
Một lát sau, Tống Khải Minh từ trong phòng ngủ đi ra, nửa người dưới mặc một cái quần dài màu xám rộng thùng thình.
Hắn đi đến tủ lạnh lấy hai lon soda, đưa một lon đến trước mặt Lâm Dục Thư: "Nói đi, chính sự gì?"
"Hợp đồng thu mua." Lâm Dục Thư nhận lấy soda: "Ngày mai có thể ký không?"
"Không thể." Tống Khải Minh đuổi Wowo từ trên sofa xuống, ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư.
Câu trả lời của hắn không hề thương lượng, Lâm Dục Thư đoán trước hắn sẽ từ chối nhưng không ngờ lại thẳng thừng như thế.
"Điều kiện." Lâm Dục Thư nói.
"Còn chưa nghĩ ra." Khác với sự gấp gáp của Lâm Dục Thư, Tống Khải Minh thong thả chuyển kênh truyền hình, tựa như đang suy nghĩ về bữa trưa ngày mai.
Lâm Dục Thư đành phải chủ động đưa ra điều kiện: "Công ty con SP do anh toàn quyền phụ trách, Thiệu Quang Kiệt sẽ không nhúng tay vào công việc của anh."
Tống Khải Minh vẫn không có phản ứng gì: "Sau đó thì sao?"
Màn hình TV chuyển sang trận đấu bóng đá, tiếng hò hét vang vọng cả bầu trời khiến phòng khách lập tức ồn ào, Lâm Dục Thư cau mày, kiên nhẫn nói: "Anh có quyền phủ quyết đối với các quyết định liên quan đến S-Power."
Tống Khải Minh có chút hứng thú: "Nói cách khác tôi có thể hoàn toàn làm chủ S-Power, đúng không?"
"Đúng." Lâm Dục Thư bị tiếng TV làm cho đau đầu, cậu cầm lấy điều khiển từ trong tay Tống Khải Minh, nhấn nút tắt âm: "Anh còn điều kiện gì không?"
Phòng khách lập tức yên tĩnh lại, nhưng Tống Khải Minh nhanh chóng lấy lại điều khiển từ xa, mở lại âm thanh của TV: "50 triệu đô la là không thể."
"Vậy anh muốn bao nhiêu?" Lâm Dục Thư hỏi.
"Hai trăm triệu." Tống Khải Minh lười biếng nói. "Mặt khác ô tô Vĩnh Tinh mỗi năm trích 20% doanh thu cho tôi làm kinh phí nghiên cứu."
"Cái gì?" Lâm Dục Thư giật điều khiển trong tay Tống Khải Minh. "Tống Khải Minh, anh đừng quá đáng!"
"Cậu ở nhà tôi cướp điều khiển TV của tôi." Tống Khải Minh buồn cười nắm lấy cổ tay Lâm Dục Thư. "Rốt cuộc ai quá đáng?"
"Anh đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của, có biết không?" Lâm Dục Thư trực tiếp nhấn nút tắt TV. "Bên Vĩnh Tinh đã nhượng bộ lớn nhất rồi, anh chớ không biết phải trái."
"Tôi không biết phải trái?" Tống Khải Minh nhướng mày, mở lòng bàn tay về phía Lâm Dục Thư. "Tôi đếm đến ba, trả lại điều khiển cho tôi."
Lâm Dục Thư không cho: "Ký hợp đồng thu mua rồi trả."
"Cậu đàm phán với tôi bằng thái độ này?" Tống Khải Minh hăng hái nghiêng người tới cướp: "Tôi không ký, cậu có thể..."
Lâm Dục Thư giấu điều khiển ra sau lưng, thuận thế ngã về phía tay vịn của ghế sofa,, vốn Tống Khải Minh không lấn tới quá nhiều, nhưng Wowo không biết hưng phấn cái gì, đột nhiên nhảy lên sô pha, giẫm một cước lên lưng Tống Khải Minh, vì thế hắn lao mạnh về phía Lâm Dục Thư, suýt chút nữa mất đà.
Cũng may hắn phản ứng nhanh chóng, kịp thời chống lấy tay vịn sofa, lúc này mới tránh cho trán hai người đụng nhau.
"Wowo!" Tống Khải Minh quát lớn một tiếng, con chó lớn tham gia cuộc vui lập tức nhanh như chớp trốn ra ban công.
Lâm Dục Thư dựa vào tay vịn ngồi dậy, cũng không muốn giương cung bạt kiếm nói chuyện nữa, nhét điều khiển từ xa vào lòng Tống Khải Minh, trước tiên mềm mòng với hắn: "Giá thu mua có thể theo anh, kinh phí nghiên cứu nói sau, anh ký hợp đồng trước đi."
Tống Khải Minh lười biếng khoanh chân, lại mở TV: "Tôi không nói không ký."
"Ngày mai sẽ ký." Lâm Dục Thư nói. "Anh kéo dài thêm một ngày, là thêm một tổn thất đối với Vĩnh Tinh."
"Ngày mai ký hợp đồng có lợi gì cho tôi?" Lần này Tống Khải Minh chủ động ấn nút im lặng, nhìn Lâm Dục Thư hỏi.
"Anh coi như giúp tôi một việc." Lâm Dục Thư nói. "Tôi nợ anh một ân tình."
Tống Khải Minh không nói tiếp, nhìn màn hình TV không có âm thanh, cũng không biết đang tính toán cái gì.
"Tống Khải Minh." Lâm Dục Thư đợi một lúc, không đợi được câu trả lời, nhịn không được thúc giục: "Ngày mai đến công ty, chúng ta ký hợp đồng trước."
"Được." Tống Khải Minh rốt cục nhả ra, nhưng trọng điểm của hắn lại không ở trên hợp đồng. "Cậu nợ tôi ân tình, tôi bảo cậu làm cái gì cũng được sao?"
"Được." Lâm Dục Thư căn bản không để ý lắm, chỉ có thể đồng ý trước. "Ngày mai mấy giờ anh đến?"
"Đến lúc đó hãy nói." Tống Khải Minh nhìn đồng hồ, có vẻ không muốn nói tiếp: "Cậu còn không về à? Sắp mười một giờ rồi."
Còn một bước nữa là đến cửa, Lâm Dục Thư đương nhiên không cam lòng trở về như vậy: "Ngày mai vẫn 10 giờ được chứ?"
"Tùy tâm trạng của tôi." Tống Khải Minh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Dục Thư. "Cậu còn chưa về là muốn qua đêm ở chỗ tôi?"
"Anh cho tôi một câu xác nhận." Lâm Dục Thư đứng lên theo.
"Tôi nói rồi, xem tâm trạng của tôi." Hiển nhiên Tống Khải Minh không muốn tiếp tục, tự mình đi vào phòng ngủ.
"Anh cứ xem tâm trạng." Lâm Dục Thư bướng bỉnh đi theo sau Tống Khải Minh. "Làm sao tôi trở về báo cáo kết quả làm việc được đây?"
Tống Khải Minh không nói tiếp, đi vào trong phòng ngủ, Lâm Dục Thư hai ba bước tiến lên, bắt lấy cổ tay Tống Khải Minh: "Mười giờ, OK?"
"Không OK." Tống Khải Minh trở tay bắt lấy cánh tay Lâm Dục Thư, đè cậu lên tường phòng ngủ, giọng nói mang theo vài phần mất kiên nhẫn: "Nếu cậu không về, đêm nay đừng hòng về."
Trong đầu Lâm Dục Thư tràn ngập công việc, mãi đến khi hơi thở của Tống Khải Minh kề bên tai, cậu mới phát hiện mình đi theo hắn vào phòng ngủ có gì đó không ổn.
Cậu mím môi, đón lấy tầm mắt Tống Khải Minh: "Ngày mai tôi chờ anh đến."
"Chậc." Tống Khải Minh buông Lâm Dục Thư ra, nói như không còn cách nào khác: "Cuồng công việc."
"Ngày mai anh nhất định phải đến, đã nói rồi đấy nhé." Lâm Dục Thư nói.
"Cậu nói thêm một câu." Tống Khải Minh ngã xuống giường. "Tôi thật sự sẽ không cho cậu đi."
"Ngày mai gặp." Nói xong câu cuối cùng, Lâm Dục Thư nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ của Tống Khải Minh.
Sáng hôm sau, giá cổ phiếu Vĩnh Tinh quả nhiên giảm mạnh ngay khi phiên giao dịch bắt đầu.
Tệ hơn nữa là, đến mười giờ, Tống Khải Minh lại không xuất hiện trong phòng họp của Văn phòng gia đình.
Thiệu Quang Kiệt nôn nóng xoay bút, hỏi Lâm Dục Thư bên cạnh: "Cậu xác định đã thỏa thuận với cậu ta chưa?"
