• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đẹp Dương Thi Văn và Hiểu Tịch gật đầu một cách máy móc, thực ra hai cô gái này sớm đã bị nhóm nam tử hung hãn này dọa sợ.

Hơn nữa, hai người đẹp không bao giờ ngờ rằng điều mà Lưu Phong nói: “Ăn no rồi phải vận động một chút!” lại là vận động như này! Hai người thậm chí còn đang suy nghĩ, lẽ nào Lưu Phong biết có người tới gây sự?

Lưu Phong dùng một chai rượu đánh ngã Tôn Thành Phong, lúc này đám người hung dữ do tên hắc nhị đại đưa tới đã tức giận rồi.

"Mẹ nó! Tiểu tử này lại dám đánh anh Phong!"

"Đánh nó, đánh đến chết!"

"Tiểu tử, phải biết, dám động thủ với anh Phong thì sẽ chết!"

Đám người hung hãn lao về phía Lưu Phong, hai gã mạnh nhất trong đó mỗi người cầm một ống thép, gió thổi mạnh, đánh về phía đầu Lưu Phong.

Bang bang...ah!

Tuy nhiên, không ai thấy rõ Lưu Phong ra tay như thế nào, lại hai chai rượu rỗng nữa bay ra, đồng thời nổ tung dữ dội trên trán hai gã hung hãn, đau đớn khiến hai người ôm đầu kêu thảm thiết, hai ống thép cũng rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Lưu Phong nhẹ nhàng nhấc chân phải lên, một ống thép rơi xuống bay vào tay hắn.

"Một nhóm người có tay có chân, không chịu khó làm việc kiếm tiền, lại theo một tên ngốc đi khắp nơi để gây rắc rối. Tôi nghĩ tôi có trách nhiệm thay mặt bố mẹ các cậu dạy dỗ các cậu!"

Lưu Phong vừa nói, ống thép trong tay cũng bay ra.

Binh!

Lại một gã cường tráng khác lao tới thì bị hất văng, ống thép đập vào đầu gã này khiến một lượng máu lớn phun ra.

Ah……

Hai người đẹp kinh hãi hét lên, rõ ràng là sợ hãi trước cảnh tượng này, nhưng lại không khỏi muốn xem tình hình sẽ phát triển đến mức nào, tâm lý của các cô gái thật sự rất mâu thuẫn.

Sau đó Lưu Phong dùng tay trái nhặt rất nhiều đĩa trống trên bàn lên, tay phải ném đĩa bay ra ngoài như bánh xe lửa.

Binh, bốp bốp bốp...ah!

Từng chiếc đĩa như có mắt, chính xác không chút sai lệch đâm vào đầu hoặc mặt những người xông tới và vỡ tan.

Chưa đầy nửa phút, hơn chục gã cường tráng đều ngã xuống, hơn nữa toàn bộ đều lấy tay che mặt lăn lộn tại chỗ, khiến người xem cảm thấy đau đớn.

Ba bốn người còn lại không dám tiến lên nữa, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi khó che giấu.

Vốn dĩ đám người này cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ lại vô cùng thê thảm, từ đầu đến cuối Lưu Phong đều không đứng lên.

"Làm sao một nhóm người xông vào chỉ để biểu diễn tiếng la hét?"

Tay phải Lưu Phong lại cầm lấy một cái đĩa khác, cười nói: "Nào nào nào, còn bốn con chuột các người nữa, cũng xông lên đây, phối hợp tôi đánh cho được điểm tuyệt đối."

Mẹ nó!

Bốn tên côn đồ còn đang đứng đó lúc này thực sự muốn chửi bới, ai chịu hợp tác với mày để bị đánh chứ? Mày coi chúng tao là đồ ngốc à?

"Ý! Xem ra các người không muốn đến đây phải không? Vậy tôi sẽ để đĩa bay xa một chút là được rồi.”

Viu!

Lưu Phong vừa nói, tay phải của hắn run lên, chiếc đĩa trong tay mang theo tiếng gió bay ra.

Bốp... Ah!

Gã bị trúng đòn đã định né nhưng chiếc đĩa lao tới quá nhanh và đập mạnh vào mặt, đau đến mức khiến anh ta ngã ngửa ra sau.

Viu… Bốp, viu…

Ngay sau đó, ba chiếc đĩa nữa bay ra, hai bên cách nhau gần chục mét, dù cho ba người đều đang di chuyển và cố gắng tránh đĩa đang bay ra của Lưu Phong nhưng đều bị ném trúng.

Độ chính xác của Lưu Phong thậm chí còn tốt hơn nhà vô địch bắn mục tiêu di động Olympic, khiến người ta không thể tránh được!

Sau khi dọn dẹp xong đám người này, Lưu Phong lấy ra hai mảnh khăn giấy lau tay: "Yếu quá, đánh một đám cặn bã các cậu, tôi cũng không có cảm giác thành tựu."

Dương Thi Văn quay đầu nhìn về phía Lưu Phong, lúc này cô mới không cảm thấy Lưu Phong đang nói khoác, có thể đánh bại một đám hung hãn một cách nhẹ nhàng như vậy, ai cũng có thể nhìn ra hắn là một nhân tài thực sự.

Hiểu Tịch cũng nhìn về phía Lưu Phong, trong lòng cô càng thêm chấn động mạnh mẽ, thậm chí còn tự lẩm bẩm: "Trời ơi! Mình chỉ biết anh chàng đẹp trai này điên cuồng, ngang ngược, vô lại, không nghe lời, nhưng ta lại không ngờ anh ta lại lợi hại như vậy!”

"Em gái Hiểu Tịch, những lời cô nói, đều là Thi Văn nói với cô?" Lưu Phong cười hỏi.

"Đúng vậy, Thi Văn đã nói với chúng tôi trên Zalo..." Hiểu Tịch trả lời theo bản năng, nhưng sau đó cô phản ứng lại, "Không phải, không phải, là tôi đoán."

Dương Thi Văn ở một bên chỉ đơn giản quay đầu lại, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thành nắm đấm, nhỏ giọng nói: "Không sợ kẻ địch giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như lợn!"

Ha ha!

Lưu Phong vừa cười vừa đứng lên: "Được rồi, sau này cô biết anh Phong tôi thật sự có bản lĩnh, cũng không phải người vô lại là được rồi, chúng ta đi thôi.”

Đang nói chuyện, Lưu Phong quay người về phía bàn đối diện, kéo Đồng Lỗi từ dưới gầm bàn lên.

Đồng Lỗi giờ đây mặt đỏ như mông khỉ, hai mắt nhắm lại thành một khe hở, cho dù không thể mở hoàn toàn mắt ra, nhưng cũng có thể thấy trong mắt hắn đầy tia máu đỏ.

Sau khi được Lưu Phong đỡ dậy, Đồng Lỗi dường như tỉnh lại một chút, mơ hồ hỏi: "Lão đại, hình như tôi nằm mơ, mơ thấy có người đến đánh nhau."

"Không sao, Tôn Thành Phong, người bị tôi đánh ở trường Đại học Khoa học và Công nghệ dẫn người đến gây sự, đã bị lão đại tôi xử lý rồi, chúng ta đi thôi." Lưu Phong nhẹ nhàng nói rồi đỡ anh ta đi ra ngoài.

Đồng Lỗi thực sự uống say rồi, anh ta lắc lắc người, vừa đi ra ngoài vừa hét lớn: "Mẹ kiếp, tên họ Tôn còn dám đến? Nó đâu? Để tôi đánh chết nó."

Tôn Thành Phong là người đầu tiên bị Lưu Phong đánh ngã, đồng thời chứng kiến Lưu Phong dùng đĩa bay đánh ngã một nhóm côn đồ, lúc này anh ta nằm trên mặt đất, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, liền đi vào trạng thái giả chết.

"Được rồi, vừa rồi uống rượu rất vui vẻ, không cần tiếp tục đánh người nữa, nếu cậu thích đánh hắn, hôm khác đến trường Đại học Khoa học và Công nghệ rồi đánh.”

“Ồ, vậy đổi hôm khác, hôm khác, tôi sẽ đánh nó đến nỗi mẹ nó cũng không nhận ra.”

Wow!

Tôn Thành Phong giả chết, suýt chút trực tiếp xé xác, còn dám hôm khác lại đánh? Là đại thiếu gia của gia tộc xã hội đen, bình thường nào phải chịu tức như này!

Nhưng có Lưu Phong mạnh như vậy ở đây, đã thật sự doạ được anh ta, cho nên Tôn Thành Phong ngây ra không dám nói lời nào.

"Lão đại, tôi muốn nôn!"

Lúc này, Đồng Lỗi đột nhiên giơ tay che miệng, làm động tác nôn khan. Hơn nữa đúng lúc này, hai người đi đến trước mặt Tôn Thành Phong.

Thấy Đồng Lỗi sắp nôn, Lưu Phong vội vàng đỡ hắn ngồi xổm xuống.

Không biết Lưu Phong có phải cố ý hay không, nhưng mũi chân phải của hắn nhẹ nhàng chạm vào huyệt Nha Môn sau gáy Tôn Thành Phong.

Vốn dĩ Tôn Thành Phong muốn quay đầu đi, kết quả lại bị một động tác nhỏ của Lưu Phong đánh trúng, lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt, không thể cử động chút nào.

Càng tức hơn là Lưu Phong đưa tay mở miệng Tôn Thành Phong ra, sau đó chỉ vào Tôn Thành Phong: "Đồng Lỗi, uống nhiều thì nôn ra đi, đừng nhịn, cứ... nôn vào đây.”

Con mẹ nó!

Trong lòng Tôn Thành Phong lúc này đang chửi rủa, nếu dùng công thức toán học để tìm ra diện tích bóng tâm lý của Tôn Thành Phong, e rằng ngay cả phép vi tích phân cũng không thể tính ra được.

Mà Đồng Lỗi thực sự đã nhịn đến giới hạn rồi, bụng anh ta phình lên, miệng há ra: "Ợ ợ... oẹ!"

Trong chớp mắt, toàn bộ phòng La Mã lập tức tràn ngập mùi chua nồng nặc.

Tôn Thành Phong nằm trên mặt đất cảm thấy mặt, miệng, lỗ mũi, lỗ tai trong nháy mắt tràn đầy rác rưởi nóng hổi.

Không ai để ý, Tôn Thành Phong mặc dù ở trong trạng thái tê liệt, toàn thân không thể cử động, nhưng khóe mắt hắn lại chảy ra hai hàng nước mắt uất ức.

Về phần Dương Thi Văn và Hiểu Tịch, đã sớm bịt mũi chạy ra ngoài.

Lưu Phong cũng bịt mũi đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tốt lắm, Đồng Lỗi, cậu nôn ra có phải thấy dễ chịu hơn không."

"Ừm! Thật dễ chịu..."

Mẹ nó!

Lúc này, đừng nói Tôn Thành Phong cảm thấy khó chịu như thế nào, ngay cả đám côn đồ bị đánh gục cũng muốn chửi thề, hơn nữa, nhìn thấy Tôn Thành Phong bất động, trên mặt đầy những thứ đó, ngay cả những người này cũng cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Oẹ oẹ...

Ngay sau đó, Đồng Lỗi lại nôn ra hai lần nữa...

Đợi khi Đồng Lỗi bước ra khỏi phòng La Mã, sắc mặt của anh ta đã tốt hơn rất nhiều, bước đi không còn loạng choạng nữa, nhưng trên người vẫn có mùi khó chịu.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Đi, đi thôi!"

Bốn người lần lượt đi xuống lầu, rất nhiều người phục vụ nhìn thấy họ đều có vẻ rất căng thẳng, thậm chí không dám đi lên chào hỏi.

Rõ ràng, vừa nãy đám người Tôn Thành Phong hùng hổ lao tới, có xô xát nhỏ với những người trong khách sạn khiến bọn họ sợ hãi.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Hiểu Tịch chịu trách nhiệm lái xe đưa Đồng Lỗi đi, về phía Lưu Phong, đổi thành Dương Thi Văn lái, cho dù Lưu Phong nhấn mạnh là uống chút rượu này không sao, nhưng Dương đại tiểu thư tuyệt đối không cho phép lái xe khi uống rượu.

Trên suốt đường đi, Dương Thi Văn không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Lưu Phong.

Trong mắt Dương Thi Văn lúc này, khuôn mặt của Lưu Phong sắc sảo và góc cạnh, tràn ngập ánh nắng, lại đầy khí chất nam tính. Thành thật mà nói, Lưu Phong rất đẹp trai, hơn nữa dáng vẻ hay cười có vẻ rất dễ gần.

Chỉ có điều, anh Phong vừa mở miệng nói chuyện liền rất dễ làm Dương đại tiểu thư không vui.

"Không có việc gì cứ nhìn trộm tôi làm gì? Nhìn trúng anh Phong rồi?" Lưu Phong cười hỏi.

Dương Thi Văn trợn tròn đôi mắt, cô rất muốn nói: "Tôi nhìn trúng anh? Anh tưởng mình là ai?" Nhưng Dương Thi Văn đã kiềm chế lại được và tiếp tục tập trung lái xe.

"Ha ha! Không nói tức là thừa nhận đấy!" Lưu Phong tiếp tục nói.

Dương Thi Văn siết chặt tay lái nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào.

"Cô dùng cách đó nói với tôi, cô nhìn trúng tôi, lại thừa nhận rồi, chỉ đáng tiếc..." Lưu Phong tự nói một mình: "Chỉ đáng tiếc cô đừng nghĩ nhiều nữa, mặc dù anh Phong tôi đây rất đẹp trai, cũng rất có bản lĩnh, nhưng tuyệt đối không phải người con gái tuỳ tiện gì đó đều xứng với tôi đâu, đừng có ảo tưởng nhé!”

Cái đầu nhỏ của Dương Thi Văn từ từ quay lại, đôi mắt to sáng chứa đầy sát ý.

"Lại nhìn tôi, lại nhìn tôi, ha ha ha... Tôi trêu cô thôi, không phải cô tức giận thật đấy chứ?" Lưu Phong đắc ý nói.

Ngay khi Dương Thi Văn chuẩn bị tấn công, điện thoại di động trong túi của Lưu Phong đột nhiên reo lên.

Ừm!

Lúc này, Lưu Phong nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bởi vì điện thoại đó không phải là điện thoại di động của Lưu Phong mà là của kẻ sát nhân Park Jin Shu mà hắn đã giết.

Cùng lúc đó, trong phòng La Mã của khách sạn quốc tế Đông Thành, mười mấy gã cường tráng đứng dựa vào tường, Tôn Thành Phong ngồi trên ghế.

Hai thanh niên mặc vest đen đang dùng khăn ướt lau mặt cho Tôn Thành Phong, một ông chú trung niên gần bốn mươi tuổi đứng ở một bên, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Phong thiếu gia, là ai dám sỉ nhục cậu như vậy?"

Tôn Thành Phong nheo mắt, hung ác nói: "Lưu Phong, là tên khốn kiếp tên Lưu Phong, là tân sinh viên Đại học Khoa học và Công nghệ. Chú Nghiêm, xin chú giúp tôi giết hắn, tôi muốn hắn chết."

“Được, dám nhục mạ Phong thiếu gia như vậy, có chết vạn lần cũng đáng.”

Người đàn ông được gọi là chú Nghiêm, trong mắt hiện lên sát ý: “Tân sinh viên Đại học Khoa học và Công nghệ ba ngày nữa nhất định phải tập trung họp lớp, sau đó ba ngày nữa sẽ có huấn luyện quân sự. Tên Lưu Phong này không có cơ hội tham gia huấn luyện quân sự rồi, bởi vì sau khi hắn tham gia họp lớp, chỉ cần ra khỏi Đại học Khoa học và Công nghệ, tôi sẽ khiến hắn biến mất vĩnh viên trên thế giới này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK