Theo người về núi, xin đừng ngóng theo
Ba Vì dân chúng hò reo
Âm vang khắp núi mang theo tiếng lòng.
Người cầm chiêng, kẻ đánh cồng
“Mừng người, sơn thánh,” đám đông cúi quỳ,
“Nàng thế gian khó ai bì,
Trách sao Tản Thánh khổ vì hồng nhan!”
Cát bụi mịt mờ nay đã lặn, vừa vặn lộ ra hai bóng người lặng lẽ ôm chầm lấy nhau.
Kẻ đứng sau chỉ biết đau trong thầm kín.
Thương thay một mối si tình!
Vuột đi bởi mộng chiến chinh cơ đồ…
Mắt thấy Thục Phán tay đưa đến cán gươm giắt bên hông, Nguyễn Tuấn một tay ôm lấy Lạc Cơ, tay đưa ra trước mặt kẻ nọ, để lộ một vết thương dài nhầy nhụa gần như hoại tử.
“Tản ta lấy của vua Thục thứ ngài tự tay làm mất, suýt nữa phải đem cả mạng này ra trả. Ngài cũng nên thôi đi, đừng cố chấp nữa.”
Mắt đế vương lóe chút bi thương, thoắt cái liền đeo lên bộ mặt kiên cường. “Tản Viên Sơn Thánh không sợ Phán tôi đem quân dày xéo Ba Vì hay sao? Ngài có là bán thần đi nữa, nên nhớ, con dân vẫn là loài người yếu đuối.”
Một bên khóe môi nhếch lên. “Vua Thục sẽ làm thế sao?”
“Ý ngài là tôi không dám?!”
“Không,” Nguyễn Tuấn điềm đạm lắc đầu, bàn tay xoa nhẹ trên mái tóc mượt mà như lụa trong lòng. “Chỉ là, ngài sẽ không nỡ.”
Ngày ấy chẳng dám mạo hiểm ngai vàng để cứu mỹ nhân, ngày nay chắc gì nỡ bỏ đi số phận đất nước để giành về lạc nữ?
Thục Phán nắm chặt chuôi gươm đến dường như rướm máu, song lại không nói gì, mắt dần dần mất đi sinh khí.
Tay nắm lấy tay, người nào đó dịu dàng nói.
“Lạc Cơ, chúng ta về nhà.”
Lạc Cơ gật đầu bước đi, đoạn chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu toan trở lại trong phòng. Bàn tay nhỏ nhắn lập tức bị ghìm chặt đến đau nhức, quay lại đã phải hứng chịu ánh mắt khổ sở của Nguyễn Tuấn, nàng mới nhớ ra mà thốt lên. “Lạc Cơ chỉ vào lấy theo chút đồ, sẽ ra ngay.”
Vị thánh núi Tản lúc bấy giờ mới bần thần buông tay, gương mặt một lần nữa, lại quay về biểu hiện trầm ổn.
Được thả ra, nàng chạy nhanh về phía giường vơ lấy gói vải thô cùng con rùa, lúc chạy ra đến ngõ bất chợt quay đầu lại.
Ánh mắt thất bại rơi trên con rùa được chìa ra trước mặt, Thục Phán ngơ ngẩn ngước lên nhìn người thiếu nữ trước mặt mình.
“Cho chàng đó, nó tên là Thanh Giang, chàng nhớ chăm sóc nó cẩn thận.”
Miệng nhoẻn cười một chút, nàng tiếp lời.
“Chăm không xong thì đem hầm cũng được.”
Lúc đón lấy con rùa nhỏ từ tay nàng, vua Thục gần như cảm nhận được nó run lên cầm cập.
Nàng quay người chạy về phía vị sơn thần, giữa đường thì bị chàng gọi với lại.
“Vì sao, Lạc Cơ?”
Bước lên một bước, chàng vẫn chẳng cam lòng! “Đặt hắn vào hoàn cảnh của ta lúc đó, hân chắc gì đã làm khác đi. Vậy sao cuối cùng vẫn là hắn?”
Khóe mắt sơn thánh khẽ giật. Lạc Cơ thở dài, vội vã đáp lời.
“Khối đá và khúc cây người ta đều rất thích, khi ở trên bờ sẽ không biết chọn thứ nào, đến lúc cùng rơi xuống sông mới biết phải ôm lấy khúc cây mới nổi lên được.”
Nhoẻn cười như nắng. “Nguyễn Tuấn chính là khúc cây của Lạc Cơ.”
Trong nắng mai ngập tràn, có hình bóng ba người bất động. Rùa con mắt lờ đờ nhìn cảnh trước mặt, lòng thầm than thật ra lạc nữ ngốc nhà ngươi chỉ cần nói yêu Nguyễn Tuấn hơn là người ta hiểu rồi. Giải thích một vòng lại thành ra sơn thánh Ba Vì là khúc cây, đế vương Tây Âu là cục đá, ngay cả lúc lâm ly bi đát mà cũng không để cái đầu người ta yên là sao…?
Đến lúc lạc nữ cùng sơn thánh đã biến mất hoàn toàn trong lòng đất, người cầm rùa con trên tay mới khôi phục cử động, mắt nhìn về khoảng không trước mặt cười to, tiếng cười nửa nức nở, nửa ngạo nghễ khinh đời.
“Ta là đá sao? Ta là đá… là đá đấy!”
Nắng sớm rực rỡ ôm lấy thân người hiên ngang anh dũng, giọng trào phúng bỗng chốc hóa cô độc đến não lòng.
“Nàng xem hắn là khúc cây không thể sống thiếu. Còn hắn liệu có xem nàng là khúc cây của chính mình?”
Rồi, ngửa đầu nói lớn.
“Xưa nay mộng cơ đồ khó lòng buông bỏ, lệ mỹ nhân khó giữ để chẳng tuôn. Thục Phán sẽ chống mắt lên xem Nguyễn Tuấn làm sao xứng với tấm chân tình của lạc nữ!”
…
Lúc bấy giờ, hai kẻ đang được nhắc đến kia lại đã yên ổn độn địa được mấy canh giờ, lúc ngoi lên khỏi mặt đất liền cưỡi sóng đất băng băng vượt rừng lên đỉnh núi. Lạc Cơ từ phía sau ôm chặt lấy eo người nào đó, mắt nhìn xuống mặt đất cách xa phía dưới mà trong lòng không khỏi sợ hãi, càng siết chặt vòng tay.
“Mấy canh giờ qua nghĩ điều gì mà lại im lặng như vậy?” sơn thánh dịu dàng hỏi, muốn phân tán sự chú ý của nàng.
Tập trung suy tư một lúc, nàng thật thà đáp. “Nghĩ về Thục Phán.”
Lưng rộng có hơi căng thẳng, song giọng lại hết sức thản nhiên. “Vậy sao? Nghĩ cái gì?”
“Thanh Giang nói chàng ta bao năm nay với Tây Âu là một anh hùng, hết đánh đuổi giặc Bách Việt đem lại bình an cho Nam Cương, xong lại một mình hàng phục chín chúa để lên ngôi hoàng đế. Tuy chỉ là một người bình thường, nhưng lại có khí chất thần linh, được trời đất ưu ái. Dung mạo tuấn tú khôi ngô làm xiêu lòng biết bao lạc nữ, lại chưa hề ngã lòng bi lụy trước ái tình. Được một người như vậy yêu thích, cô gái nào cũng nên vô cùng hãnh diện…”
Cắt đứt vẻ mơ màng của nàng, sơn thánh nọ nụ cười khẽ nở trên môi, đáy mắt ôn hòa nhu thuận quay sang hỏi.
“Nàng nghĩ sao nếu ta thả nàng từ trên đây rơi xuống?”
Lạc Cơ mặt thộn ra, nín bặt không suy nghĩ nữa, mắt rưng rưng chỉ lo ôm chầm lấy ai đó trên suốt con đường về. Chẳng trách Dao Sùng hay nói sơn thánh nhà chàng ta vô cùng đáng sợ, là dạng mặt mày tỉnh rụi mà cầm dao đâm vào tim người khác…!
Có lạc nữ ngậm ngùi, sau này đời sống ở núi Tản với sơn thánh này sẽ cứ vậy sao…?
Lại nhắc đến Tản Viên, nếu có ai từng nói với Lạc Cơ rằng, kẻ trên núi vốn sống đời đơn sơ hoang dã, giờ khắc này chắc đang tự nuốt xuống cái lưỡi của mình.
Cỏ cây trùng trùng điệp điệp, chim chóc rợp cả mảng trời. Đá có ở khắp nơi, hết dâng cao thành thành trì bao bọc, lại mọc thành tượng đài đủ loại sơn thú to lớn chọc trời.
Sự vi diệu của thiên nhiên khiến cả cung vàng điện ngọc cũng phải oằn mình cúi rạp.
Nắm lấy tay nàng nhảy khỏi sóng đất, hai người đáp lên mình một con hồng hạc* khổng lồ lông xám từ đâu chao liệng đến. Hồng hạc là linh điểu của thuở hồng hoang, từ đầu xuống cổ nhuộm một màu đỏ rực, cánh sãi ra rộng gần ba sào, cất tiếng kêu liền vang xa trăm dặm, uy vũ đẹp đẽ không gì sánh bằng.
Sờ sờ vằn lông màu xám trên lưng con vật, có người dường như cũng rất đồng tình.
“Con gà này to không gì sánh bằng nha!”
Hồng hạc suýt nữa đã đâm đầu vào thành đá.
Nếu ở ngoài thành nhìn vào đã hùng vĩ như vậy, vào đến trong càng khiến người choáng ngợp đến nín thở.
Các bản, mường lớn nhỏ nằm cách nhau bởi những con suối trắng bạc đầu. Đường đi là những bậc thang đá uốn lượn, xung quanh nhà sàn bằng tre xanh rì mọc lên như nấm. Khác với những bản mường vùng Tây Âu, nhà sàn ở Ba Vì cao thấp không đều, có nhà còn cao đến vài trượng, mái cong bốn đầu khắc hình đủ loại sơn điểu, vải nhuộm muôn màu reo bay phấp phới. Trông từ xa chẳng khác nào một tổ ong nhuộm đầy màu sắc. Sơn dân lúc thì là con người cầm chày giã gạo, khi lại là chim thú mang nửa hình người. Nhác thấy bóng hồng hạc chao liệng trên không, tiếng chiêng cồng nhà nhà lần lượt trỗi lên như bản đồng ca mừng mùa xuân đến.
“Sơn thánh đã về! Thánh chủ của chúng ta đã về!” hồng hạc bay đến đâu, họ lại nghe tiếng người và thú hò reo vang dội đến đó.
Thấy thiếu nữ nào đó chìm trong choáng ngợp đến quên luôn nói chuyện, sơn thánh vỗ nhẹ lên đầu nàng đầy yêu thương.
“Như thế nào? Khúc cây là ta đã sánh bằng khối đá Thục Phán kia chưa?”
Không còn biết sơn thánh nọ nói gì, Lạc Cơ chỉ biết gật đầu liên tục.
Hồng hạc liệng quanh một lúc để báo hiệu cho người dân chúa họ đã trở về, sau đó đập cánh theo cột đá giữa thành bay dần lên cao, cuối cùng đáp xuống trước một cung đài bằng đá ngự giữa làn mây trắng xóa. Dọc đường bay còn nghe rõ ràng mười tám hồi cồng chiêng chào đón Tản Thánh trở về.
Mây tản dần ra, để lộ mười tám tượng thần điểu chạy dài hai bên sân chính, giữa là các trưởng lão, sơn hầu, sơn tướng và bộ tướng kính cẩn quỳ mọp.
“Cầu thánh chủ muôn tuổi, muôn tuổi, muôn muôn tuổi!”
Nguyễn Tuấn đưa một tay cho phép các tướng hầu đứng dậy, nhìn qua một lượt bọn họ mà hỏi. “Sơn mẫu đâu?”
Một lạc tướng mang nửa thân hình cọp bước lên tâu lại, sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn đã đến điện thờ trên núi Ngọc Lĩnh cầu phúc cho Thánh Tản, hiện chưa hay tin con trai đã trở về.
Nguyễn Tuấn gật đầu, phất tay ra hiệu cho một số xảo xứng đến hầu hạ Lạc Cơ nghỉ ngơi, phần chàng cùng các quan lập tức lên triều bàn chuyện. Lạc Cơ lạ nước lạ cái, muốn bám theo chàng song lại bị chàng nghiêm mặt nhìn, thế là mày chau ủ dột đi vào cung điện.
Tản Cung nơi nơi đều là thạch đá, trên tường và mái vòm cao tít khắc đầy hình họa mặt trời cùng sinh hoạt của sơn dân Ba Vì, dọc theo hành lang là vô số các cột to nổi lên hình chim lạc tung bay, điểm nhãn bằng đá màu vàng óng. Cung điện nhìn từ ngoài vào có vẻ âm u huyền hoặc, bên trong lại sáng rực bởi vô số đèn đồng ba chân ngự trên đầu tượng nhân điểu. Nơi đây người ta không mang giày, đầu không quấn khăn nhằm đem bản thân đến gần hơn với trời và đất. Mỗi một bước chân trên nền đá đem lại cảm giác thanh tẩy tâm hồn, bởi dân Ba Vì luôn tin tưởng rằng, nhân gian chỉ có đá mới sinh linh khí, chỉ có thạch mới tạo ái tình.
Sáu ả xảo xứng thân khoác áo lụa màu lá, đầu giắt trâm đồng, tay cầm đèn sen đưa nàng đến một nơi gọi là Mễ Viện. Trong sân có đài tròn bằng đồng để sơn thánh luyện võ, ao sen lác đác vài bóng hồng hạc đang rỉa lông, thực vật duy nhất là một cây sồi già oằn mình trên mặt hồ xanh biếc. Có vẻ như chủ nhân nơi đây không mấy quan tâm đến cây cảnh.
Treo đèn dầu thành một đường thẳng lên giàn đá đầu giường, lũ xảo xứng theo lời của chủ nhân ra lệnh, cúi đầu lùi ra.
Còn lại một mình, Lạc Cơ vén rèm chui vào giường đá, ôm gối nhìn trần nhà để chặn xuống cục ức trong lòng.
Bao nhiêu ngày không gặp, nàng nhớ gần chết, chàng ta lại vì mấy kẻ kia bỏ mặc nàng lăn lông lốc thế này. Thật là… khiến nàng khó chịu, lại có chút bi thương, rất nhiều khổ sở…
Bóng đèn dần ngã về Tây, nàng đã nằm chờ hơn nửa buổi trời, vậy mà người nào đó đến cái bóng cũng không thấy. Nản lòng, nàng cuộn mình nhắm mắt ngủ, lần đầu tiên biết được cảm giác hờn dỗi lại chua như thế này.
Lúc mê man cảm giác cả thân giống đang bị núi lửa đè lên, thịt da cọ xát gần như đau buốt, song lại quen thuộc đến nhói lòng. Nàng đưa tay ra sức bấu víu vào nguồn nhiệt phía trên nhưng lại không thể, đâu đó còn thoảng lại giọng khổ sở thì thầm vào tai. “Nơi Ba Vì linh khí ta dâng ở mức cực thịnh, chỉ e rằng sẽ không thể kiềm chế khi cùng nàng chung đụng, ta không muốn mạo hiểm nàng, lạc nữ khờ của ta…”
Lúc tỉnh lại đã là giữa khuya.
Vén rèm ngồi dậy, Lạc Cơ nhíu mày một lúc lâu, cúi đầu kéo lại áo lên, không tài nào nhớ nỗi mình đã cởi đồ từ lúc nào. Ngoài trời tuy mát lạnh, người nàng thì mồ hôi thấm đẫm, lại dường như chẳng phải của nàng… Nghĩ hoài không hiểu, nàng bỏ mặc, chạy đi tìm nơi tắm rửa.
Lần theo tiếng nước chảy, nàng đi dọc chiều dài căn phòng, men ra phía sau bức tường đá khảm ngọc trai, nơi có sắc nước loang láng hắt đến.
Đó là một cái hồ mà nhìn vào có cảm giác như đang giao thoa cùng mái vòm bằng thạch. Vách đá khoét hình những con lạc điểu to lớn, đủ để ánh trăng xuyên qua tưới lên mặt hồ ánh bạc êm đềm, mây trắng luồn vào tạo cho khung cảnh sự thần tiên đầy mê hoặc.
Đứng giữa sự thần tiên đó, chính là niềm mê hoặc của đời nàng.
Tản Viên Sơn Thánh đứng quay lưng về phía nàng, bím tóc dài rơi trên làn da ẩm ướt, trăng chiếu xuống mình khiến xung quanh như phát ra ánh sáng dịu nhẹ, chim lạc trên người khẽ khàng chuyển động hệt có sự sống.
“Lạc nữ ngốc, lại để cho quả tim đập nhanh quá sự kiểm soát rồi.”
Lời vừa dứt, toàn thân đã bị kéo xuống nước, ngụp lặn vài khắc đã rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
Lạc Cơ ngước mặt nhìn đôi mắt dài ngập tràn tình ý của ai đó, bao nhiêu uất ức bỗng đâu như mây, tan dần vào không khí…
Mắt hơi lóe vàng, chàng lập tức ngửa đầu nhắm chặt vài khắc, khi cúi xuống màu đen yên bình đã quay về dưới hàng mi ẩm nước.
“Lạc nữ ngốc, kiềm hãm cảm xúc một chút…” Giọng âm trầm chứa sự trách móc, lại dường như thỏa mãn hài lòng.
Mắt nàng đầy tủi thân, tay đưa lên ôm ngực. “Làm sao mà kiềm cho được?”
“Có biết tim đập nhanh như vậy là vì sao không?” ngón tay dài khẽ vuốt ve má hồng khiến nàng có chút phân tâm, song lập tức hồi phục tinh thần. Nhớ đến giấc mơ vừa nãy, thiếu nữ hết sức thật thà đáp lời người nọ.
“Là do Lạc Cơ muốn giã gạo cùng chàng.”
Sơn thánh sững ra, mặt hơi đỏ siết chặt nàng vào lòng, môi kề môi khẽ nói.
“Ta vốn định kiềm nén, nhưng e là không thể nữa rồi.”
“Nhưng tay…” Lạc Cơ nhìn tay phải bị thương nặng nề của chàng, cái mầm trong lòng như đang bị kim nhọn xuyên qua.
“Không sao, giã gạo vài lần vết thương sẽ càng nhanh lành.”
Chẳng đợi nàng tiêu hóa ý nghĩa trong câu nói, sóng nước thế là dập dềnh, từng đợt, từng đợt thay nhau đẩy trôi váy lụa lạc nữ về mênh mông…
Thời điểm cả hai hòa làm một, mắt sơn thần lóe màu hổ phách, móng vuốt theo nhịp điệu giao thoa dần dần xé da toạc thịt chui ra.
Toàn thân ép sát nàng vào tường đá theo cách thân mật nhất nam nữ có thể, chàng ra sức bấu víu, để lại trên vách động những vệt dài sâu hoắm, toàn thân gồng cứng để dìm xuống ham muốn sát sinh. Gục đầu vào hõm cổ bạn tình cắn chặt răng, chàng gầm lên từng tiếng đầy khổ sở, rằng nàng phải lập tức tránh xa chàng, rằng chàng sắp không thể kiểm soát bản thân nữa rồi…
Lạc lõng đâu đó giữa biển mê, thiếu nữ kia nào có còn lí trí để nghe theo chàng, tay chân ướt đẫm thuận thế bám víu lấy chàng không muốn rời, môi tìm môi để làm dịu con tim cháy bỏng.
“Chàng đừng rời bỏ Lạc Cơ…”
Qua làn mi dài ẩm ướt sương đêm, sơn thánh nhìn thấy đôi mắt nàng mơ màng say mê, lại dường như yêu thương nồng ấm.
Dõi sâu vào hồn chàng.
Tim vì vậy mà càng thêm thấm đẫm, ánh vàng trong mắt cũng dần dần bị đẩy lùi.
“Lạc nữ ngốc nghếch…”
Sóng nước lại một lần nữa sóng sánh màu tình, mảnh trăng bạc trước cảnh nam nữ mặn nồng cũng phải nấp mình sau mây vì e thẹn…