Mục lục
Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn bước Bắc Vương phi, Tào Thanh Nho liếc Trương thị một cái, rời đi đến hương phòng của mẫu thân. Trương thị biết còn có hai người cần phải thuyết phục, lại còn phải nhắc nhở đám người trong phòng, “Việc hôm nay không được phép nói ra ngoài, nếu để lộ một chữ ra ngoài, bất kể là ai, đều đánh bản tử, phát mại cả nhà.”

Đề điểm bọn nha đầu xong, thế này mới phát hiện Du Tiểu Vãn cư nhiên cũng ở phòng trong, Trương thị phái lui hạ nhân ra ngoài, đi lại nắm tay Du Tiểu Vãn, hai giọt nước mắt cứ vậy liền chảy ra, “Không biết là kẻ nào lòng dạ xấu xa, cư nhiên hãm hại Nhã Nhi như vậy, may mà trong phòng còn có người hầu hạ, nếu lỡ truyền ra, thanh danh của Nhã Nhi sẽ bị hao tổn.”

Du Tiểu Vãn vội tỏ vẻ, “Mới vừa rồi không phải Bắc Vương phi dẫn thế tử lại đây ngồi chơi sao? Làm gì có ai hại biểu muội?”

Nước mắt trên mặt Trương thị chợt tắt, chuyên chú nhìn Du Tiểu Vãn, Du Tiểu Vãn thần thái bình thản nhìn lại, đôi mắt yên tĩnh tường hòa, không có nửa phần không được tự nhiên, cũng không nửa phần cười nhạo, định lực tốt thật! Trương thị áp chế kinh ngạc trong lòng, mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, cảm thấy rất vui mừng với sự thức thời của nàng.

Trương thị tự mình đến hương phòng của lão thái thái, Tào lão phu nhân và Tào Tước gia đều đang chờ bà đến thuyết minh. Bà trước lau lệ, ám chỉ nói: “Tước gia gần đây làm vài án lớn, không biết có phải đã âm thầm đắc tội với ai, cho dù là oan uổng, những người kia sao không lên triều quang minh chính đại chất vấn Tước gia a?”

Tào lão phu nhân vốn cũng không nghĩ Trương thị sẽ bày trò gì với chính nữ nhi của mình, lúc này nghe vậy, liền cho rằng là người ngoài cố ý siểm hại, hiện tại nghe Trương thị ám chỉ, càng thêm kiên định, lòng nhất thời căng thẳng, trầm ngâm nói: “Cũng phải, những chuyện xấu như vậy xưa nay không ít, con a, con có nghĩ ra là người nào không?”

Tào Thanh Nho cũng bị hướng suy nghĩ tới điểm này. Hắn nay là thủ hạ dưới trướng Nhiếp Chính Vương, trong triều đình lại thầm phân chia thành vài cỗ thế lực, có nhiều quan viên lén không phục Nhiếp Chính Vương, Nhã Nhi thật đúng là khó tránh khỏi bị liên lụy. Nghĩ như vậy, hắn lập tức giận dữ nói: “Quân thối tha! Có bản lĩnh thì hướng về phía ta này!”

Lão thái thái thở dài: “Bọn họ chính là không bản sự, những quan viên vì tu thân bất chính nên bị bãi quan cũng không ít, con sau này phải càng thêm chú ý ngôn hành của mình.” Lại nói với Trương thị: “Chúng ta phụ nhân trong hậu trạch, cũng phải chú ý, đừng để Tước gia bị bôi đen.”

Trương thị trong lòng biết đã vượt qua được một kiếp, vội vàng vâng dạ, lại ân cần hỏi, “Mẫu thân nếu nghỉ trưa, có tính nghe cúng bái hành lễ? Nghe nói hôm nay có Viên Đức đại sư đến giảng kinh.” Vốn định sẽ lập thành hai cửa hôn nhân, nay một cửa đã bị thất bại, cửa còn lại nhất định phải thành công.

Lão thái thái cười nói: “Vậy đi nghe Viên Đức đại sư giảng kinh.”

Tài ăn nói của Viên Đức đại sư vô cùng tốt, chuyện gì đều có thể nói có sách, mách có chứng, lại giảng thuật sinh động hoạt bát. Mỗi khi mọi người nghe giảng kinh xong, đều thỉnh cầu Viên Đức đại sư giải sâm, nên rất nhiều người đã rút quẻ sâm trước đó.

Viên Đức đại sư nhất phái cao nhân, nhẹ nhàng cười, nói, “Bổn tọa hôm nay chỉ vì năm vị thí chủ hữu duyên giải sâm, các vị còn lại, thỉnh tự tiện.” Dứt lời, ngón tay cong lên, ở không trung điểm vài cái. Năm người được điểm trúng đều lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, mà người không bị điểm trúng người chỉ có thể tiếc nuối lui ra ngoài…… Việc giải sâm trước nay đều là việc ẩn mật, không thể dự thính.

Hai nhà Hàn Tào chỉ có mỗi Tào Trung Duệ và Du Tiểu Vãn là được lựa chọn, lão thái thái vui vô cùng, thúc giục hai người nhanh đi đại điện rút quẻ sâm.

Du Tiểu Vãn thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt lại hiện ra bộ dạng thụ sủng nhược kinh, cùng Tào Trung Duệ đi đến đại điện, quỳ xuống trước tượng phật, cầu khẩn xong, nhắm mắt lắc lắc ống sâm.

“Không phải có bạc thì có thể làm chuyện tốt, Viên Đức đại sư dù có là cao tăng cũng không dám đắc tội quyền quý trong triều.”

Một giọng nam dễ nghe lặng lẽ chui vào tai Du Tiểu Vãn, nhẹ nhưng lại quá gần, khiến Du Tiểu Vãn kinh hãi giương mắt chung quanh, ngoài ý muốn chạm phải cặp mắt phượng cao quý xinh đẹp lại ẩn hàm bỡn cợt của Quân Dật Chi.

Thấy nàng nhìn lại, Quân Dật Chi nhe răng cười, lộ ra một hàng răng trắng như tuyết, “Muốn biết ta biết bao nhiêu? Trước tiên là nói vì sao ngươi muốn trốn tránh ta.”

Du Tiểu Vãn lòng thầm nhảy dựng, khẩn trương ngoái đầu liếc nhìn Duệ biểu ca một cái, sợ bị hắn nghe thấy.

Quân Dật Chi hắc hắc cười, “Ngươi yên tâm, ta dùng truyền âm nhập mật, lời ta nói, chỉ có ngươi có thể nghe được. Hay là muốn ta nói thế này, ngươi mới yên tâm?” Hắn đột nhiên nhích người lại gần, giống như đang thì thầm nói chuyện, cánh môi cong duyên dáng đầy đặn cơ hồ kề sát tai Du Tiểu Vãn.

Du Tiểu Vãn hoảng hồn ngửa ra sau, định cách ra một khoảng cách an toàn, nhưng động tác quá mạnh, nàng lại chưa từng tập võ, không khống chế được biên độ, cả người bị ngã bật ra sau. May mà nàng đúng lúc dùng khuỷu tay chống đỡ, mới không bị ngã lăn kềnh trước mặt hai đại mĩ nam.

Quân Dật Chi khí định thần nhàn quỳ gối xuống trước tượng phật, làm như không thấy động tác mạo hiểm của nàng. Du Tiểu Vãn chật vật chống tay ngồi dậy, một lần nữa quỳ xuống, không quên hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng mắng: “Nhàm chán!”

Quân Dật Chi nhíu mày tà cười, “Ta đúng là nhàm chán, nếu không phải có người nhàm chán này như ta giúp ngươi nói chuyện với lão hòa thượng đó, ngươi cho là ngươi có thể phá một ván này sao? Chỉ sợ rốt cuộc ngươi vẫn thành một cặp với vị biểu ca tuấn tú đó a.”

Nghe lời này, hắn khẳng định đã biết tất cả, Du Tiểu Vãn cắn môi dưới, dùng sức lắc ống thẻ, rốt cục lắc ra một quẻ, cầm lấy đứng lên liền đi, hoàn toàn không nhìn Quân Dật Chi. Lúc này hắn tuổi không lớn, nên người bên ngoài không biết hắn, nhưng nàng thì biết, người này chính là một con nhà quý tộc chỉ biết sống phóng túng, mặc dù không làm ra việc gì đại ác, nhưng cũng không làm được việc gì đứng đắn!

Tào Trung Duệ cũng rút một quẻ, quay mặt nhìn sang, lại không thấy biểu muội, chỉ thấy Quân Dật Chi đứng bên cạnh nhìn vào quẻ của mình, trên khuôn mặt tuyệt thế tuấn tú vô song tràn đầy vẻ bỡn cợt, “Quẻ tốt nha, hồng loan tinh động.”

Mặt Tào Trung Duệ đỏ lên, vội thở dài nói: “Mượn Quân công tử cát ngôn.” Nói rồi liền cáo từ, vội đuổi theo biểu muội, chuyện sắp tới cần có hắn ở bên cạnh nha.

Quân Dật Chi nhìn bóng dáng của hắn, bật cười đùa cợt, đột nhiên sinh ra vài phần hứng thú, chắp hai tay ra sau lưng, chậm rãi đi bộ qua xem diễn.

Viên Đức đại sư lúc này đang giải quẻ cho Du Tiểu Vãn, “Quẻ đại phúc, sở cầu như ý.”

Du Tiểu Vãn nghe xong cảm kích cúi người, “Đa tạ đại sư chỉ điểm.” Sau đó thối lui sang một bên.

Tào Trung Duệ có chút ngẩn người, nhịn không được liếc nhìn sang mẫu thân một cái, không phải phải là nói người trúng mục tiêu đã xuất hiện sao? Trương thị cũng nhíu mày, nhưng đang ở trước mặt người nhà, không tiện hỏi.

Viên Đức đại sư chờ không kiên nhẫn, đưa tay đoạt lấy quẻ của Tào Trung Duệ, đọc lướt qua một lần, cười nói: “Vị tiểu thí chủ này sắp có chuyện tốt, là hồng loan tinh động, người định mệnh đã xuất hiện, còn là mối nhân duyên tốt, tam sinh tam thế đã tu luyện thành.”

Trương thị và Tào Trung Duệ giấu không được nội tâm vui sướng, vội hỏi: “Xin hỏi là thiên kim nhà ai?”

Viên Đức đại sư bí hiểm cười, “Tiểu thí chủ xin mời bước ra cửa, nếu thấy một vị thiên kim nào mặc xiêm y màu tím nhạt, thì chính là nhân duyên tiền định của ngài.”

Trương thị và Tào Trung Duệ đều choáng váng. Tào lão thái thái và Tào Thanh Nho lại đầy hứng trí, Viên Đức đại sư thanh danh lan xa, bọn họ đều muốn nhìn xem người định mệnh kia là ai, người có thể mặc xiêm y màu tím, nhất định là thiên kim nhà quan lại, thân phận chắc sẽ không kém. Hai người thế này liền vội vội vàng vàng đứng lên, thúc giục Tào Trung Duệ đi ra cửa xem.

Tào Trung Duệ vô kế khả thi, đành phải nghe lời đi tới cửa, tình cờ gặp ngay một vị thiên kim tiểu thư mặc áo màu tím nhạt đang cầm quẻ sâm đi tới. Nàng tướng mạo thanh tú, dáng người thon thả, chỉ mỗi tội hình như không có cổ, chân đi đường có bên thấp bên cao, thấy thế nào cũng có vẻ kì quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK