Trung tuần tháng bảy, các trường đại học cao đẳng đều lần lượt nghỉ hè.
Đại học Nam Thành thì trễ một chút, nhưng cũng không quá mấy ngày. Tạ Miên đứng trong phòng nhìn Triệu Bân đang thu dọn đồ đạc, không khỏi phiền muộn.
Cậu cũng muốn về nhà.
Nhưng cậu không có nhà.
“Tạ Miên, nghỉ hè cậu đi đâu?”
Trong khoảng thời gian này, thế giới quan của Triệu Bân bị lật đổ một cách trầm trọng, chủ nghĩa duy vật kiên định đã sớm thành đậu nát, đối với chuyện trong nhà của Tạ Miên cũng hiểu được vài phần.
“Hay là mày về nhà tao đi, dù sao ba mẹ tao cũng xem mày như con ruột, họ nhất định sẽ hoan nghênh mày.”
Tạ Miên suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bị một con quỷ nhỏ trên cây hòe cổ làm giật mình dời mắt, cậu thở vài hơi rồi mới nói: “Tao ở lại tiệm quan tài, điều tra chuyện ba mẹ tao mất tích.”
“Những người đó có đáng tin không, nhỡ đâu bọn họ muốn lừa mày…”
Tạ Miên cười cắt lời hắn: “Tao có cái gì cho họ lừa, chẳng lẽ tao có thể ảnh hưởng đến hòa bình tam giới à? Cho dù làm con chốt thí của tam giới tao cũng không đủ tư cách, đừng ăn cơm người phàm, chịu trách nhiệm tâm thần tiên. Lỡ ngày nào đó tao phải hiến thân vì tam giới, mày nhớ lập cho tao cái bia tưởng niệm anh hùng tam giới, nếu có trở thành địa điểm tham quan thì mày thu vé vào cửa, đảm bảo cả đời không lo cái ăn cái mặc.”
“…..” Triệu Bân cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng hắn không nói ra được, luôn cảm thấy bất an.
Tạ Miên đứng dậy vỗ vai hắn, bật cười nói: “Không sao đâu, tao đi xem tiệm quan tài đã.”
“Vậy mày chú ý bọn họ nhiều một chút.”
“Ừ.”
Không cần Triệu Bân nói, trong khoảng thời gian này cậu luôn cẩn thận chú ý mỗi người trong cửa tiệm.
Cái tiệm quan tài này, nếu không tính ông chủ củi mục nhàn tản trên danh nghĩa thì có tổng cộng sáu người.
Bạch Thất, người địa phủ và Thiên Giới đều lễ phép gọi hắn một tiếng Thất gia, mỗi ngày dù làm chuyện gì đều phải dựa vào cái bàn tính gỗ mun để chọn người chấp hành, một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Tiếu Sơn, là một sơn tiêu* ngốc bạch ngọt không biết đã thành niên bao lâu rồi.
(Sơn tiêu: là con quỷ mặt xanh duy nhất trong một ngọn núi trong truyền thuyết thần thoại Trung Quốc)
Mục Yêu, nữ quỷ rảnh rỗi lấy đầu của cô xuống hong khô.
Thi vương Minh Thu – người mà quỷ hồn thấy đều phải nhượng bộ lui binh, một Phạm Lam thèm ngọt như mạng, còn lại Dư Vãn Chiếu được địa phủ điều lên.
Tuy rằng ít người, thế nhưng cũng được xem là cao thủ đầy rừng. Vì tiệm quan tài lệ thuộc trực tiếp địa phủ, bản lĩnh cao hơn nhiều so với mấy tên thiên sư đạo sĩ trên nhân gian.
Hơn nữa bọn họ cũng có quyền hạn câu tiễn chém giết ác quỷ, nhưng so ra thì hơi kém thiên sư đạo sĩ.
Không có quyền tự chủ đơn hàng.
Gần đây xem như cậu đã quen với việc vận hành của tiệm quan tài, bình thường Bạch Thất đứng sau quầy, có khách đến thì bắt chuyện một tiếng.
Nhưng một năm không có bao nhiêu khách, hơn phân nửa là đứng đó làm fanboy của Bát gia, nhìn cách hắn trông chừng Vô Tự Quỷ Thư rất giống một fan bé nhỏ chờ idol đến group fan.
Tạ Miên hít sâu một hơi đẩy cửa ra.
“Hi, Tiểu Diêm Vương.”
Phạm Lam buồn chán dựa trước quầy, nhìn hai ly đầy trà sữa, không biết đang nghĩ cái gì. Hắn thấy cậu liền híp mắt mỉm cười.
“Sao lại có mình anh, những người khác đâu?”
Tạ Miên hơi bất ngờ, trước giờ cậu chưa từng thấy Phạm Lam xuất hiện ở đây. Mỗi lần tới đều nghe mọi người nói hắn ngủ trên lầu 7.
“Chúng ta nên đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Làm nhiệm vụ.” Phạm Lam đứng lên, không nhìn hai ly trà sữa phát ngấy mà duỗi người nói: “Nếu làm tốt nhiệm vụ lần này, em có thể gặp Bát gia.”
“Thật sao?”
Phạm Lam hơi nhíu mày nhưng nhanh chóng khôi phục ý cười, hai tay xoa eo, bóp bóp xung quanh, bỗng dưng tới gần cậu: “Đừng chớp mắt nha.”
“Hả?” Tạ Miên chớp mắt theo phản xạ có điều kiện, gần như chỉ nửa giây, chỉ thấy trường sam màu đen thêu chỉ vàng trên người hắn biến thành quần đen áo sơ mi trắng.
Là loại sơ mi chiết eo, bình thường cổ áo hắn luôn kín mít nhưng lúc này lại có hai nút không cài, lộ ra một đoạn cổ và xương quai xanh nửa kín nửa hở. Vòng eo thoát khỏi sự che đậy của trường sam cũng lộ ra.
Tạ Miên luôn cảm thấy eo Phạm Lam vừa dẻo vừa mềm, hai chân dài thẳng tắp, cậu không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn, không nhịn được ho khan vài tiếng, dời mắt khẽ chớp mấy cái.
Phạm Lam đến gần: “Tiểu Diêm Vương, sao em lại đỏ mặt?”
“Không, không có gì.” Tạ Miên lui về phía sau, giấu đầu hở đuôi ho khan hai tiếng: “Gần đây bị cảm.”
“À, bảo Mục Yêu xem bệnh cho em.”
Tạ Miên nhớ tới Mục Yêu, vô thức run rẩy cả người: “Không không không cần, không có vấn đề gì lớn đâu.”
Tạ Miên dời mắt nhìn về hướng khác, mong hắn có thể mau mau bỏ qua mình, eo hắn dẻo, nhưng cậu thì không, dựa vào quầy đau quá.
Phạm Lam ừ một tiếng rồi đứng thẳng người, lúc đứng dậy còn mang theo chút gió.
Hắn thường ăn kẹo nhưng trên người không có hương vị ngọt ngấy, trái lại là mùi thơm dìu dịu. Mùi này không giống mùi huân hương bình thường mà giống như mang đến từ nơi sâu nhất, mùi hương không hề có tạp chất.
“Đi thôi.”
“Được, được.” Tạ Miên thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi xoa xao trái tim đang đập thình thịch rồi đuổi theo bước chân hắn.
Vụ án lần này khá phiền phức, nói khó khăn thì không quá khó khăn, chẳng qua dính dáng quá nhiều người, có chừng hơn mười người bị hại không hề liên quan đến nhau, thậm chí có khối người không quen không biết.
Mấy gia đình chia nhau tìm thiên sư, đạo sĩ, tiệm quan tài không phải là nơi nhận được vụ này, mà bên kia có một chỗ không giải quyết được bèn chuyển sang bên này, mời bọn họ qua hỗ trợ.
Không giống với vụ của Triệu Mẫn Kỳ, bọn họ trực tiếp vòng qua con người, bắt quỷ đuổi về địa phủ coi như là xong việc. Lần này không đơn giản như vậy.
Về phần nguyên nhân, Bát gia chỉ nói liên lụy quá nhiều, nhất định phải xử lý cẩn thận, bảo bọn họ theo phía sau thiên sư và Đạo trưởng làm người qua đường là được, đừng ra tay phá hỏng chuyện.
Tạ Miên nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy sở dĩ để Phạm Lam làm vụ này, có lẽ là do coi trọng cái tính giục ba lần mới bước một bước của hắn, nếu đưa cho Minh Thu, không chừng mới đến đã chém.
“Hử?” Cậu đang nghĩ tới vụ án, đột nhiên cổ chân ngưa ngứa.
“Sao vậy?” Phạm Lam nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cậu cúi người lôi ra một con hồ ly nhỏ đỏ như lửa từ dưới gầm bàn, nó co lại thành một nhúm nhỏ như lòng bàn tay, đang run lẩy bẩy nhìn cậu.
QAQ.
“Sao mày lại tới đây?” Tạ Miên nhìn Giáng Chu vẫn còn sợ hãi, chỉ lớn nhiêu đó, không chú ý sẽ đạp bẹp nó.
Nuôi mãi không lớn.
Giáng Chu thấy sắc mặt Phạm Lam vẫn bình tĩnh, không nhịn được ngáp một cái: “Trốn trong ba lô của anh.” Nói xong nó nhìn xuống Vô Tự Quỷ Thư đang đặt trên đầu gối cậu, hơi e ngại lui về phía sau: “Vụ này là hồ tiên quấy phá sao?”
“Ừ.” Tạ Miên nhét Vô Tự Quỷ Thư vào balô.
Thành phố Sơn Giang ở gần Sơn Lâm, năm xưa có một tên nhà giàu từng mời hồ tiên trấn trạch, cung phụng để nó mang lại tài phú, sau này quả nhiên giàu to.
Nhưng có một ngày ngay cả cơ ngơi, người nhà cùng hồ tiên đều biến mất.
Sau này, ở địa phương khác bắt đầu xuất hiện ảo giác, ví dụ như đang đưa tin trên ti vi đột nhiên xuất hiện mặt hồ ly, gạch trên tường đột nhiên biến thành ấn ký hồ ly, quần áo lông thú trong cửa hàng bị vứt khắp nơi, trong khu đồ chơi trẻ em bỗng nhiên xuất hiện mấy món đồ chơi làm loạn…
Tạ Miên nói xong, vươn tay đẩy Phạm Lam một cái: “Loại chuyện yêu ma tinh quái này cũng thuộc quản lý của tiệm quan tài sao?”
“Vốn là không…” Phạm Lam mở mắt, đáy mắt như lóe lên một tia lạnh lùng: “Vụ này chỉ mới mở đầu thôi, người trưởng thành, dĩ nhiên sẽ muốn rất nhiều thứ.”
Dường như nhiệt độ trong xe giảm vài độ, Tạ Miên nghe không hiểu, lại tự dưng rùng mình một cái: “Rất khó giải quyết sao?”
Phạm Lam quay đầu nhìn cậu vài giây, bỗng nhiên mỉm cười: “Nếu tiểu Diêm Vương ra tay, nhất định rất dễ giải quyết.”
“Anh đùa hả?”
“Tu luyện phải dựa vào tinh hoa nhật nguyệt, dù ăn động vật khác cũng không sao. Nhưng một khi hút máu nhân loại sẽ rơi vào yêu đạo, vĩnh viễn không được phi thăng, sau khi chết cũng không thể luân hồi, yêu ma bình thường muốn tu hành sẽ không làm vậy.”
Tạ Miên hơi suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy nó tự hủy tu hành là báo thù hay chỉ là muốn hại người?”
Phạm Lam không đáp mà hỏi ngược: “Em thấy thế nào?”
“Mấy vụ án mạng được báo lên đều không có điểm tương đồng, báo cáo về cao ốc thương mại cũng chỉ nói có thứ làm loạn, nhìn ra nó chỉ muốn chọc phá, không có lòng hại người. Trên vách tường, trên ti vi xuất hiện mặt hồ ly, hơn phân nửa khả năng là đùa cợt, cũng không làm hại mạng người.”
Phạm Lam ừ một tiếng, bỗng dưng mở mắt, cầm lấy Vô Tự Quỷ Thư trong tay Tạ Miên, gõ góc sách phía trên bên trái: “Người bị hại có dấu hiệu bị hút tinh khí, miêu tả tỉ mỉ người bị hại bị hút khô máu, hơn nữa còn là trẻ em mới tròn một tuổi, tội lỗi trầm trọng mấy chục lần.”
Tạ Miên nhìn theo tay hắn, không tự chủ đặt tay lên môi suy nghĩ, hồ tiên trong ý thức con người không giống hồ ly tinh, hơn phân nửa đều là làm việc tốt được cúng bái, ăn chút hương hỏa cho dù không thành tiên cũng muốn tu nhiều công đức, cho nên sẽ không dễ dàng hại người.
Nhưng thứ này lại hại không ít người, còn không quan tâm nghiệp chướng sau khi chết, cho dù không vì tu luyện thành tiên thì cũng không nên hung tàn như vậy.
Khoan đã.
Nếu là yêu quái hung tàn ở bên ngoài quấy phá, vì sao Bát gia không cho bọn họ nhúng tay vào, trái lại bảo bọn họ làm người qua đường là được?
Tạ Miên ngoắc ngoắc ngón tay với Phạm Lam, ghé sát tai hắn hỏi: “Đầu óc Bát gia không có vấn đề gì chứ?”
Phạm Lam: “…..”
Phạm Lam: “Hẳn là không có.”