"Cái gì?" An Hồng mở mắt, cực kỳ kinh ngạc.
Lộ Vân Phàm buông cô ra, hai tay nắm bả vai của cô, nhìn vào mắt cô lại nói một lần: "Quản lý An, tối nay hãy ở cùng tôi.”
"Lộ tổng, anh đang nói đùa sao...... Anh đã uống hơi nhiều rồi."
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu không lường được, nói tiếp:
"Cô ra cái giá."
"Cái gì?"
Mặt Anh Hồng biến sắc, tránh khỏi tay anh, mắt nhìn anh chằm chằm, hàm răng cắn chặt môi dưới.
"Tôi nói cô ra cái giá." Lộ Vân Phàm vẻ mặt bình tĩnh, mắt đen nhánh tựa như mực, "10 vạn có đủ hay không? Chỉ là một buổi tối mà thôi."
"Pằng!" Một bạt tai.
Anh quay đầu lại nhìn cô, tóc trên trán bởi vì bị tát mà rũ xuống trước mắt, trên mặt in dấu tay, miệng cũng không ngừng nói: "Cô chê ít sao? Vậy thì 20 vạn?"
An Hồng lại giơ tay lên, đang lúc rơi xuống bị anh bắt lấy cổ tay. An Hồng giãy giụa, tránh không xong liền giơ một cái tay khác nhưng vẫn bị anh bắt được.
"Như vậy, 30 vạn thì sao." Anh nghiêng người đến gần cô, An Hồng đành phải lùi về phía sau một chút, cúi người xuống.
Lộ Vân Phàm nhìn khuôn mặt cô, gằn từng chữ: "Một buổi tối được 30 vạn, cô còn chưa hài lòng ư, quản lý An?"
Trong đôi mắt nóng rực lại có một tia giễu cợt.
An Hồng không yếu thế chút nào nhìn thẳng vào mắt anh trong khoảnh khắc, thở dài một cái rồi lạnh lùng nói: "Tôi cho là anh đã đủ chín chắn, thì ra là vẫn còn trẻ con như vậy. Lộ Vân Phàm, anh náo đủ chưa?"
Chủ nhật, An Hồng hủy ăn trưa cùng Triệu Đức Sinh, cô tắt điện thoại ngồi ở nhà làm việc.
Lộ Vân Phàm xuất hiện một tuần lễ khiến cho hiệu suất làm việc của cô giảm bớt nhiều, vào giờ phút này, cô cần một không gian yên tĩnh, có thuốc lá có âm nhạc, mới có thể ở trong nhà cùng một số lượng lớn tài liệu, tỉnh táo hoàn thành công việc.
Lúc chạng vạng, cô mở máy nói chuyện với Từ Mạt Mạt, trong điện thoại truyền đến tiếng con gái Mạt Mạt làm nũng, khóc rống lên, từ Mạt Mạt đành phải cúp điện thoại: "Tiểu Hắc, mình phải cúp máy, có chuyện gì nhất định nhớ nói với mình đó, có biết không?"
"Ừ, Bye-bye~~" An Hồng cười để điện thoại xuống, nói hết ra một hồi khiến cho buồn bực trong lòng giảm bớt rất nhiều, cô tùy tiện làm một đĩa cơm rang trứng, sau khi ăn xong thì tiếp tục làm việc.
Đêm khuya thanh vắng, cô không muốn tiếp tục ngồi đối diện với mấy con số cùng bảng báo cáo, bắt đầu suy nghĩ có nên uống chút rượu hay không, cuối cùng vẫn là bỏ ý định. Nghĩ đến ngày hôm sau đi làm sẽ gặp phải Lộ Vân Phàm, cô đã cảm thấy nhức đầu, nếu là uống rượu, đầu chắc chắn sẽ nổ tung mất.
Thứ hai đến thứ tư, đoàn người Lộ Vân Phàm vẫn tiếp tục công việc khảo sát, An Hồng cố tình ở ru rú trong phòng, tránh gặp mặt anh. Bọn họ bắt đầu tự lo liệu bữa tối, buổi trưa cũng chỉ ăn cơm văn phòng đơn giản, An Hồng nghĩ thầm, đợt khảo sát khó khăn này rốt cuộc phải kết thúc.
Thứ tư lúc sắp tan ca thì Tân Duy gọi An Hồng đi đến phòng làm việc. Sắc mặt anh có chút âm trầm, thấy An Hồng đi vào liền dặn dò cô đóng cửa.
Lúc An Hồng ngồi xuống đối diện bàn làm việc, Tân Duy mở lời: "Tiểu An, tối thứ Sáu tuần trước, cô và Lộ Vân Phàm không có chuyện gì chứ?"
An Hồng ngạc nhiên, vừa lắc đầu vừa hỏi: "Có ý tứ gì?"
"Mấy ngày nay lão Ngũ nói với tôi một chuyện, anh ấy có lẽ sẽ muốn gặp cô. Nói không chừng anh ấy đã giải quyết được rồi nhưng trong trường hợp bất đắc dĩ, sợ là chưa xong. Vấn đề có chút khó xử."
An Hồng nghe được như rơi vào trong sương mù: "Lãnh đạo, anh nói vào trọng điểm đi".
Tân Duy do dự trong chốc lát, không biết phải diễn đạt như thế nào, sau một lúc nói: "Lộ Vân Phàm cùng lão Ngũ nói khảo sát không sai biệt lắm có thể kết thúc, sau đó nói muốn đi huyện Y bên cạnh nhìn hoa cải dầu, trong khoảng thời gian này chính thời điểm nở rộ, lão Ngũ dĩ nhiên là nói sẽ giúp anh ta sắp xếp, kết quả anh ta đề nghị ——"
Anh giương mắt nhìn chằm chằm An Hồng không nói, An Hồng trong lòng đã mơ hồ hiểu ra.
"Anh ta muốn tôi đi cùng sao?"
"...... Đúng." Tân Duy gật đầu, "Anh ta đã nói thẳng là ‘ chỉ ’ muốn cô đi cùng, bởi vì cô và anh ta là đồng hương...... Lấy cớ này thật là có đủ nát."
An Hồng cười cười: "Tôi sẽ không đi."
"Nếu như cô không đi, sợ rằng những việc lão Ngũ ra sức làm đều đổ sông đổ biển hết. Ai......" Tân Duy thở dài một hơi, "Tiểu An, cô làm ở Phong Nguyên sáu năm, công ty đối với cô như thế nào, cô cũng là rõ ràng. Chuyện này, tôi làm lãnh đạo cũng vô cùng khó nghĩ. Khuyên cô đi, chính là đem cô ném vào miệng sói, quả thật cũng không phải là chuyện người nên làm. Không kêu cô đi, cũng thật là đối với công ty rất khó giao phó."
An Hồng trầm mặc không nói.
"Tiểu An, xét đến cùng, đến bây giờ chúng tôi thật sự không có nhìn ra Lộ Vân Phàm lại là kẻ lòng người dạ thú như vậy."
Ra trước cửa phòng, Tân Duy nói: "Chúng ta lại nghĩ một chút biện pháp. Chuyện này, chỉ có lão Ngũ cùng tôi biết, chúng tôi sẽ không nói cho bất kỳ người nào."
An Hồng không trở về phòng làm việc, mà là trực tiếp đi vào khu vực hút thuốc đốt một điếu, cô chỉ là hít một hơi liền để mặc cho thuốc cháy hết.
Trong đầu toát ra ý nghĩ từ chức, mặc dù cô biết, bảo toàn mình liền không duy trì được công ty, nếu muốn tìm được một phương pháp vẹn toàn đôi bên, trừ phi là lương tâm Lộ Vân Phàm thức tỉnh.
Nghĩ đến buổi tối thứ bảy đó, anh cơ hồ là cắn răng nói: "Một buổi tối 30 vạn, cô còn chưa hài lòng ư, quản lý An?" Sắc mặt An Hồng lập tức trắng bệch, ót đổ mồ hôi.
Dập tắt thuốc lá, cô vào phòng vệ sinh rửa tay, vừa vặn Lộ Vân Phàm từ trong toilet nam đi ra.
Hai người thấy đối phương đều sửng sốt.
Kể từ tối thứ sáu cô bỏ lại anh đi ra khỏi công viên Tâm Đường, đã mấy ngày cũng chưa gặp mặt.
An Hồng mặt không thay đổi nhìn anh, Lộ Vân Phàm cười rạng rỡ một tiếng: " quản lý An, làm sao còn chưa xong việc?"
Hình như tâm tình anh rất tốt, cười đến đẹp như thế, An Hồng trong nháy mắt hoảng hồn, sau khi suy nghĩ một hồi hỏi anh: "Lộ tổng, nghe nói anh muốn đi đến huyện Y chơi?"
Lộ Vân Phàm gật đầu: "Đó là nhìn cánh đồng hoa cải dầu, quản lý An ở thành phố T nhiều năm như vậy, cô có hay không đã từng đi xem?"
An Hồng cười: "Đúng là tôi chưa đi. Khó được Lộ tổng nhiệt tình như vậy, không bằng chúng ta cuối tuần này cùng đi." Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "chúng ta".
Lộ Vân Phàm cười: "Tốt, thật là không nhìn ra, quản lý An lại giỏi như vậy. Ngay cả hướng dẫn viên cũng biết làm."
An Hồng giả vờ như nghe không hiểu: "Cứ quyết định như vậy đi, chiều thứ sáu chúng ta sẽ lên đường, giờ tôi phải về nhà..., Hẹn gặp lại Lộ tổng."
Có một ít lời nói, luôn là phải nói rõ ràng.
Có một ít khoản nợ, luôn là phải trả.
Xoay người rời đi, mặt An Hồng lập tức trầm xuống, chỉ là cô không nhìn thấy, sau lưng cô, khuôn mặt người đàn ông đang đứng trước bồn rửa tay trong nháy mắt cũng biến thành lạnh lẽo.