"Hắn đã đồng ý ký hợp đồng sớm." Nhìn giá cổ phiếu giảm không ngừng, trong lòng Lâm Dục Thư cũng rất sốt ruột, cậu cầm lấy điện thoại di động, nói: "Tôi đi gọi điện thoại cho hắn."
Trong nửa tiếng tiếp theo, Lâm Dục Thư gọi cho Tống Khải Minh vô số cuộc điện thoại, rốt cuộc cũng được bắt máy, kết quả bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Tống Khải Minh: "Mới vừa tỉnh ngủ, có chuyện gì?"
Lâm Dục Thư kiềm chế gân xanh nổi lên trên trán: "Chừng nào anh tới?"
"Buổi chiều đi."
Lâm Dục Thư không thể tin được nhìn cuộc gọi đã bị cúp, tự hỏi tại sao trước đây cậu không nhận ra Tống Khải Minh rất khó đối phó?
Trở lại phòng họp, Thiệu Quang Kiệt quả nhiên nổi trận lôi đình: "Thằng đó đang đùa chúng ta sao?"
Lâm Dục Thư cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể nói: "Chờ một chút đi, nếu không Thiệu tổng ngài đi làm việc khác trước?"
"Cậu nói cho cậu ta biết, nếu hôm nay không tới, chuyện thu mua cũng không cần bàn nữa." Thiệu Quang Kiệt cau mày, ngữ khí bất thiện nói: "Vừa rồi tôi xem giá cổ phiếu, đã ổn định lại, cậu ta thật sự cho rằng Vĩnh Tinh không có cậu ta thì toi đời chắc?"
... Ổn định?
Trong lòng Lâm Dục Thư nhảy thịch một cái, mở laptop ra nhìn, chỉ thấy giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh sau khi thị trường mở cửa đã giảm mạnh 8%, nhưng sau hơn một giờ, hiện tại đang dần ổn định.
Số lượng bán ra không hề giảm, ngược lại, số người bán ra ngày càng nhiều nhưng đồng thời lượng mua vào cũng vô cùng lớn, nói cách khác ——
Có người đang mua đáy cổ phiếu của Vĩnh Tinh.
Tình trạng này kéo dài đến 3 giờ chiều, cuối cùng cổ phiếu của Vĩnh Tinh vẫn giảm 7%.
Tống Khải Minh rốt cuộc cũng xuất hiện trong phòng họp, lần này ngay cả luật sư cũng không mang theo, còn thản nhiên hơn hai lần trước.
"Kinh phí nghiên cứu hàng năm sẽ điều chỉnh lại, trước tiên thiết lập đại khuôn khổ, giá mua là 180 triệu đô la Mỹ. Khải Minh, con có ý kiến gì không?"
Vòng đàm phán buổi chiều này, Thiệu Hòa Đông và Thiệu Hòa Húc đích thân tham dự, Tống Khải Minh cũng nhượng bộ một chút, giảm giá thu mua cho Vĩnh Tinh 10%.
Việc thu mua kéo dài hơn một tháng cuối cùng đã thương lượng xong, mặc dù còn một số chi tiết chưa được xác định, nhưng ít nhất đã có thể ký hợp đồng trước.
Trong khi chờ hợp đồng được in ra, điện thoại di động của Lâm Dục Thư đột nhiên rung lên.
Cậu tùy ý nhìn lướt nhìn màn hình, chỉ thấy đó là tin nhắn của cái người ngồi đối diện trên bàn đàm phán.
【Tống Khải Minh: Buổi tối đi vòng quanh núi không? 】
Lâm Dục Thư không trả lời, trực tiếp khóa điện thoại lại, tiếp tục sắp xếp tư liệu trên tay.
Tuy nhiên điện thoại lại liên tục rung thêm vài cái, thậm chí còn thu hút sự chú ý của hai ông chủ lớn.
Lâm Dục Thư bình tĩnh mở khóa điện thoại di động, chỉ thấy WeChat tràn ngập tin nhắn mới của Tống Khải Minh gửi tới.
【Tống Khải Minh: Lơ tôi 】
【Tống Khải Minh: Wowo buồn. jpg 】
【Tống Khải Minh: Hôm nay tôi đến ký hợp đồng, cậu không vui sao? 】
【Tống Khải Minh: Buổi tối đi vòng quanh núi cùng tôi 】
【Tống Khải Minh: Nếu không tôi sẽ không ký 】
Lâm Dục Thư hít sâu một hơi, bề ngoài bình tĩnh nhưng suýt chút nữa đã dùng tay đập vỡ màn hình.
【Lâm Dục Thư: Tôi phải tăng ca!!! 】