• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lớp trưởng, cậu không uống là không nể mặt tôi rồi!"

Lưu Phong đặt chai rượu rỗng xuống, sắc mặt tối sầm lại.

Lục Hạo rất muốn cho Lưu Phong bẽ mặt, nhưng có cho cậu ta mượn một trăm lá gan cũng không dám xung đột trực diện với tên lớn mạnh này.

Thấy Lưu Phong thay đổi sắc mặt, Lục Hạo vội vàng rót cho mình một ly, cười nói: "Được, tôi cạn một ly với anh Phong."

Ực ực!

Lục Hạo ngửa đầu uống cạn một ly Lafite.

"Thật tuyệt vời, lớp trưởng thật tuyệt vời!"

"Lớp trưởng và anh Phong đều là những người mà chúng tôi kính phục, uống loại rượu đắt tiền như vậy mà cứ uống cạn!”

"Anh Phong, uống thêm một ly nữa với lớp trưởng đi."

Các bạn học khác bắt đầu hưng phấn reo hò, cũng không biết là ai, còn hét lên bảo Lưu Phong và lớp trưởng uống thêm một ly.

Lưu Phong mỉm cười gật đầu: “Phục vụ, thêm một chai Lafite 1982, tôi và lớp trưởng uống thêm chai nữa.”

Lục Hạo lúc này đương nhiên cũng cười theo hắn, nhưng lại cười đến mức chính cậu ta cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Một lát sau, một chai Lafite 1982 mới lại được mang lên.

Bang!

Lưu Phong vẫn thần kỳ bóp nút chai ra khỏi miệng chai, sau đó lắc lắc với Lục Hạo: "Tôi uống cả chai, còn tùy cậu."

Adv

Nói xong, Lưu Phong lại ngẩng đầu uống cạn chai rượu.

Dưới sự chú ý của mọi người, Lục Hạo đành phải rót cho mình một ly nữa, chỉ là, khi uống ly thứ hai, Lục Hạo mới cảm thấy sao vị của Lafite này lại đắng như vậy? Chẳng lẽ vị đắng trong lòng đã ảnh hưởng đến vị giác?

"Anh Phong, cậu thật tuyệt vời!"

Sau khi Bành Giai Kỳ nhìn thấy Lưu Phong uống cạn ly thứ hai, đỏ mặt nói: “Nếu anh có thể uống được thì hãy uống thêm một ly nữa với lớp trưởng đi, tôi thực sự không biết uống rượu, lớp trưởng đến mời tôi, tôi lại từ chối như vậy, cũng cảm thấy rất ngại.”

"Không thành vấn đề!"

Lưu Phong lại gọi người phục vụ: "Lafite 1982, thêm một chai nữa."

Khi Lưu Phong uống hết chai thứ ba, nụ cười của Lục Hạo trở nên cứng đờ, nhưng vẫn phải để ý đến mặt mũi, tiếp tục uống cùng một ly.

"Lưu Phong, anh cũng thay tôi mời lớp trưởng một lý đi.” Dương Thi Văn cũng lên tiếng và nháy mắt với lớp trưởng, "Lớp trưởng, tôi là thành viên đội văn nghệ của lớp chúng ta, cậu sẽ không không nể mặt tôi chứ. "

"Ha ha, nể, đương nhiên phải nể mặt Dương đại mỹ nữ rồi."

"Làm tốt lắm, phục vụ, thêm một chai Lafite 1982 nữa."

Adv



Chỉ trong thời gian ngắn, một mình Lưu Phong đã uống hết bốn chai rượu vang đỏ có giá hơn 180.000 tệ.

Mọi người đều thích thú xem, còn có một số bạn học đơn thuần khen tửu lượng của Lưu Phong và hào khí của lớp trưởng.

Lục Hạo lúc này muốn chết rồi, khi cậu ta xoay người muốn trở về bàn của mình, đến bước chân nào trước cũng không biết nữa rồi.

Đúng lúc này, cửa phòng tiệc đa chức năng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Hai thanh niên mặc vest đặt may cao cấp sóng vai nhau bước vào. Một người cao một người thấp, tuy đều là nam nhưng nước da của họ lại đẹp hơn phụ nữ bình thường, thoạt nhìn có vẻ là phú nhị đại điển hình.

"Hi! Lục thiếu gia, cậu cũng đang ăn ở quốc tế Đông Thành à! Nếu không nhìn thấy xe của cậu ở bên ngoài, chúng tôi còn không biết đấy."

"Đang tụ tập với bạn bè ở đây à? Sao không gọi chúng tôi một tiếng?"

Hai phú nhị đại vừa xuất hiện liền bước về phía Lục Hạo.

Lục Hạo vừa nhìn thấy hai người này, trên gương mặt đau khổ hiện lên một nụ cười, như thể đã nhìn thấy bố ruột của mình.

"Lăng thiếu gia, Bạch thiếu gia, tôi đang mời các bạn cùng lớp tới đây dùng bữa tối, sao các cậu lại đến đây?" Lục Hạo nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ, ôm thật chặt mỗi người.

"Mẹ kiếp! Bắt tay là được rồi, ôm cái con khỉ!"

"Lục Hạo, cậu có bị ngốc không, không cần diễn quá như vậy đâu!"

Lăng thiếu gia và Bạch thiếu gia đều có chút ngượng ngùng khi bị ôm, thấp giọng nhắc nhở.

Vừa ôm hai đại thiếu gia, Lục Hạo vừa nhỏ giọng nói: "Mẹ kiếp, hôm nay tôi bị lừa thảm rồi, hai người phải báo thù cho tôi đấy!"

Chỉ vài câu trao đổi đơn giản, ba người họ liền tách ra.

Sau đó Lục Hạo lớn tiếng hét lên: "Các bạn, tôi muốn giới thiệu với các bạn hai người bạn, chỉ cần các bạn xây dựng mối quan hệ tốt với hai người này, tiền đồ trong tương lai trước khi tốt nghiệp đại học của các cậu sẽ vô cùng xán lạn!”

Nghe Lục Hạo nói như vậy, phần lớn bạn học đều bỏ đũa xuống, nhìn sang.

“Mọi người nhìn vị này, Lăng thiếu gia!” Lục Hạo kéo thanh niên cao lớn đến bên mình, cười giới thiệu: “Lăng Vũ, đại thiếu gia của tập đoàn Lăng Thị ở thành phố Đông Hải, cũng là Tổng giám đốc của Bất động sản Lăng Thị, mọi người chào đón một chút đi.”

Ồ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK