• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: OnlyU

Ban đêm, thành phố Sơn Giang đèn đuối sáng trưng.

Xe cộ chạy trên đường kéo ra quang ảnh thật dài hai bên đường, đèn xanh đèn đỏ thay phiên nhau chuyển màu, phác họa ra vài bức tranh mơ hồ.

Tạ Miên nhìn những vì sao trên bầu trời cao, bỗng nói: “Loài người chúng tôi thường nói, một ngôi sao trên trời chính là một người đã khuất, ở địa phủ các anh thì nói thế nào?”

Phạm Lam theo tầm mắt cậu nhìn lên trời: “Mỗi ngôi sao đều có một vị thần, mấy vạn năm qua, ở địa phủ hoặc là nhân gian đề bạt lên.”

Tạ Miên suy nghĩ một chút, thầm nghĩ cách nói này cũng hay, dù sao không giống khoa học phổ cập, mỗi ngôi sao là một hành tinh lạnh như băng, có người ở trên đó, thỉnh thoảng nhìn xuống, có lẽ còn có thể nhìn nhau từ xa.

“Phạm Lam, tôi có một câu muốn hỏi anh được không?”

Hắn quay đầu qua: “Em muốn hỏi về Thời Tuyết Chiết à?”

Tạ Miên hơi mất hứng, thầm nghĩ không chuyện gì có thể gạt được hắn. Nhưng nghĩ lại, người như Phạm Lam có không gì là không biết, vì vậy cậu gật đầu.

“Anh nói hắn là một tên phản đồ, Bạch Thất nói hắn rất khó giải quyết, xem ra nhiều năm như vậy, hắn luôn gây loạn nhân gian, dù là sinh hồn hay là quỷ đều bị hắn làm hại. Tại sao địa phủ không phái người đi bắt hắn?” Tạ Miên không quá hiểu cách thức hoạt động của địa phủ, nhưng làm hại nhân gian, dù sao cũng nên phái người đi giải quyết.

Phạm Lam ngẩng đầu lên.

Tạ Miên trông thấy gương mặt hắn vô cùng chăm chú và nghiêm túc, là loại chăm chú chưa từng có trên mặt hắn, đáy mắt sâu có thể khiến người ta nhìn một cái là chết đuối trong đó.

“Hắn là đồ đệ của tôi.”

Tạ Miên khựng lại, lập tức nhìn Phạm Lam, hắn vừa nói cái gì, Thời Tuyết Chiết là… đồ đệ của Phạm Lam?

“Năm xưa, vào ngày Thời Tuyết Chiết sinh ra, trời giáng điềm xấu, trong vòng 100 dặm, quạ đen chim muôn lập tức chết hết. Cha hắn cho rằng hắn là tai họa nên muốn giết hắn, mẹ hắn có duyên gặp tôi một lần bèn sai người đến địa phụ tìm tôi.”

“Anh dẫn Thời Tuyết Chiết đến địa phủ?”

Phạm Lam lắc đầu một cái, hai tay đút trong tay áo, trông hắn như một pho tượng, hai mắt hơi khép, hàng mi phủ bóng lên gương mặt, giọng nói như gần như xa.

“Lúc tôi đến đó, cả người hắn toàn là lệ khí không đè nén được, lệ khí trên người chim thú đột tử trong vòng trăm dặm đều bị hắn hấp thu, nháy mắt hắn đã lớn cỡ bảy tám tuổi.” Phạm Lam cau mày, dường như đang nhớ lại lúc đó: “Mẹ hắn cầu xin tôi mang hắn đi. Khi đó tôi hỏi hắn có đồng ý đi cùng tôi không, mặc dù hắn đã bảy tám tuổi nhưng tâm trí vẫn như vừa sinh ra, mờ mịt gật đầu.”

Tạ Miên im lặng thật lâu, sau đó nói: “Dưỡng thành, rất ngọt.”

Phạm Lam dừng lại, mờ mịt vài giây rồi chợt hiểu ra, hắn kề sát lại gần bả vai cậu: “Tiểu Diêm Vương… ghen tị sao?”

“Không, không có.” Cậu chợt nhận ra vừa nói cái gì, lập tức lắp bắp phủ nhận, ho khan nói: “Anh nói tiếp đi, sau đó thì sao?”

“À, tôi dẫn hắn đến địa phủ, đặt tên là Thời Tuyết Chiết, mong muốn hắn như tuyết trắng, trong lòng luôn tinh thuần bất kể là lúc nào. Khi đó tôi vừa gặp toái hồn của một người bạn rất quan trọng, tôi bận tu bổ hồn phách cho bạn nên bỏ mặc không dạy bảo Thời Tuyết Chiết. Sau đó hắn trốn khỏi địa phủ, vẫn luôn hận tôi.”

Tạ Miên không hiểu, Phạm Lam là người cứu Thời Tuyết Chiết, còn có tình thầy trò với hắn, dù đôi lúc không quan tâm nhiều nhưng tại sao lại hận Phạm Lam.

Nếu có người đối xử tốt với cậu như vậy thì cậu cảm kích còn không kịp. Sao lại đi hận đối phương?

“Vậy anh có đi tìm hắn không?” Tạ Miên hỏi tiếp, sau đó lại thấy không tốt lắm bèn bổ sung: “Làm loạn tam giới, chết không đáng tiếc.”

Phạm Lam bật cười, biển đen giữa hai đầu lông mày tản đi, ánh đèn đường mờ mờ trên đầu chiếu xuống giống như màn sương, không biết từ đầu bay tới một đóa hoa.

“Anh cười cái gì?”

Phạm Lam đáp: “Tiểu Diêm Vương càng ngày càng hiểu ý tôi rồi, tôi cũng nói như vậy đó. Có phải em nghe lén tôi nói chuyện không vậy?”

Hắn đột ngột kề sát vào làm Tạ Miên giật mình, vô thức cúi đầu: “Không có, không có, chẳng qua tôi thấy nếu như là anh, có lẽ không tùy ý hắn làm loạn tam giới lâu như vậy.”

“Tạ Miên.”

“Hả?”

Phạm Lam càng lấn đến gần, gần như chạm vào chóp mũi cậu, Tạ Miên không tự chủ lùi ra sau, kết quả đụng vào cột đèn, cậu chật vật nhìn hắn: “Sao, sao vậy?”

“Trong lòng em, tôi tốt như vậy sao?”

Hô hấp của cậu cứng lại, nhất thời không kịp phản ứng tại sao hắn đột ngột hỏi vậy. Phạm Lam chưa bao giờ là người cần người khác khẳng định mà sống, hắn hỏi câu này, có phải là…

“Tôi không phải là người tốt, so với Tiểu Thất, Minh Thu… Tôi không tính là người tốt.” Phạm Lam cười khẽ một tiếng, đứng thẳng người xoay qua chỗ khác, hắn vừa mới bước đi thì bị một bàn tay ấm áp nắm lại.

“Không phải.”

Phạm Lam nhìn lại, Tạ Miên hơi khẩn trương nắm chặt tay hắn, gương mặt ửng hồng, lồng ngực cũng phập phồng vì căng thẳng, hơi thở khá nhanh.

“Anh đã cứu Biện Minh và Triệu Bân, còn kiên trì hướng dẫn dạy bảo tôi, còn cứu Giáng Chu và Thời Tuyết Chiết, dù hắn phạm sai lầm nhưng anh vẫn nghĩ do bản thân dạy bảo hắn không tốt.” Tạ Miên dừng một chút, tiến lên một bước nhìn thẳng vào hắn, nói từng chữ: “Anh thật sự rất tốt, rất tốt, ba nghìn trần thế cũng không sánh nổi Phạm Lam, anh không hề kém hơn Thất gia, Minh Thu, hay bất kỳ kẻ nào khác.”

Phạm Lam nhìn gương mặt nghiêm túc hơi ngẩng lên của cậu, hắn nở nụ cười.

“Tiểu Diêm Vương, em chân thành như vậy làm tôi hoài nghi không biết có phải em thích tôi rồi không?”

“Nói, nói bậy gì đó.” Tạ Miên buông tay ra, quay đầu sang chỗ khác phủ nhận, lại bị ngón tay lạnh băng kia nắm lấy ép ngẩng đầu lên. Nhưng Phạm Lam chưa kịp lên tiếng thì đã bị cắt ngang.

Di động của Tạ Miên vang lên.

Cậu rút tay về xoa xoa mặt, tay run run tìm di động, vừa kết nối đã nghe đầu dây bên kia gào khóc: “Có… có… có quái vật!”

Là Lô Dao!

Tạ Miên lập tức nói: “Cô đừng khóc, nói trọng điểm đi!”

Lô Dao thút tha thút thít, nói năng không được rõ ràng, bị Diệp Tầm Phương giật lấy di động, rõ ràng từng chữ nói: “Sau khi chúng tôi lên lầu nghỉ ngơi thì trận pháp khởi động, chính là trận pháp bắt Hồ Tiên tôi làm buổi chiều đó, bị nó phá tan xông vào! Bà Diệp giống như bị khống chế, tấn công người khác. Chúng tôi đang chăm sóc Tôn Chí Khiêm. Không biết vì sao nhưng dường như nó không vào căn phòng này được. Chúng tôi… Á…”

Cô còn đang nói thì Tạ Miên bỗng nghe thấy tiếng di động rơi xuống đất, ngay sau đó điện thoại bị cúp.

Cậu quay đầu nhìn Phạm Lam, chợt cậu trợn to hai mắt. Sau lưng hắn bỗng có vô số con mắt, chớp lóe trong bóng đêm tối tăm, không khí xung quanh đột nhiên lạnh xuống!

Âm thanh huyên náo, mùi tanh tưởi nồng nặc bao vây nơi này, tiếng gió gào thét khắp nơi. Tạ Miên cảm thấy như bị bao vây khắp bốn phương tám hướng.

Mùi này giống hệt cái mùi trong điện Công Đức, kèm theo mùi thối rữa mục nát, kết hợp với mùi thối tanh tưởi và mùi máu, có ác linh, còn có cả hồ yêu.

Là Thanh Mặc!

Tạ Miên nhìn Phạm Lam, hắn như bị chiếm mất hồn, đứng yên không nhúc nhích, mắt nhìn hướng nào đó trên trời, yên tĩnh đến nỗi làm cậu sợ hãi.

Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng ba bước chân, thế nhưng dù làm thế nào, hai chân cậu cũng không nhúc nhích nổi, cậu gọi Phạm Lam vài tiếng nhưng hắn vẫn không chút phản ứng.

Hiện tại nhà họ Diệp đang nguy hiểm ngập đầu, mà Tạ Miên và Phạm Lam ở đây cũng đang gặp kẻ địch, không thoát thân được.

Mùi hôi ngày càng nồng, đèn đường bị thổi đến vang lên mấy tiếng chói tai, thùng rác bị xốc lên, rác rưởi bị thổi bay khắp nơi.

Con đường náo nhiệt bỗng không còn chút hơi người, gió đêm mang theo tử khí kéo đến chỗ hai người.

Tạ Miên nhìn Phạm Lam đang xuất thần, cậu cắn răng, không thể luôn dựa vào hắn giải quyết tất cả mọi chuyện, có chuyện thì lại trốn sau lưng hắn. Cậu là ông chủ của tiệm quan tài, phải bảo vệ người khác!

Tạ Miên siết chặt tay, khôi phục bình tĩnh, cậu thò tay vào túi lấy Vô Tự Quỷ Thư, cố kiềm nén hai tay đang run rẩy, chấp tay hành lễ rồi nói: “Trường Sinh nhất tự, triệu!”

Trong nháy mắt, Vô Tự Quỷ Thư lóe lên kim quang, dao động vài cái, đây là Vô Tự Quỷ Thư chân chính khởi động.

Tạ Miên không chú ý, chỉ nói một câu thôi mà cậu đã không còn bao nhiêu khí lực, không khí trong lồng ngực bị dồn ép, cậu cố hít thở thật nhẹ, chống đỡ đến khi nhóm Bạch Thất đến.

“Ồ, đông người quá nha!” Tiếu Sơn gặm táo vui vẻ chạy tới, vòng quanh Tạ Miên một vòng, hai mắt như sao cảm thán: “Anh Tạ Miên thật lợi hại, gọi nhiều quỷ ra như vậy!”

Còn Bạch Thất là fan của Bát gia, hắn chững chạc hơn, chỉ lẳng lặng đi tới, cau mày quan sát hiện trường: “Phạm Lam bị sao vậy?”

Tạ Miên chật vật lắc đầu: “Không biết, anh dìu tôi đến xem hắn.”

Bạch Thất đáp một tiếng, Minh Thu đi sau cùng châm chọc một câu: “Ở sạch quá bị đồ dơ đụng vào à?”

Phạm Lam đột nhiên tỉnh táo lại, mờ mịt quay đầu nhìn mọi người, nhưng không biết hắn nhớ đến cái gì, lại cúi đầu không nói tiếng nào.

Tạ Miên cầm tay hắn rồi lại buông ra, không biết vì sao, dường như không khí bên cạnh đột nhiên sạch sẽ không ít. Cậu đứng thẳng hít một hơi thật sâu rồi cất Vô Tự Quỷ Thư vào túi.

Mục Yêu lười biếng bước ra khỏi bóng tối, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, một tay chống nạnh, hơi thất vọng nói: “Chậc, tôi cứ nghĩ gọi bọn tôi đến để xem thi thể của Phạm Lam chứ.”

“…”

Bạch Thất lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tạ Miên nghiêm túc nhìn mọi người: “Giáng Chu gặp nguy hiểm, Thanh Mặc là nhằm vào tiệm quan tài. Hiện tại có hai việc chính, Thất gia và Mục Yêu đến nhà họ Diệp, bảo vệ mấy thiên sư ở đó, dẫn họ diệt trừ ác linh trên người của người nhà họ Diệp. Nếu vì sơ sẩy của chúng ta mà khiến người nhà họ Diệp và những người khác tử vong thì chúng ta không xứng mở tiệm quan tài, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của tiệm quan tài chúng ta và địa phủ.”

Bạch Thất chắp tay: “Vâng.”

Tạ Miên nói tiếp: “Minh Thu và Tiếu Sơn phụ trách siêu độ ma quỷ, cứu người sống, ưu tiên cứu Giáng Chu và người khác. Nếu siêu độ không được thì giết!”

Lông mày Bạch Thất giật một cái, Mục Yêu sợ run, thế nhưng người ghét Tạ Miên nhất là Minh Thu lại đáp lời nhanh nhất.

Sau đó mọi người cùng đồng thanh: “Vâng.”

Mục Yêu dừng một chút rồi hỏi: “Vậy còn cậu?”

Tạ Miên nhìn Phạm Lam, quay đầu đáp: “Hủy điện Công Đức.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK