Mục lục
Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ học chấm dứt, Du Tiểu Vãn vừa ra khỏi Nhã Ngũ Đường liền gọi Sơ Tuyết, bảo nha hoàn đi theo từ quê nhà ở Nhữ Dương – Phong Nhi – theo dõi Nhã Ngũ Đường.

Chừng nửa canh giờ sau, Phong Nhi chạy về bẩm báo, “Cữu lão gia ngồi ở Nhã Ngũ Đường chừng hai chung trà, hiện đang đi về hướng này, nô tì nghe Lâm quản gia nói là đến Nam Thiên Viện.”

Nam Thiên Viện là chỗ ở được sắp xếp dành cho Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên, chẳng lẽ cậu muốn đến nơi đó? Mợ không đi theo, chẳng lẽ không ngại nam nữ chi hiềm*?

* nam nữ chi hiềm : giữa nam nữ phải giữ khoảng cách

Du Tiểu Vãn nhíu chặt mày, đột nhiên nhớ đến kiếp trước mình từng vô ý nghe được lời bọn nha hoàn nói với nhau, không khỏi cả người chấn động, vội đứng dậy nói: “Chúng ta đi thỉnh an lão thái thái, ma ma mau đi lấy nhân sâm trăm năm ra. Nhanh lên!”

Triệu ma ma tuy thấy khó hiểu, nhưng vẫn lưu loát lấy chìa khóa ra, đi mở cửa gian phòng chứa rương hành lý, lấy ra một hộp nhân sâm.

Du Tiểu Vãn lúc này đã thay xong quần áo, bảo Sơ Vân mặc áo choàng cho mình, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn thêu bằng gấm trắng, đưa cho Sơ Vân, nói: “Luôn ăn bánh của Ngô biểu tỷ, ta thật cảm thấy ngượng ngùng, chiếc khăn này là ta tự tay thêu, lấy làm đáp lễ. Ngươi thay ta đưa cho biểu tỷ. Bánh mà biểu tỷ hôm nay làm tặng cậu có hương vị vô cùng tốt, nếu có thể viết phương tử* cho ta thì thật tốt.”

* phương tử = công thức + bí quyết làm bánh

Đợi Sơ Vân nhận lấy chiếc khăn, Du Tiểu Vãn lập tức dẫn theo Triệu ma ma, Sơ Tuyết, nhấc váy đi ra ngoài.

Vừa rời khỏi Liên Hương Cư, liền gặp mặt cậu Tào Thanh Nho trên con đường mòn trải đá. Du Tiểu Vãn đoan trang hành lễ thỉnh an, “Cậu vạn an.”

Tào Thanh Nho gặp cháu gái, mặt mày liền cười rạng rỡ lên, biết Vãn Nhi đang cùng Sư ma ma học quy củ, quan tâm động viên nói, “Đi theo ma ma trong cung học quy củ sẽ phi thường tốt cho thanh danh sau này của con, con phải học cho chăm chỉ.”

Du Tiểu Vãn khiêm tốn nghe dạy, Tào Thanh Nho nghe Vãn Nhi nói đang định đi thăm mẫu thân sinh bệnh nhà mình, lại vui mừng, “Thật khó có đứa cháu hiếu thuận như con, nguyện ý đi thăm lão thái thái đang bệnh, nếu Nhã Nhi và Duệ Nhi cũng ngoan ngoãn như con thì tốt rồi.”

Du Tiểu Vãn vội thay hai người kia giải thích: “Nhã Nhi muội muội đã nhiều ngày thân mình không được lanh lẹ, nếu đi, ngược lại chỉ thêm phiền. Duệ biểu ca mỗi ngày sáng lên học đường, trưa còn đến giúp chúng con sửa đúng tư thế, giải thích Liệt Nữ Truyện, thật sự là không nhàn đâu. Chuyện thăm bệnh thế này, Vãn Nhi làm một mình là được.”

Tào Thanh Nho nghe mà mày nhíu lại, Duệ Nhi đường đường là một nam nhi, suốt ngày xen lẫn với bọn muội muội còn ra thể thống gì! Dù không mời được giáo dưỡng ma ma, cũng không cần hắn đến giải thích Liệt Nữ Truyện! Chính mình học vấn không lo, còn dư hơi sức rảnh rỗi đi dạy người khác.

Hắn càng nghĩ càng giận, có lệ nói với Du Tiểu Vãn: “Con mau đi đi.”

Đợi Du Tiểu Vãn đi xa, hắn lập tức quay lại Nhã Ngũ Đường, định lôi Tào Trung Duệ ra hung hăng mắng một chút.

Lại nói, sau khi Sơ Vân đem khăn đến cho Ngô Lệ Quyên, ánh mắt Ngô Lệ Quyên chợt lóe, liền bảo Hỉ Nhi trước mang Sơ Vân và Phong Nhi đi dùng trà, còn nói lập tức sẽ viết phương tử ra. Sơ Vân nghĩ tiểu thư nhà mình muốn phương tử này, nên lui ra sương phòng chờ.

Võ di nương và Tiểu Võ thị đều ở đây, Ngô Lệ Quyên liền đem nghi hoặc trong lòng nói ra: “Con rõ ràng đem Phù Dung Cao cho biểu tiểu thư, sao biểu tiểu thư lại nói là con cố ý làm tặng Tước gia? Chuyện này hình như có gì không đúng.”

Tiểu Võ thị cũng nói: “Đúng vậy, nàng còn cố ý đưa đáp lễ đến đây, trong khi mấy lần trước đều không thấy nàng đưa đến.”

Tước gia…… Đáp lễ…… Lông mày Võ di nương nhảy dựng, hỏi Ngô Lệ Quyên: “Phu nhân có từng thưởng cho con cái gì?”

Ngô Lệ Quyên chỉ vào mấy chậu phong lan* treo trên tường: “Thưởng mấy chậu hoa, cũng không phải vật gì hiếm lạ.” Nếu là vật hiếm lạ, nàng đã sớm hoài nghi.

* Nguyên bản là “cua trảo lan”, mình đoán chắc là hoa lan hình càng cua, nhưng có hoa lan nào hình càng cua sao??? Ko chắc lắm, nên chỉ ghi thành hoa lan

Võ di nương đi lại gần, nhìn chằm chằm mấy chậu phong lan một hồi, đột nhiên oán hận cắn răng nói: “Phu nhân hảo độc tâm tư!” Rồi nói nhỏ một phen, Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên nghe xong đều hận phải chết.

Một hồi lâu sau, Sơ Vân được gọi về chính sảnh, Ngô Lệ Quyên đem phương tử giao cho nàng, còn dặn dò một phen. Võ di nương ngồi bên cạnh giống như vô tình nói, “Quyên Nhi, con đi dạy biểu tiểu thư đi.”

Sơ Vân cúi người, trả lời: “Hồi bẩm Võ di nương, biểu tiểu thư đã đến Duyên Niên Cư, không ở Liên Hương Các.”

Võ di nương làm bộ giật mình, “Đúng rồi, thân mình lão thái thái hiện đang không khỏe. Muội muội, hai mẹ con cũng đến thỉnh an đi.”

Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên cùng nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Lúc này, ở Duyên Niên Cư, Trương thị đang cùng lão thái thái nói chuyện, thấy Du Tiểu Vãn đi vào, bà liền kinh ngạc hỏi, “Vãn Nhi sao lại đến đây? Lão thái thái đã nói mấy ngày nay không cần các con đến thỉnh an.” Dừng một chút, miệng cười bỗng tươi hơn, nói: “Con là người mặc áo đại tang, lão thái thái lại đang bệnh, không cần ngày nào cũng đến Duyên Niên Cư.”

Người đời đều cảm thấy gặp phải người mặc tang phục là điềm xấu, nhất là lão thái thái gần đây lại bị bệnh…… Bị Trương thị nói như vậy, nghe ra có vẻ như Du Tiểu Vãn chính là cố ý đến làm tổn hại lão thái thái. Kỳ thật, chẳng qua là sợ lão thái thái cảm thấy Vãn Nhi hiếu thuận, biến thành đứa con gái Nhã Nhi nhà mình không hiểu chuyện thôi.

Du Tiểu Vãn làm như không nghe hiểu, nhu tĩnh thỉnh an, dâng nhân sâm lên, rồi hỏi thăm sức khỏe của lão thái thái. Tào lão phu nhân cười nói: “Chỉ là có chút đau đầu, nào có nghiêm trọng như các con nói.”

Trương thị lại nói: “Nhân sâm đúng là tốt, nhưng là tính nhiệt rất nặng, lão thái thái đau đầu nên không thể dùng được.”

Tào lão phu nhân thương yêu nhất đó là đứa con gái phải gả xa – Tào Thanh Liên. Có câu, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên đương nhiên cũng thập phần đau lòng Vãn Nhi, nghe Trương thị có ý chỉ trích, liền duy hộ nói: “Vãn Nhi có một mảnh hiếu tâm, ta để dành sau này cắt miếng pha trà cũng được. Vãn Nhi lưu lại ăn cơm chiều đi, một hồi nữa cậu và biểu huynh con cũng sẽ đến.”

Trương thị tìm được cơ hội, vội nói: “Tước gia chỉ sợ phải trễ chút nữa mới đến được, ông ấy đã giúp Ngô tiểu thư lấy được bài tử tuyển phi, lúc này hẳn là đến Nam Thiên Viện, dặn dò những việc cần chú ý.”

Tào lão phu nhân gật gật đầu, “Nếu có thể giúp được cho Ngô tiểu thư, Tào gia chúng ta cũng được thơm lây, là một chuyện tốt.”

Đứng ở lập trường của Tào gia mà nói, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đứng ở lập trường của bà thì không phải! Trương thị mím môi cười khẽ, thuận miệng phụ họa.

Đợi thêm hai khắc chung nữa, Tào Thanh Nho vẫn chưa đến, chỉ có Võ di nương dẫn theo Tiểu Võ thị và Ngô Lệ Quyên cùng đến, Trương thị tươi cười trở nên cứng đờ. Tại sao có thể như vậy? Tước gia ăn món bánh đó xong, lại ngửi thêm mùi hương của chậu phong lan kia, chỉ trong một lát, ắt hẳn phải cùng Tiểu Võ thị dây dưa một chỗ. Bà đã tính toán thời gian tốt lắm, lúc này đang định đề nghị đi “Thỉnh” Tước gia, thừa dịp bắt hai kẻ thông dâm, vậy mà này một trong “hai” người kia, thế nhưng lại chạy đến Duyên Niên Cư!

Trương thị vội vàng hỏi, “Tước gia đâu, không phải nói là đi tìm các ngươi sao?”

Võ di nương ôn nhu cười nói: “Tước gia thân mình tựa hồ có chút khó chịu, thiếp thân đã bảo Điện Nhi đỡ Tước gia về phòng nghỉ ngơi.”

Trương thị vụt đứng bật dậy, rồi thấy động tác của mình quá lộ liễu, đưa tới ánh mắt của lão thái thái, liền vội gượng che giấu nói: “Tước gia thân mình không khỏe, để con đi xem.”

Lão thái thái gật đầu nói: “Đi đi, nếu là không thoải mái, thì không cần đến thỉnh an.”

Trương thị được lời này liền vội chạy đi như thể cái đuôi sau lưng mình đang bị bốc cháy.

Du Tiểu Vãn trong lòng cười khẽ, một hồi lát xem ra sẽ rất náo nhiệt.

Mưu kế ngày hôm nay, Trương thị hơn phân nửa lại định bày ra màn Tiểu Võ thị câu dẫn cậu, đầu tiên là đến Duyên Niên Cư trước để chứng minh bản thân không liên quan, sau đó mới đi bắt kẻ thông dâm…… Tiểu Võ thị là một quả phụ, cậu không thể nạp làm thiếp thất, chỉ có thể đưa đến một biệt uyển xa xôi, Ngô Lệ Quyên đương nhiên sẽ không có ngày ngóc đầu dậy, mà Võ di nương vì có muội muội vô sỉ như vậy, lão thái thái cũng sẽ tức lây đến nàng, nhân tiện, Mẫn biểu ca cũng sẽ chịu liên lụy.

Thật là một cục đá hạ ba con chim.

Chỉ tiếc, bị Võ di nương phá giải.

Du Tiểu Vãn khẽ liếc nhìn khuôn mặt lược hiển hèn mọn của Võ di nương, thầm nghĩ: Võ di nương thật là một nhân vật lợi hại, Trương thị kiêng kị thứ trưởng tử như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân! Mình bất quá chỉ nói vài câu, nàng liền đoán ra, cũng tìm được phương pháp phá giải. Điện Nhi, người này chính đại nha hoàn tâm phúc của Trương thị, thế này tương đương với việc Trương thị tự tay đưa Điện Nhi lên giường của cậu……

Nàng nhớ Điện Nhi là một nha hoàn xinh đẹp lại có tâm cơ, không biết đôi chủ tớ này sau này có còn thân mật như vậy nữa không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK