Cơ thể nhỏ bé của nó linh hoạt lướt trên sân. Thời điểm hiện tại chính là mùa hè, không có nhiều người đến chơi, An Hồng nhìn nó trượt, thỉnh thoảng còn xoay một vòng, có chút ngây ngốc.
Lộ Vân Phàm lướt qua bên người cô cười cười, làm mặt quỷ. An Hồng không khỏi bĩu môi, có cái gì đặc biệt hơn người cơ chứ, đúng là thằng nhóc thối tha thích khoe khoang! Cô nghĩ.
Mấy phút sau, Lộ Vân Phàm trượt đến trước mặt cô, dừng lại một cách tiêu sái, nhìn bộ dáng lảo đảo của cô, nói: "Đần độn, thì ra bạn không biết trượt, thảo nào không chịu tới."
"Ai cần bạn quan tâm!" An Hồng tức giận.
"Tại sao bạn lại hung dữ như vậy!" Lộ Vân Phàm nói, sau đó vươn tay, "Mình dạy cho bạn nhé."
"Không! Có! Nhu! Cầu " An Hồng nói lớn tiếng, đập vào tay nó rồi vội vàng lướt đi, không được mấy bước liền ngã dập mông trên đất.
Lộ Vân Phàm vừa cười vừa trượt đến bên người cô, duỗi tay về phía cô nói: "Nổi nóng cái gì chứ, đưa tay cho mình để mình dạy bạn."
An Hồng ngẩng đầu nhìn nó, thấy một đôi mắt xinh đẹp đen như mực, giống như quỷ thần xui khiến, đưa tay cho nó cầm.
Lộ Vân Phàm dùng sức, An Hồng khẽ chống một tay liền đứng lên.
Hai người đứng đối diện nhau, An Hồng vẫn cao hơn Lộ Vân Phàm một chút nhưng Lộ Vân Phàm cũng không để ý. Nó kéo tay cô, chỉ ra những điểm quan trọng cần lưu ý, so với La Lập Sơn hay Tần Nguyệt đều cẩn thận, kiên nhẫn hơn. Trong lòng An Hồng yên tĩnh, dần dần cũng bắt đầu trượt được. Cô lôi kéo tay Lộ Vân Phàm, hai người trượt dọc theo sân băng một vòng lại một vòng, tốc độ ngày càng nhanh, cảm giác càng ngày càng hưng phấn, cuối cùng nhẹ nhàng nở nụ cười
Sau khi dừng lại, Lộ Vân Phàm thở hổn hển hỏi cô: "Như thế nào, rất đã đúng không?"
An Hồng mệt mỏi nói không ra lời, chỉ là gật đầu, sau một lúc lâu, cô hỏi: "Bạn học trượt băng ở đâu, trượt giỏi thật đấy."
Lộ Vân Phàm lại lộ ra nụ cười dương dương đắc ý: "Đây thì tính là cái gì, mùa đông mình còn đi Hắc Long Giang trượt tuyết, cái đó mới đã nghiền!"
An Hồng kinh ngạc há to miệng, thậm chí cô còn không biết, thì ra là ở Trung Quốc cũng có khu trượt tuyết.
Lúc này, Thiệu Dục Hoa trượt đến bên cạnh bọn họ, hỏi: "An Hồng, cuối cùng bạn cũng học được rồi, lúc nãy mình thấy bạn trượt rất giỏi."
An Hồng vốn đang nắm tay Lộ Vân Phàm, thấy Thiệu Dục Hoa đi tới, lập tức buông tay.
Lộ Vân Phàm nghi ngờ nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của An Hồng, lại nhìn Thiệu Dục Hoa, đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Mắt nó híp lại, bĩu cái miệng nhỏ, cảm thấy không vui.
Sau khi quay về trường học, nó lại khôi phục thái độ đối chọi gay gắt với An Hồng, đối với cô không có một câu nói tử tế, thường mang theo mỉa mai châm chọc.
An Hồng cảm thấy không giải thích được, giống như ngày đó, cái người vừa nói vừa cười cùng cô ở sân patin, vui vẻ trượt băng đột nhiên biến mất.
Lộ Vân Phàm đặt cho An Hồng một biệt danh mới —— răng đậu đen.
Có nghĩa là, da đen, mặt mụn mang niềng răng.
Chỉ trong thời gian ngắn, biệt danh này liền được những học sinh tham gia học hè nhiệt tình hưởng ứng.
Hầu như tất cả mọi người đều gọi An Hồng là răng đậu đen. Mỗi lần An Hồng nhìn thấy Lộ Vân Phàm đều giận đến ngứa răng, hận không thế cắn xé bản mặt xinh đẹp vô tội của nó.
Môn học cuối cùng là toán học. Thầy giáo dạy toán đưa ra mấy đề bài chứng minh hình học tương đối khó, để cho học sinh suy nghĩ phương pháp giải còn thầy quay về phòng làm việc, nói là nửa tiếng sau sẽ trở lại.
Đây là thế mạnh của An Hồng, đối với những bài tập càng khó khăn, cô giống như một người lính đang đối mặt với pháo đài bất khả xâm phạm của quân địch, cả người tràn đầy ý chí chiến đấu.
Chỉ là không ngờ, bởi vì một đề bài, giữa cô và Lộ Vân Phàm bắt đầu nổi lên tranh cãi gay gắt.
Ban đầu, đề tài tranh cãi của hai người còn xoay quanh bài tập.
Dần dần, bọn họ liền bắt đầu không giữ mồm giữ miệng nữa.
Lộ Vân Phàm nói: "Bạn giải quyết vấn đề quá phức tạp, có nhiều bước, cũng không cần phiền toái như vậy!"
An Hồng nói: "Mình thích làm theo cách khó hiểu như vậy thì sao, có liên quan gì đến bạn"
"Đầu óc đần thì cứ nói thẳng ra là đần, mình còn có thể tốt bụng dạy cho bạn, một chút khiêm tốn cũng không có!"
"Ai mà thèm bạn dạy cho!! Bạn nghĩ rằng mình là ai hả!"
Lộ Vân Phàm nổi giận, nói lớn tiếng: "Tôi cũng không thèm!! Đi mà soi gương xem lại chính mình đi!!"
An Hồng đứng lên, giọng nói cũng lớn hơn: "Lộ Vân Phàm! Bạn không cần nghĩ là nhảy lớp thì ngon lắm, bạn mới là người cần đi soi lại gương!! Bạn chỉ là một thằng nhóc thối tha! Một thằng nhãi con!"
Lộ Vân Phàm nhảy dựng lên, mắt mở thật to: "Vậy còn bạn! Bạn cho rằng mình đẹp lắm à!! Ngoại hình xấu như vậy! Tôi nhìn thấy liền cảm thấy ghê tởm!"
Lời này vô cùng đả kích, An Hồng ngây ngẩn cả người. Trong lớp có một số bạn học khác lớp, nhìn họ giống như đang xem kịch vui, những người quen thì chuẩn bị tới hòa giải, Lộ Vân Phàm nhìn vẻ mặt ngây ngốc của An Hồng, cũng cảm thấy lời nói của mình thật quá đáng, vừa định mở miệng, liền nghe thấy An Hồng nói:
"Tôi biết bạn chính là nhằm vào tôi... tôi không biết đã làm gì chọc giận đến bạn, mà tôi cũng không cần so đo điều đó. Bạn đặt biệt danh cho tôi, tôi không để ý, bạn muốn nói gì tôi cũng không quan tâm, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng. Sau ngày khai giảng tôi cũng không còn gặp lại bạn nữa, bạn ở đâu thì cứ ở đó đi!!"
Lộ Vân Phàm vốn đã dao động một chút, lần này lại vô cùng tức giận nói "Bạn cho rằng bạn có thể tránh sao? Có tin hay không tôi sẽ được chuyển đến lớp của bạn! Bạn không muốn gặp tôi.....tôi lại càng muốn để bạn nhìn thấy."
An Hồng lạnh lùng nói: "Lộ Vân Phàm! Có biết hay không, bạn thật đáng ghét! Tại sao bạn lại đáng ghét như thế, tôi chỉ hi vọng bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!"
Lộ Vân Phàm cười nhạo một cái, nó nói: "Bạn không hy vọng tôi xuất hiện trước mặt, vậy bạn muốn ai xuất hiện đây?"
Sau đó nó chỉ ngón tay vào Thiệu Dục Hoa, lớn tiếng hỏi, "Là người đó sao? Là Thiệu Dục Hoa sao? Có phải bạn chỉ muốn cậu ấy xuất hiện trước mặt mình có đúng không?"
Trong nháy mắt, An Hồng liền sững sờ, cô không hiểu tại sao Lộ Vân Phàm lại nói ra những lời này. Khuôn mặt cô đỏ bừng, liếc mắt nhìn Thiệu Dục Hoa, nét mặt cũng đang vô cùng kinh ngạc.
Môi của cô nhẹ run, nói: "Bạn nói linh tinh cái gì!"
Lộ Vân Phàm cười lạnh, nó nói: "Hừ! Bạn đừng cho là tôi không biết, bạn thích Thiệu Dục Hoa đúng không?"
Các bạn học khác lập tức ồn ào hẳn lên, có người chụm đầu ghé tai nói, có người nhẹ giọng giễu cợt, có người trợn mắt hà hốc mồm......
Đây là một bí mật, không ai biết.
Bắt đầu từ năm nhất, An Hồng liền đem nó giấu vào trong lòng. Theo thời gian trôi đi, thực ra thì cô cũng không còn thích Thiệu Dục Hoa được nữa, nhất là khi phát hiện ra người trong lòng Thiệu Dục Hoa là Tần Nguyệt.
Chỉ là, lúc đối mặt với Thiệu Dục Hoa thì cô lại nhớ đến tình cảm mơ hồ ban đầu ấy, sau đó liền thấy xấu hổ và khó chịu. Cho nên cô luôn cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với Thiệu Dục Hoa.
Cho dù thế nào cô cũng không nghĩ đến, hôm nay, bí mật này lại bị Lộ Vân Phàm nói ra, hơn nữa lại là nói trước mặt tất cả các bạn học.
An Hồng thật muốn đào một cái hố trên đất để chui vào.
Nàng không còn mặt mũi nào, có thể nghe được tiếng xì xào bàn luận xung quanh. Máu xông lên đầu, cô không kiềm chế được nữa, hốc mặt đỏ lên, cô nhanh chóng thu thập sách vở, quay người bỏ chạy ra khỏi phòng học.
Nghĩ thầm, thật may mắn, đây là buổi học cuối cùng rồi.
Cô chạy về phía trước, sau lưng có người đuổi theo.. Là ai chứ? Trong lòng An Hồng nghĩ, là Thiệu Dục Hoa sao? Giống như hồi năm nhất, cô bỏ chạy đi, sau đó Thiệu Dục Hoa tìm được. Hoặc là La Lập Sơn? Bạn ấy vẫn là bạn tốt của cô, nói không chừng cũng là vì an ủi cô mà đuổi theo.
Thế nhưng mặc kệ là ai, cô cũng không muốn dừng lại.
An Hồng chạy đến phía dưới cây đa trước cổng trường học thì đột nhiên bị người phía sau kéo tay.
Cô chợt quay đầu lại, thấy khuôn mặt luống cuống vội vàng của Lộ Vân Phàm. Nó cau mày, mở miệng thở hổn hển, trong đôi mắt bao phủ bởi hàng mi dày mang theo ủy thuất, tay nó nắm chặt lấy tay phải của cô.
"An ——"
Nó mới vừa mở miệng, An Hồng liền hung hăng hất tay nó ra, cuối cùng nước mắt chảy xuống.
Cô rống lên với Lộ Vân Phàm: "Cút ngay! Không nên đụng vào tôi! Không phải là bạn đã nói rằng nhìn thấy tôi là muốn nôn sao! Đồ khốn kiếp!"
Từ nhỏ cô không được cha mẹ giáo dục thật tốt, đối với ngôn từ thô tục lại rất quen thuộc.
Lộ Vân Phàm sợ ngây người, nó nhìn khuôn mặt khóc lóc thảm thương của An Hồng, biết là mình vừa mới nói chuyện không nên nói, trong lòng vô cùng ảo não. Nhưng là muốn nó nói lời xin lỗi, đến chết nó cũng không nói ra được. Nó chỉ biết đuổi theo cô, lại nghĩ không ra sẽ nói cái gì.
Vì vậy, trong khi nó vẫn còn đang ngẩn người, An Hồng rốt cuộc chạy xa khỏi tầm mắt của nó.
An Hồng khóc thút thít bước đi trên đường, qua một buồng điện thoại công cộng, cô đi tới, bấm số điện thoại mà cô vẫn ghi nhớ kỹ trong lòng. Chờ thật lâu cuối cùng cũng kết nối.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh dịu dàng mong nhớ: "Alo ——"
An Hồng không nhịn được, "Ô ô ô ô" khóc ra thành tiếng, cô hét vào trong ống nghe: "Hiểu Quân, Hiểu Quân, em rất nhớ anh, tại sao anh không trở lại!! Hàn Hiểu Quân, tại sao anh không trở lại! Tại sao anh không trở lại!!"
Hai ngày về sau, Hàn Hiểu Quân mệt mỏi phong trần xuất hiện trước mặt An Hồng.
Bà ngoại đi ra ngoài mua thức ăn, An Hồng ở trong phòng nhỏ của mình, đã bình tĩnh lại, bối rối vặn ngón tay, nhìn về phía Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân nhìn cô không sao, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Anh xoa đầu cô: "Nhóc con, một năm không gặp, thế nào trở nên cao như vậy rồi?"
Nghe được giọng nói của anh, An Hồng không kiềm chế được nữa, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà không ra thể thống, bị cô quên sạch. Cô nhào vào trong ngực Hàn Hiểu Quân khóc lóc một hồi.
Lồng ngực của Hàn Hiểu Quân, giọng nói của Hàn Hiểu Quân, khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Hàn Hiểu Quân, cho tới bây giờ đều là món ăn tinh thần của cô, là sự quan tâm hiếm có mà từ nhỏ đến lớn cô nhận được. Cho dù sự quan tâm ấy cách cô càng ngày càng xa, nhưng mỗi khi anh xuất hiện bên cạnh, An Hồng chỉ muốn ôm chặt lấy.
Bị uất ức ở trong trường, không có người trút bầu tâm sự, Lúc này tiếng khóc phát ra càng lớn.
Thấy cô khóc lớn như vậy, Hàn Hiểu Quân không biết đã xảy ra việc gì, dịu dàng vuốt lưng cô, thủ thỉ dỗ dành.
Lúc Hàn Hiểu Quân trở lại, đã là 20 tháng 8, anh đặt vé xe lửa trở về huyện W ngày 27 tháng 8, muốn ở chơi cùng An Hồng 1 tuần lễ.
Hai người bọn họ, đã qua nhiều năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Cô nhóc An Hồng này đang từ từ lớn lên, nhất là trong một năm này, anh gặp lại cô, cũng sắp không nhận ra được. Trong ấn tượng của Hàn Hiểu Quân, An Hồng vẫn là một bộ dáng nhỏ bé, gầy tong teo, tóc vàng hoe, đôi mắt nhỏ dài, có lúc rất nghe lời, có lúc lại rất nghịch ngợm, thỉnh thoảng sẽ nũng nịu với anh, cho dù học trung học đệ nhất cấp vẫn là đứa bé chưa trưởng thành.
Nhưng là bây giờ, An Hồng tuy gầy nhưng lại cao vọt lên, Hàn Hiểu Quân 1m78 đứng bên cạnh cô cũng không cách biệt nhiều lắm. Anh nhìn dáng vẻ An Hồng đỏ mặt xấu hổ, hít nước mũi, tìm khăn giấy khắp nơi, trong lòng liền cười lên, cô bé 3 tuổi giống như cái đuôi luôn theo sau anh, cuối cùng cũng trưởng thành.
Suốt một tuần, ngày nào An Hồng cũng bám lấy Hàn Hiểu Quân, bà ngoại nói với cô, con ngái nhà lành, không nên qua lại thân thiết cùng con trai như vậy. Bà ngoại tuy lớn tuổi nhưng đầu óc cũng không hồ đồ, mẹ từng nói với bà, mẹ không có ở bên cạnh An Hồng, con gái ở tuổi mới lớn, còn đang đi học, cần phải đề phòng yêu đương sớm. Bà ngoại luôn nhớ kỹ trong lòng.
Nhưng mà lần này, An Hồng không nghe theo lời bà ngoại, cô nói: "Hiểu Quân chỉ ở lại vài ngày, lập tức sẽ quay về, đã một năm con không gặp anh ấy....., sao lai không cho con đi chơi cùng anh ấy?"
Bà ngoại nhìn đôi mắt ủy ủy khuất khuất của cô, cũng hiểu được rằng, đối với An Hồng, Hàn Hiểu Quân là một người rất quan trọng. Bà nghĩ, dù sao Hàn Hiểu Quân rất nhanh sẽ trở về với ông bà nội, hai đứa bé này ở với nhau vài ngày cũng không thể xảy ra chuyện gì, liền một mắt nhắm một mắt mở.
An Hồng và Hàn Hiểu Quân, dĩ nhiên là không làm ra chuyện gì. Bọn họ cũng giống như một năm trước, cùng nhau chơi game, cùng nhau bơi lội, cùng nhau đánh cầu, chơi bi sắt, An Hồng đi xem Hàn Hiểu Quân chơi bóng rổ 3 đối 3, hoặc là mỗi người một quyển truyện tranh, ngồi trên ghế salon trong nhà Hàn Hiểu Quân, yên tĩnh đọc.
Chỉ là lúc ở trong hồ bơi, sau khi An Hồng thay đồ tắm, xuất hiện trước mặt Hàn Hiểu Quân thì khuôn mặt Hàn Hiểu Quân có chút nóng, điều này trong quá khứ chưa từng xảy ra. An Hồng vẫn đang trong quá trình phát triển, thân hình thon thả, vóc dáng tinh tế, cô lặng lẽ quan sát nửa người bên trên Hàn Hiểu Quân đang cởi trần cùng đôi chân thon dài, khuôn mặt cũng hiện lên một mảnh ửng đỏ.
Một ngày trước khi Hàn Hiểu Quân rời đi, hai người cùng đến rạp xem phim.
Rạp chiếu phim đã bắt đầu từ vài năm trước, phim chiếu hè đặc biệt giảm giá cho học sinh, chỉ cần đưa thẻ học sinh, vé ban ngày được giảm 50 phần trăm, vì vậy mà học sinh trung học đi xem phim rất nhiều, tụ tập thành từng nhóm, xếp thành một hàng dài.
An Hồng và Hàn HIểu Quân nghiên cứu áp phích một hồi lâu, quyết định xem《Jumanji 》, sau đó, Hàn Hiểu quân đi xếp hàng mua vé, An Hồng đi đến dưới gốc cây chờ anh.
Ngày đó, An Hồng mặc một chiết đầm hoa văn màu xanh nhạt, đó là mẹ Hàn mới mua cho cô. An Hồng đã có vóc dáng của một thiếu nữ, mặc váy nhìn giống như một cô gái trưởng thành.
Hơn nữa, ngày hôm sau Hàn Hiểu quân sẽ phải trở về, An Hồng cũng muốn ăn mặc đẹp một chút, có thể lưu lại ấn tượng tốt cho anh. Cho dù khuôn mặt cô còn nhiều mụn, miệng đeo niềng răng, nhưng tâm tư của nữ sinh thì ai cũng không ngăn cản được.
Vào lúc này, Lộ Vân Phàm nhìn thấy An Hồng.
Giang Bội đưa nó và Giang Nghiên Nhi đi xem phim, Giang Bội đang mua vé còn Giang Nghiên Nhi chưa tới, Lộ Vân Phàm một tay cầm kem, một tay cầm popcorn, đứng dưới ánh mặt trời ăn rất vui vẻ.
Vừa nghiêng đầu, liền thấy bên dưới tàng cây ven đường, An Hồng đang đứng yên lặng.
Từ ngày đó, An Hồng vừa khóc vừa chạy đi trước mặt nó, đã hơn một tuần lễ không gặp.
Mấy ngày nay, nó thường nghĩ đến khuôn mặt giàn giụa nước mắt của An Hồng, còn có ánh mắt tức giận nhìn nó chằm chằm.
Lộ Vân Phàm biết, lời của mình làm tổn thương trái tim cô, có lẽ, từ nay về sau An Hồng sẽ không bao giờ để ý đến nó nữa.
Nó biết trong chuyện này, hoàn toàn là do lỗi của nó, chỉ là, nó vốn kiêu ngạo, người trong nhà lại vô cùng cưng chiều, mặc kệ là đúng hay sai, cho tới bây giờ cũng không có thói quen nói lời xin lỗi.
Hơn nữa, nó nghĩ, nó cũng là nói lời nói thật, An Hồng thực sự thích Thiệu Dục Hoa, nếu không thì cũng không có biểu hiện mất tự nhiên trước mặt Thiệu Dục Hoa.
Vừa nghĩ tới việc An Hồng thích Thiệu Dục Hoa, trong lòng Lộ Vân Phàm lại dâng lên một sự tức giận. Nó nghĩ, cô thật không có mắt nhìn, Thiệu Dục Hoa thì có gì hay ho, dáng người không cao, thể lực kém, chỉ là thành tích các môn khoa học tự nhiên không tệ, là lớp trưởng mà thôi. Lộ Vân Phàm cắn răng nghĩ, An Hồng, bạn còn chưa biết được năng lực của tôi đâu, nhất định sẽ khiến bạn phải kinh ngạc!
Nhưng mà này, bạn học Lộ Vân Phàm, tại sao bạn lại không nghĩ đến, An Hồng có thích ai thì liên quan gì đến bạn chứ?